Logo
Trang chủ
Chương 10

Chương 10

Đọc to

Sáng hôm sau, mình thức dậy từ rất sớm, tầm khoảng 6h kém. Vừa rửa mặt xong là tót ngay xuống bàn ăn. Cơ mà cả nhà ai cũng lạ, mọi hôm thì sớm nhất là 6h30 mình vẫn còn bận bịu trong toa-lét. Cái tính mình thì thích ngủ nướng thế đấy, mà ngủ nướng thì các bác biết rồi, hả hê được một lúc thì cả mớ chuyện xảy ra, nhiều khi tụi bạn còn đặt biệt danh cho mình là thánh trễ. Một vài lần thì không sao, chứ cả tháng mà ngày nào cũng thế thì có sao đấy.

– Thằng N hôm nay dậy sớm quá ta – Ông anh đẩy vai ghẹo mình, miệng thì lốp bốp nhai miếng bánh mì ốp la, trông bộ dạng có vẻ khoái chí lắm.

– Lớn rồi mà huynh, không lẽ ngày nào cũng dậy trễ hết à?

Mình đía lại ngay, cơ mà cũng nhanh tay chộp nhanh miếng bánh để trên bàn, nhai láu nhai để.

– Thôi, chú em đừng chối, nói thật đi, tối qua mày làm gì em dâu rồi?

– Làm gì là… làm gì… em có làm gì đâu – Mình giật thót người.

Cái điệu bộ lắp ba lắp bắp của mình không khỏi khiến ông anh nghi ngờ, ổng húp một ngụm sữa rồi nói tiếp.

– Hồi tối, rõ ràng tao thấy mày vừa về là đã cười toe toét rồi, không có gì mà thế à?

– Thì… em… em – Mình chỉ thốt lên được hai chữ rồi sau đó im bặt luôn, chả nói thêm được gì. Không lẽ nói là mình với ẻm nó hôn nhau à? Hic.

– Em sao?

Mình đánh trống lảng ngay…

– Thì… em… em có sao đâu huynh… sao ở trên trời cơ mà…

– Ơ… mày giỡn mặt với tao hả?

– Á… Đau huynh… á… á…

Mình vừa chống chế vừa quơ đại nửa ổ bánh mì rồi chuồn lẹ. Ớn lắm, may mà ổng chưa nổi điên lên cho mình vài chọi thì có mà bể gáo. Người gì đâu mà lắm chuyện, chuyện mình không lo, toàn đi lo chuyện người khác, cơ mà ế miết cũng phải.

– Ủa, N hả cháu?

– Dạ, L xong chưa bác, cháu đến rủ L đi học – Mình đáp lễ phép.

– Ừm, chắc cũng sắp xong rồi đấy, cháu ngồi chơi để bác lên kêu nó.

Thật, con gái chuẩn bị phải nói là kỹ gớm, tệ nhất cũng phải mất 10-15 phút, đâu có như con trai tụi mình, chẳng cần trau chuốt gì nhiều… mà vẫn bảnh như rồng đó thôi… hị hị.

– Hì… đi thôi N.

– Ơ… ờ – Mình gật đầu như máy.

Thường ngày thấy nhỏ mặc quần jeans với áo pull đã xinh xắn khác người rồi, bây giờ lại diện trong tà áo dài thì mình lại càng thấy nhỏ xinh hơn gấp trăm ngàn lần, vừa ra dáng thiếu nữ, lại vừa toát lên vẻ giản dị, mộc mạc. Ai cũng bảo: "Con gái Việt Nam thì mặc áo dài là đẹp nhất rồi, chẳng có gì đáng bàn ở đây cả."

– Ngồi vững chưa, ngã là đằng này không chịu trách nhiệm à.

– Rồi mà… hì… hì…

Tiếng nhỏ cười giòn tan hệt như những giọt sương rơi nhẹ lúc nắng sớm chợt làm mình thấy người nhẹ nhõm hẳn. Đâu đó giai điệu quen thuộc của bài "My Love" lại vang lên, đã lâu lắm rồi mình mới có lại cái cảm giác này, vừa vui vừa cảm thấy hạnh phúc… và một chút gì lâng lâng nữa…

"Này em yêu ơi, lòng anh chơi vơi, nỗi buồn ngập đầy trong tim,
Từng ngày một mình, còn ai kia ơi sao xa rời,
Vì sao em đi, vì sao em quên, hãy nhớ những lúc yêu đời,
Ngày ngày tình mình ngồi ca bên nhau tay nắm tay hoyee…

Người hỡi tình em, anh xin giữ mãi trong tim,
Sẽ mãi cất tiếng hát cho người yêu thương…

Hỡi em yêu anh mang cho em,
Khúc ca vui luôn trao về người, bao ánh dương sáng lên
Tình sẽ thơm nồng thắm tươi, người ơi,
Chốn bao la anh đi cùng em, đến nơi ta cảm thấy yên vui,
Nơi biển xanh bao la, là chốn thiên đường hát ca, em yêu…

Có em trong vòng tay, mình mãi bên nhau nồng say và nói với nhau lời yêu, ta sẽ bên nhau một đời…"

******************************************************

Có lẽ khi viết lên đây những dòng tâm sự này, mình cũng chắc muốn nhắc gì nhiều đến cái thời học đường đầy giông bão của mình. Nó cũng bình thường như bao thằng con trai khác, đến trường thì chỉ chơi là chính, học là phụ, tán gái là nghĩa vụ, chỉ khác là hôm nay mình đã có nhỏ hoặc đơn giản chỉ là có gấu như bao thằng khác.

