Khác với mọi hôm , tối hôm ấy do đi chơi nhiều khá mệt nên tôi ngủ sớm
hơn và lần này tôi lại gặp cô gái đó trong giấc mơ nhưng lần này không phải là
chúng tôi vui vẻ chơi đùa với nhau mà là cô ấy ôm lấy tôi và khóc rất to luôn
miệng nói:
– Em xin lỗi anh, trước giờ em sai rồi, em có lỗi với anh !!!
Tôi chẳng hiểu gì hết, nhưng dù sao cứ thấy con gái khóc là tôi thấy tội
nghiệp thế nào ấy. Vậy là tôi dung đủ lời lẽ để dỗ dành cô ấy nhưng có vẻ
chả giải quyết được gì cho đến khi cô ấy vừa nấc vừa nói với tôi :
– Em biết em không phải người trần và em biết em không thể đến được với
anh nhưng em vẫn cố chấp theo đuổi anh bằng được. Em nhỏ nhen lắm phải
không ?
Lúc này tôi bắt đầu có cảm giác rùng mình khó tả và nhận ra đây là một giấc
mơ và bắt đầu lờ mờ nghĩ đến câu nói không thể quên của ông thầy ngày
trước : “Duyên âm”
Nhiều lúc tôi có những giấc mơ rất đặc biệt, trong mơ tôi biết được mười mươi
là mình đang mơ dù tự nhéo vào má mình thấy không đau.Dẫu biết là mình
đang mơ nhưng tôi vẫn hào hứng hòa mình vào giấc mơ ấy như để tận hưởng
một giấc mơ đẹp.Thường thì những giấc mơ như thế khi tỉnh dậy tôi nhớ như
in và lần này cũng thế.Tôi biết mình mơ và tôi biết nó là hiện thực .
Mặc dù tôi đã đoán được ít nhiều sự thật nhưng tôi vẫn bình tình nói với cô
gái này :
– Em chẳng có lỗi gì cả, anh rất vui khi có được một người yêu mình thật
lòng , anh là người hạnh phúc chứ !!!
– Anh đừng như thế chứ – Cô gái đó nói và nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe
đầy nước mắt – Anh mà như thế càng làm em cảm thấy mình có nhiều tội lỗi.
– Anh chả thấy em có lỗi gì cả , em đừng dằn vặt nữa , dù thế nào đi nữa
anh cũng không trách em đâu. Nhưng anh vẫn tò mò không biết em là ai ? Tại
sao em lại yêu anh ?
– Em là Mai con mẹ Lan nhà ở cạnh bờ sông đó, anh còn nhớ không ?
Lúc này tôi mới giật mình thực sự , không ngờ tôi và Mai chơi với nhau từ hồi
bé xíu như thế mà Mai đã có tình cảm với tôi.Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên và
bang hoàng không biết nói gì thì Mai nói tiếp:
– Hồi nhỏ em chết đuối ở sông nhưng em không biết mình đã chết, hồn em
vẫn lang thang chơi ở bờ sông đó cho đến hôm anh đi nhổ lạc về em vô tình
nghe thấy mẹ anh nhắc đến em rồi anh còn nói muốn được “cưới” em. Vì từ
nhỏ em chơi với anh thân nhất nên em đã thích anh từ đó và quyết tâm theo
anh .