Quê tôi thường trồng lạc vào tầm đầu xuân và thu hoạch vào khoảng giữa tháng 5 hoặc đầu tháng 6 dương lịch. Hồi nhỏ, tôi chỉ cần nhớ là cứ khi nào bắt đầu nghỉ hè là chuẩn bị thu hoạch lạc. Tôi rất khoái khẩu món lạc luộc nên hay xung phong đi nhổ lạc để ra đồng nghịch bẩn, rồi kiếm cớ ra sông tắm vui đáo để.
Năm tôi nghỉ hè lớp 3, đúng mùa thu hoạch lạc sau khi thi cuối năm được mấy ngày, bố mẹ cho xả stress nghịch ngợm thoải mái. Tôi đi theo mẹ ra ruộng lạc nghịch chán chê, đến chiều thì bố mẹ nhổ xong hai luống lạc và cho vào chiếc xe thồ (tôi ở quê lúa Thái Bình, chiếc xe thồ có lẽ nhiều bạn vùng quê khác không biết và bây giờ xe ấy ít được dùng) chở ra sông để giũ bớt cát bám vào củ lạc, đem về nhà cho sạch sẽ.
Lúc ấy trời cũng nhá nhem tối, ở sông không còn mấy người. Theo mắt quan sát của tôi, chỉ còn ba người gia đình tôi đang cười nói và nhúng từng khóm lạc xuống sông cho sạch đất cát. Bố mẹ tôi trò chuyện rôm rả, còn tôi thì lặn hụp sảng khoái ở cạnh đó. Lúc chuẩn bị ra về, mẹ tôi gọi lại, rồi không hiểu trời xui đất khiến thế nào, mẹ nói:
- Dũng còn nhớ Mai con cô Lan ngày trước, hai đứa hay ôm nhau như đôi tình nhân lãng mạn bên bờ sông không? Con bé ấy ra chỗ này chơi không có ai trông, sẩy chân chết đuối đấy, liệu hồn mà về đi không Mai lôi mày xuống làm bạn đó.
Vốn được thừa hưởng tính tình lì lợm không sợ ma quỷ của bố, tôi vừa bơi lại vừa nói với mẹ:
- Con muốn được ở lại đây một mình, biết đâu bạn Mai lại rủ con xuống thủy cung cưới nhau lại còn vui hơn ấy chứ.
Bố mẹ tôi cũng bật cười vì câu nói trẻ con của tôi, rồi sau đó cả nhà cùng ra về.
Có một điều đáng nhớ nhất là lúc tôi lên bờ đi về cùng bố mẹ, tôi vô tình quay lại nhìn về phía bờ sông, thấy một bé gái tầm tuổi tôi đang chạy nhảy lăng xăng quanh mấy cây bạch đàn cạnh bờ sông. Không hiểu sao tôi thấy dáng đứa con gái ấy rất quen thuộc (lúc này tôi đã quên hẳn, chả nhớ rõ mặt Mai nên không biết để so sánh, cộng với trời nhá nhem tối nên tôi cũng chẳng nhìn thấy cô bé rõ lắm).
Hình ảnh cô bé ngây thơ vui chơi bên bờ sông tác động đến tôi khá nhiều vào những năm học tiểu học. Mỗi lần lục lọi lại trí nhớ, tôi lại cảm giác thấy vui vui khi nhớ đến hình bóng cô bé đó.