Đã hơn mấy năm rồi, từ cái ngày mà em xa mình mãi mãi. Mình vẫn nhớ như in khoảnh khắc ngày đầu tiên mình chở em đến trường, không gian xung quanh chỉ là một màn sương huyền ảo với những cơn gió đông ùa vào se lạnh. Cổng trường TL hiện ra và người đầu tiên mình gặp không ai khác chính là thằng Nam, thằng bạn chí cốt của mình từ thời còn chế "dây thun bắn ná", bây giờ lại học chung với nhau nên hai thằng cứ quấn lấy nhau suốt.

– Ủa, hôm nay đi sớm vậy mậy?

– Ờ, tại hôm nay đến phiên tao trực mà mày – Mình lên giọng thê thảm.

Thế nhưng, chẳng màng gì đến thái độ ểu oải của mình, nó lại để ý một chuyện bất thường hơn đó là vẻ thân mật quá mức của mình với em L lúc này…

– Hà hà… hai tụi bây hôm nay cũng thân thiết dữ hén.

Chắc đến đây thì các bác cũng thắc mắc tại sao thằng bạn của mình lại biết em L. Thôi thì nhân tiện đây cũng kể luôn, em L hồi lớp 10 thì có học chung lớp với mình, hình như cái này mình có nói đầu truyện rồi, cơ mà hồi ấy hai đứa cũng như nước với lửa, gặp nhau thì thế nào cũng có chuyện không hay xảy ra, không xứt đầu cũng mẻ trán T_T.

– À, quên nữa, giờ đi ăn sáng với tao mậy, sáng nay ông bà nhà đi sớm nên chả có gì bỏ bụng hết, đói quá – Chưa để mình ú ớ gì nó tiếp luôn.

– Xui cho mày rồi, tao mới ăn nên giờ còn no lắm – Mình lắc đầu cười nhăn nhở.

– Thế L thì sao, đi với tui không? – Thằng Nam sáng rỡ mắt ngay.

Ơ… mà lạ thật… thường ngày thì lần nào bị mình từ chối thì thế nào nó cũng tru tréo hay là mắng mỏ gì đấy, nhưng bây giờ lại tỏ ra khoái chí mới đáng nghi chứ, lại mời em L đi cũng nữa… không lẽ… thằng này có tình ý gì với em của mình à, dám lắm, nhìn mặt để tiện thế cơ mà.

– Xin lỗi Nam nghen, tui cũng ăn rồi, ông chịu khó đi một mình nha – Em L lắc đầu vẻ dứt khoát.

Hị hị… ẻm đúng là hiểu ý mình, nói câu nghe mát dạ hết sức ấy. Ây da, này, muốn có ý gì với gấu anh à, mơ đi nhé cưng, bố ném cho nát mặt giờ.

– Vậy thôi, chào mày nghe, tao đi trước.

Chắc hơi quê nên thằng Nam cũng chỉ còn biết cách "bỏ của chạy lấy người". Phù, cơ mà cũng may hồn, gì chứ vụ bạn thân cướp người yêu bạn mình thì nhiều lắm, trên voz thỉnh thoảng mình cũng thấy mấy thớt như thế, cứ đề phòng vẫn hơn. Mà các bác nhớ nhé, đừng bao giờ dại dột mà tạo điều kiện cho thằng bạn thân thân thiết với gấu mình quá, có ngày hối hận không kịp đấy.

– Sao vậy, đi thôi N – Em L vỗ vai làm mình giật thót người.

– Ờ… ờ.

Mình giữ xe xong rồi tạm biệt em chạy vào lớp. Mình học 12 rồi nên học ở lầu cuối hành lang, nhỏ học 11 nên ở tận lầu 3, cũng hên là cùng một dãy, có chuyện gì thì mình cũng kịp chạy lên, xã hội bây giờ nhiều thằng để tiện lắm, nhiều khi còn xàm xỡ giữa ban ngày nữa kìa, ai chứ đụng vào gấu mình là thằng đó phải xui tận mấy kiếp rồi đấy…

– Oh, thằng N, hôm nay ăn nhầm gì sao mà đến sớm vậy mày?

Hết thằng Nam rồi đến thằng Hải cận hỏi y hệt câu này… Haizz… chứ bố đi sớm thì mắc mớ gì đến cha ông tụi mày à?

– Bữa nay tao trực mà mày.

Hải cận xua tay tỉnh rụi…

– Thôi, bỏ quách cái vụ trực ấy đi, giờ đi cúp tiết với tụi này, cà phê cà pháo bữa cho vui.

– Ê, mà thằng nào đánh bài thua thằng đó trả nhé… – Thằng Tuấn khùng ở đằng sau cũng hớt hải chạy vào hóng chuyện.

– Đánh bài làm gì, ra làm vài trận Dota cho nó mát tay mẹ đi – Đến lượt thằng "Khánh đề" nổi máu.

Nản, cái lớp của mình toàn thành phần như thế đấy, đếm không kể xiết, mang cái tiếng lớp chọn mà thế đấy, tháng nào cũng đội sổ rồi đánh lộn, cúp tiết… bla… bla… mệt… thầy cô nào cũng nản cái lớp này chứ chả riêng gì mình… vừa nghe đến lớp 12A1 là ngán đến tận cổ rồi… đúng thật… cái gì cũng thế, danh thì ít, chứ tai tiếng mà nhiều thì cả là một vấn đề của thời đại đấy các bác… số mình ăn gì mà toàn gặp thứ gì đâu không… huhu…
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đế Quốc Bóng Tối
BÌNH LUẬN