Nó đồng ý ngay:
- Có cơ hội đi ăn chè hàng tuần rồi. Tao cũng muốn tham gia cho vui chứ lắm lúc thèm chè đạp xe ra ấy chỉ vì cốc chè thì cũng mệt thấy mẹ. Coi như động lực ăn chè là đi học. Hehe.
- Được rồi chiều nay đi có gì gọi nhau nhé - Tôi lên tiếng.
Thế là buổi chiều hôm ấy, khoảng hơn chục đứa lớp tôi kéo nhau ăn chè rồi vào lớp học, kể ra cũng vui vẻ. Vào lớp học, tôi cũng chỉ lo ngồi đùa nhau với mấy thằng bạn ở bàn cuối chứ quan tâm gì. Hôm ấy học về cách giải phương trình bậc hai, có mấy công thức delta gì đó, bọn tôi chỉ lo bàn luận vớ vẩn, kêu cái hình tam giác mà thầy giáo dám xạo là kí hiệu delta, v.v….
Đang hóng chuyện thì thầy gọi tôi lên bảng giải phương trình bậc hai gì đó, tôi đứng lên trả lời thẳng thắn:
- Em không làm được thầy ạ!
Thầy bảo:
- Bài này dễ mà, em cứ mạnh dạn lên.
Chắc ông thầy chưa dạy học sinh dốt như mình bao giờ nên mới nói thế, tôi tiếp ngay:
- Em học kém lắm, không làm nổi bài nào đâu.
Thầy cũng không làm khó tôi, liền gọi đứa khác lên làm, sau đó đến nói chuyện, bảo tôi là dạng toán này mới chỉ cần thay số vào công thức rồi cộng trừ nhân chia lát là được thôi mà. Tôi thấy thầy chỉ bảo nhiệt tình một lát cũng bập bõm giải được mấy bài. Đúng là kì tích.
Thầy cười bảo:
- Đó có gì khó lắm đâu. Nếu em mất gốc Toán học thì bây giờ chịu khó ôn lại từ đầu vẫn còn kịp. Em có kém cỏi đâu.
Lúc ấy Hương ngồi bàn trên cũng ngoái xuống xem thầy chỉ bảo tôi và tiếp lời thầy:
- Hồi tiểu học bạn Dũng học khá lắm thầy ạ, lên cấp hai bạn ấy lười học nên học kém thôi.