Tùng… tùng… tùng…
Đợi mãi rồi cũng hết 15 phút đầu giờ, đang lúc mình loay hoay dán mắt vào cái iPhone của thằng Hải cận thì thầy giáo chủ nhiệm đột ngột bước vào, cả lớp đứng dậy, mình cũng đứng dậy, riêng thằng Nam ngồi bên cạnh thì chả chịu đứng yên mà cứ vỗ bôm bốp vào vai mình…
– Ê, đưa cái iPhone cho tao mày.
– Ơ… bố đang xài… cho mày mượn cái *beep*
– Nhưng nãy giờ 15 phút rồi còn gì, mày xài lắm thế – Nó hạ giọng rồi nhìn mình vẻ nài nỉ.
– Không nói nhiều, chừng nào xài chán rồi đưa cho – Mình phán lại ngay.
Bạn thân thì kệ bạn thân, thằng nào mượn trước thì xài trước, chơi thế mới xòng phẳng. Mà cũng phải công nhận, hàng của thằng Hải cận xài mát tay ghê, nó con nhà giàu nên xài toàn đồ hiệu, tính tình thì rộng rãi (mình kết nó nhất khoản này)… chỉ tội cái là không đập trai bằng mình thôi – hí hí…
Game giếc tý rồi mình vào lướt Face, cơ mà cũng chưa kịp xem gì thì đập ngay vào mặt mình là STT mới của em L, đăng khoảng 8h trước, chắc lại là tâm sự đêm khuya đây mà… em ấy coi dễ thương vậy chứ cũng hay tự kỷ một mình lắm.
"Hôm nay đi chơi Noel vui thật, nhưng mà lạnh lắm, lại dầm mưa nữa, chắc sáng mai thể nào cũng bị cảm cho coi… hic…"
Cơ mà mình chỉ đọc qua loa rồi bấm like, chơi thêm câu comment bên dưới: "Đằng ấy cảm thì cũng có đây lo mà, sợ gì"…
Ấn đăng xong, mình chèn luôn biểu tượng hình trái tim bên trên, lần này thì mình chơi theo kiểu "ném phát nát luôn". Đầu tiên là để thị uy với những thằng bấy lâu nay cũng có ý định cưa cẩm em nó, thứ hai là tuyên bố rằng đây là hoa đã có chủ, chú nào lén phén, bố cắt tờ rym…
Xong xuôi, mình đăng xuất rồi chuyển nhượng cái iPhone lại cho thằng Nam, thôi, ngủ tý cái đã, cơ mà sáng dậy sớm nên giờ mắt cứ sập xuống mãi, không ngủ thì tý nữa cũng chả làm ăn gì được.
Lớp 12 rồi nên thời gian cũng nhàn rỗi, tụi mình thì chỉ tập trung vô học 3 môn chính để thi thôi, còn mấy môn kia thì coi như bỏ hết, hồi ấy mình thi bên khối D1, gồm 3 môn khó nhai đó là Văn, Anh và Toán. Gì chứ Toán với Văn thì mình khỏi lo rồi, có sẵn tiền đề cấp dưới, chỉ có môn Anh là mình càng học càng ngu thêm, chẳng nhét vô được chữ nào… đến giờ đã mấy năm rồi mà vốn liếng của mình cũng chẳng được bao nhiêu… hic.
– Em N… đứng dậy cho tôi biết "nhôm oxit" là gì.
– ………
– ??????????
– Ê… N… thầy kêu mày kìa – Tiếng thằng Nam kêu oai oái bên cạnh.
– Ơ… cái đêch… kêu bố mày à.
Mình ngước lên mà quát thẳng mặt, cơ mà lạ, tự nhiên cả lớp quay xuống nhìn mình… haizz… ông thầy ở trên thì trợn mắt, quát xuống thao thao:
– Em N bước ra ngoài cho tôi.
Mình ngơ ngác đến nỗi cứ đứng ngẫn ra một chỗ hệt như vẫn chưa kịp nhận cái quái gì đang xảy ra trước mắt mình, chỉ nghe cả lớp cười ồ lên, rồi mình đi ra khỏi lớp trong sự khoái chí của đám bạn, hệt như tụi nó đang chửi xéo mình hay sao ấy.
– Haizz!!!!!!!!!!!!!
Mình thở thêm một hơi dài ngao ngán rồi đi xuống căn tin, nhưng ngặt nỗi, cái số mình đi đâu cũng gặp chuyện không hay, vừa đi đến cầu thang thì mình bỗng khựng lại vì tiếng kêu của một ai đó.
– Ủa, không học mà đi đâu đây ông?
Là nhỏ Diệu Linh, bí thư 12A2, đương kim hoa khôi của trường, người mà đã làm điên đảo cả 4 năm cấp 2 của mình cho đến giờ… dù rằng về sau này hai đứa cũng chỉ là bạn chứ không bao giờ vượt lên một quan hệ nào khác, với mình, mình em L đã là khổ lắm rồi… thật đấy… (còn tiếp)