Khi nhận ra nụ cười ấy, tôi đứng hình mất mấy giây và quyết định lao xuống xe để gặp bằng được cô gái này, nhưng không thể. Xe buýt lúc này người lên xuống rất đông, tôi không tài nào chen ra cửa được. Thế là cánh cửa đóng lại, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi bến trung chuyển Cầu Giấy. Lần này, không hiểu sao tôi thất vọng ghê gớm vì không thể tóm cô gái đó lại để hỏi chuyện. Tôi dám chắc là tôi quen cô gái này, bởi trực giác của tôi không thể sai, tôi có khả năng đoán được suy nghĩ của người đối diện mình rất tốt. Qua nụ cười đầy quyến rũ vừa rồi, thể hiện cô gái đó rất quen thuộc với tôi, và nụ cười ấy đặc biệt đến nỗi tôi không thể quên nổi qua nhiều tháng năm.
Thật sự là từ hôm gặp cô gái này, tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều. Tôi không thể nào quên được mùi thơm của mái tóc, nụ cười đầy quyến rũ, dáng người hấp dẫn… rất nhiều thứ khiến tôi tưởng tượng về cô ấy. Lần này tôi lại để cô gái này tuột mất, khiến cho tôi cảm giác mình là kẻ thất bại trong tình cảm. Nhưng được cái an ủi duy nhất là dạo này, trong khoảng thời gian này, tôi hay gặp được cô ấy trong mơ, điều đó làm tôi càng thêm nhớ nhung và hi vọng vào duyên số một ngày không xa sẽ được gặp cô ấy. Và tôi hứa với lòng mình là không thể để cô ấy tuột mất như lần trước nữa.
Trong giấc mơ của tôi, tôi và cô gái bí ẩn đó là một cặp đôi hoàn hảo, như những gì tôi mong muốn về tình yêu. Tôi và cô gái ấy cùng nhau đi dạo trong công viên, nô đùa cùng trẻ con, rồi ngồi ôm nhau tâm sự tình cảm ở những chiếc ghế đá dưới tán cây xanh rờn. Đúng là khung cảnh trong mơ có phần hoa mỹ hơn ở ngoài, nó khiến tôi mê mẩn cùng người trong mơ. Và tôi đã tự thú nhận với bản thân là mình đã yêu cô gái này mất rồi, một thứ tình cảm nghe có vẻ bế tắc này không những không làm tôi suy sụp buồn chán như những người khác nghĩ, mà ngược lại nó làm tôi cực kì hưng phấn và tràn trề sức sống. Cuộc sống như thế cứ kéo dài khiến tôi không hề thấy mặc cảm hay ghen tị với những đôi trai gái đang tình tứ ở công viên mỗi khi tôi nhìn thấy, hoặc những cuộc nói chuyện điện thoại của người bên cạnh đang buôn cùng người yêu. Những thứ đó có thể khiến người độc thân cảm thấy tự ái hoặc ghen tỵ, còn đối với tôi, họ cũng chỉ bằng tôi mà thôi. Tôi cũng có tình nhân cơ mà, nhưng người tình của tôi là người tình trong mộng.
Cuộc sống sinh viên của tôi có quá nhiều niềm vui do mọi người xung quanh mang lại. Những cuộc vui chơi, liên hoan, ca hát, sinh nhật diễn ra liên miên, và đặc biệt về vấn đề tài chính, lúc nào tôi cũng đầy đủ. Không phải là do gia đình tôi có điều kiện khiến tôi có thể bớt suy nghĩ về vấn đề tài chính, mà ngược lại nhà tôi rất nghèo. Bố tôi mất từ năm tôi lớp 6, mẹ tôi rất vất vả, nên vì thế mà tôi phải cố gắng đi làm thêm ngay từ năm đầu tiên lên Hà Nội. Do năm học đầu tiên còn “chân ướt chân ráo” nên tôi không thể tự lo cho bản thân được, nhưng dù sao tôi cũng kiếm được tiền để đỡ phải xin mẹ nhiều. Do vừa đi học vừa đi làm, nên tôi không có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ vẩn vơ về chuyện tình cảm nhiều. Có chăng, tôi cũng thấy hạnh phúc vì trong giấc mơ tôi vẫn thường xuyên gặp được “người tình” của mình.