– Ơ… tui hỏi bộ ông không nghe à?
Tiếng Diệu Linh lại vang lên làm mình giật thót người.
– Hả… à… tui đi xuống căn tin. – Mình bấm bụng đáp đại theo quán tính.
– Giờ học mà đi xuống căn tin, ông có đùa tui không đấy?
– Thì… bị đuổi.
Mình nói rồi cúi hẳn mặt xuống, không hiểu sao tự nhiên nói đến câu này mình lại đâm ra ngại hết sức, hệt như cái cảm giác hồi tối ấy.
– Trùng hợp hén, tui cũng bị đuổi nè.
– Ơ… là sao?
– Thì học Anh trong giờ Công Nghệ nên bị đuổi chứ sao.
Diệu Linh khẽ cười nhạt, rồi cũng không để mình kịp nói gì, con nhỏ vội tiếp luôn:
– Thôi, giờ tui với ông xuống căn tin, kiếm chút gì đó bỏ bụng nha, sáng giờ tui cũng chưa ăn gì hết.
– Hả… xuống căn tin hả?
– Ừm, đi…
– Ế… ế, chờ tui!
Hic… Gái cấp 3 toàn chơi sốc mình, hết em L làm mình khốn đốn rồi bây giờ đến nhỏ này cũng vậy, không lẽ cái mặt mình dán 2 chữ “dại gái” lên đó sao ta, đi đâu cũng bị gái… dụ.
"Cơ mà cũng chả riêng gì mình, ở nhà ba mình cũng rất hay sợ mẹ mình đấy, cả ông anh cũng vậy, nhưng mãi đến tận vài năm sau mới thế chứ bây giờ ổng vẫn còn đang ế các bác ạ…"
Xuống đến căn tin, con nhỏ cũng chả thèm hỏi han ý kiến mình gì sất, nó kêu nguyên 2 ổ bánh mì ngọt, 2 chai Sting, một ít xí muội và mấy tép kẹo gum… su gút… blabla… đủ thứ, mình nhìn mà hai mắt cứ hoa cả lên, thực hư lẫn lộn, bộ nó kêu đồ ăn cho cả dòng họ nó ăn không chắc…
– Ơ… sao mua nhiều dữ vậy?
– Ăn không hết thì trả lại, có sao đâu… – con nhỏ đáp tỉnh bơ.
Ặc… đợi ẻm ăn không hết thì mình có nước… cháy túi, trong bóp thì còn vỏn vẹn chưa tới 50k, lỡ thiếu thì mình có nước lột quần ra mà trả, mình là con trai, chữ sĩ diện luôn để lên hàng đầu, thà không có còn hơn, chứ mang tiếng ăn chực thì nhục mặt lắm.
– Ăn đi ông, sao ngồi thừ ra vậy… ngắm tui à?
– Hả… à không… đừng nói bậy.
Mình đỏ tía cả mặt vội liếc sang chỗ khác ngay, dại rồi, cứ gặp gái đẹp là phải gió, đầu óc mụ mị, mình tự dưng cũng lại đâm ra phát ngán cái bánh mì ngọt nằm sừng sững trên bàn quá thể, chả buồn đả động gì tới, hồi sáng không biết nên cứ quất cho cố vô, giờ thở cũng ra cả hơi bánh mì đây nè, ăn nữa chắc có ngày mình “đột quỵ” vì món này mất…
– Tối hôm qua, hình như tui thấy, ông đi chơi với nhỏ L à, phải không? – Nhỏ Diệu Linh vừa nhăm nhi ổ bánh mì trên tay vừa quay sang nhìn mình bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
– Ừ… – Mình gật đầu cái rụp.
– Hai người trước giờ vẫn là bạn chứ không có gì khác chứ?
– Thì… đúng vậy, mà sao bà lại hỏi như thế?
Mình đáp ngập ngừng, nửa muốn nhận em L bây giờ đã là bạn gái cũ của mình nhưng lại thôi, sợ nhiều người biết quá lại không hay cho lắm…
– Thì hỏi cho biết.
Nhỏ Diệu Linh đáp cộc lốc rồi nó quay đi, mãi một lát sau mới cười trừ với mình:
– À… mà ông có xài điện thoại chứ?
– Ừm, có.
– Cho tui đi, có gì cũng dễ liên lạc.
– Ừ… 0164…
Mình nhắm mắt mà đọc luôn một mạch, lâu rồi mình cũng không xài điện thoại di động, không biết bây giờ lại quăng ở xó xỉnh nào rồi, may mà vẫn còn nhớ rõ số.
– Hì… thế này thì tốt rồi… giờ tui lên trước.
– Ừ… – Mình thở dài ngao ngán vì vẫn còn đống đồ ăn chưa giải quyết trước mặt.
– Ông cứ ngồi ăn thoải mái đi, tui tính tiền hết rồi… đừng lo.
– Ơ… mà này…
– Hì… về nhà tui sẽ nhắn tin cho ông sau… hi… Pi nhé!
Tiếng Diệu Linh vang lên từng hồi rồi khuất dần sau cánh cửa, mình cũng chẳng biết làm gì ngoài việc thất thần nhìn theo bóng của em nó, cơ mà cũng lạ thật, tự nhiên lại chạy lên một mình thế không biết… haizz… con gái đúng là khó hiểu thật, lúc thế này, lúc thế khác, chẳng bao giờ cánh con trai tụi mình lường trước được… nhiều khi còn bảo con trai tụi mình là vô tâm, hết biết, làm con trai đôi khi cũng khổ lắm chứ không phải dễ như con gái vẫn thường nghĩ đâu nhé, chỉ riêng chuyện hiểu hết tâm sinh lý của các chị em thì cũng như việc mò kim đáy bể rồi đấy chứ chẳng nói chuyện gì xa xôi…