Ngày ấy, tôi không nhớ rõ mình ba hay bốn tuổi gì đó. Ở làng tôi có một con sông nhỏ, chị em phụ nữ thường ra đây giặt giũ quần áo, kể cả trẻ con lẫn người lớn đều hay ra đây tắm rửa vì nước rất trong.
Như thường lệ, hàng ngày mẹ tôi mang quần áo ra sông giặt giũ, tiện thể đem tôi đi theo để dễ trông coi, vì tôi cũng khoái ra sông xem trẻ con (thực ra toàn người hơn tuổi mình) tắm sông nô đùa, cầm bùn ném nhau đen sì cả mặt mũi, vui đáo để. Vậy là, hàng ngày như một thói quen, cứ chiều chiều là tôi ra sông cùng mẹ, thỉnh thoảng còn được mẹ cho ra mép bờ vùng vẫy, rất thú vị.
Cùng thói quen với mẹ tôi là cô Lan, nhà ở ngay cạnh sông, rất hay ra giặt quần áo vào buổi chiều ở bờ sông đó. Cô có một người con gái bằng tuổi tôi tên là Mai (cô gái làm thay đổi rất nhiều cuộc đời tôi và cũng là nhân vật chính của câu chuyện tôi sắp kể). Hai bà mẹ có vẻ nói chuyện rất hợp nhau, thường buôn dưa lê rất lâu khi giặt quần áo. Cũng giống mẹ tôi, cô Lan thường dẫn Mai ra sông giặt quần áo và từ khi nào hai đứa trẻ thò lò mũi xanh chúng tôi chơi thân với nhau lúc nào không hay.
Mai rất hiền, còn tôi nghịch như quỷ sứ, rất hay trêu khiến cô bé khóc và hai bà mẹ đôi lúc cười rất lớn vì mấy trò chơi trẻ con của chúng tôi (như bán hàng, chọi củ ấu,…). Đặc biệt là cái trò ôm chặt lấy nhau (hồi ấy chả biết Mai là trai hay gái vì Mai cắt tóc ngắn nên chúng tôi cứ đùa kiểu trẻ con, suy nghĩ gì đâu) của hai chúng tôi làm mẹ tôi và cô Lan ví như đôi tình nhân lãng mạn bên bờ sông. Mẹ tôi rất hay nhắc lại sau này khiến tôi bật cười.
Tuổi thơ êm đềm cứ thế trôi qua mà tôi cũng chẳng nhớ những ngày ra bờ sông chơi cùng Mai kết thúc lúc nào, cho đến khi tôi vào tiểu học thì nghe đâu Mai bị chết đuối ở con sông đó và dần dần mẹ tôi cũng ít nhắc tới Mai hơn.