Và thế là Tết Dương lịch năm 2010 đã đến, năm nay ở Bờ Hồ Hoàn Kiếm tổ chức lễ hội phố Hoa khá lớn nên xóm trọ tôi tập trung rủ nhau bắt xe buýt đi xem. Thế là khoảng tám người cùng đi với tôi ra Bờ Hồ chơi, được buổi ngắm gái sướng hết cả mắt, chỉ bực mình mỗi cái là thỉnh thoảng mấy bà chị lại bắt cầm máy chụp ảnh tùm lum mất hết cả hứng. Buổi đi chơi diễn ra khá vui vẻ và đến chiều chúng tôi rủ nhau bắt xe buýt về. Hôm nay xe buýt chật thì khỏi nói, toàn là sinh viên như tôi hí hửng đi xem hội phố Hoa về rồi bon chen lên xe. Tôi và mấy anh chị cùng xóm trọ không thể đứng cạnh nhau được vì xe quá đông, tôi kiếm được chỗ đứng đối diện cửa xuống, có cái cột và dựa lưng vào đó, tay trái bám vào thanh sắt ngang ngực ở bên cạnh (xe buýt 34 các thím nhé). Kể ra có chỗ đứng thế này là khá ổn rồi.
Đứng đó được một lát thì có một đứa con gái có dáng người nhỏ nhắn chen vô, nó chui tọt vào vòng tay của tôi mới ác chứ, xe cũng khá chật thế là được cơ hội nó dựa luôn vào mình tôi để đỡ phải bám đâu hết. Tôi liếc qua thấy con bé này khá là xinh xắn nên mặc kệ cho nó “sàm sỡ” mình.
Càng lúc con bé này càng áp sát người tôi như thể đôi tình nhân đang ôm nhau ấy, cái đuôi tóc của nó lại còn thỉnh thoảng ngoe nguẩy vào mặt tôi thơm ra phết. Phải công nhận là con gái bây giờ bạo thật và tôi cũng không ngu gì mà giữ khoảng cách với nó, mà tôi còn áp sát lại gần hơn cho sướng vì thời tiết mùa đông khá rét, lại có đứa dâng chăn 37 độ cho thì chỉ có thằng ngu mới né. Dần dần khoảng cách của hai đứa chúng tôi phải nói là sát sàn sạt, với sự xô đẩy của mọi người trên xe nên thỉnh thoảng môi tôi chạm vào tai con bé này. Ban đầu tôi cũng ngại, nhưng thấy nó không có phản kháng mà còn có vẻ quay mặt ngang về phía tôi để tôi có thể thơm vào má nó nữa. Vậy là tôi cứ đặt môi vào tai em ấy suốt đoạn đường từ Bến xe Kim Mã đến Cầu Giấy, cảm giác sung sướng và khó tả ra phết. Đã bao giờ tôi được làm như thế với con gái với sự hợp tác như thế đâu. Vậy là suốt đoạn đường ấy tôi và con bé này như một đôi tình nhân dính chặt lấy nhau, đến lúc xe buýt có vẻ thoáng hơn, con bé này vẫn không chịu buông tha cho tôi mà đứng dãn ra một tí.
Mọi việc tưởng chừng bình thường, đến Cầu Giấy con bé này bấm đèn để chuẩn bị đi xuống, tôi bắt đầu thấy tiếc nhưng không đủ can đảm để xin số của nó. Đến Đại Học Giao Thông, con bé này bước xuống, tôi vẫn nuối tiếc nhìn theo thì bất ngờ con bé quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi nở một nụ cười quen thuộc khiến tôi choáng váng vì nhận ra:
– Không ai khác ngoài nụ cười của cô bé mà tôi gặp qua hai lần vào buổi tan trường lớp 4 và buổi chợ Tết lớp 7.
________________END CHAP_____________________