Logo
Trang chủ
Chương 15

Chương 15

Đọc to

 (Phần tiếp)

Tiếng em hét lên rồi cả không gian như chìm lịm trong mắt mình, một cảm giác gì đó đau buốt ở bả vai khiến mình quăng xe xuống mà gục ngay tại chỗ, tiếng xe máy rồ đi thật nhanh chóng, mình chỉ còn nghe tiếng em khóc thút thít và tiếng hớt hải của thằng Hải Cận đang la lên oai oái.

- N... có sao không... mày... này...

Mình cố gượng bám chặt tay vào lòng đường, người run lên bần bật, mồ hôi mồ kê từ đâu chảy ra hệt như tắm.

- Hức... N... đừng... làm mình... sợ mà... hu... N ơi.

Giọt nước mắt em lăn dài trên má, chảy ướt đẫm cả vai mình, cố cầm chặt tay em, mình dù đau nhói ở tay nhưng vẫn cố lấy hơi hỗn hển:

- Mình... k... hông sao... hì... L... L... đừng... lo... ngh... e...

- Ngốc... hức.

Ừ... Ngốc thật nhỉ, đã bị như thế này mà mình còn cười được nữa chứ, lúc đấy, chỉ nghĩ đơn giản là muốn em bớt lo lắng hơn thôi, chứ thật ra mình cũng đau lắm, muốn hét lên thật to nhưng cũng cắn răng mà chịu đựng.

Rồi em xoa nhẹ nước mắt, quay nhanh về phía Hải Cận, nói giọng nghe thương lắm:

- Hải... chở N vào bệnh viện... giúp mình với... chứ không... hức... hu...

- L đừng lo, N cũng là bạn của mình mà, bạn cứ xê ra đi, để mình...

Hải Cận vừa dứt câu thì phía bên kia đường cả thằng Nam, Khánh Đề và mấy em lớp mình lăng xăng chạy tới. Vừa thấy mình là cả bọn tái mặt cả ra, chỉ duy nhất thằng Khánh Đề là giữ được bình tĩnh.

- Thằng N... bị sao thế...

- Nó bị người ta cầm thanh sắt đánh... mà thôi, chuyện đó để nói sau, giờ tụi mày nhanh nhanh phụ tao đưa thằng N đến bệnh viện ngay nè.

- Ờ... vậy mày dìu nó lên xe tao đi, phóng đến bệnh viện cho nhanh... chứ không thì cũng nguy hiểm đấy.

Mình bám một bên vai em L, một bên lên vai Hải Cận rồi cố trườn người đứng dậy, tay đau đến nỗi chẳng còn cử động gì được nữa, phải cố gắng lắm mới lết được lên xe Khánh Đề, thằng này nhanh chóng phóng đi, mình chỉ nghe em L lắp bắp nói một câu:

- N... cố gượng... lên nhé... hức.

Nhìn bóng em khuất dần mà mình thấy người mình chợt nặng nề đi hẳn, chỉ vì một thằng như mình mà em phải khóc, phải lo lắng, thương em lắm nhưng mình cũng chả biết làm như thế nào... bởi mình... không còn sức... để gượng... được nữa rồi.

- Mày chạy nhanh tý nữa đi Khánh.

- Không được đâu, chạy thế này là vượt tốc rồi đấy, mày muốn đâm chết người hay sao hả.

- Nhưng... thằng... N... ơ... Nhưng sao người nó lạnh toát vậy nè... ê N.

- Tao... tao buồn ngủ... quá... - Mình hỗn hển, cả xung quanh như bắt đầu tối dần đi.

- Này... chưa đến bệnh viện mà... mày đừng ngủ... Ê... Này...

Và... mình thiếp đi thật, chẳng còn biết chuyện gì xảy ra nữa, cho đến mãi ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, thấy em với một giọt nước lăn dài trên má, lần thứ hai trong đời mình thấy em khóc, và mình cũng chẳng nhẫn tâm thờ ơ thêm một lần nào nữa, thật thế đấy, không biết là ai hay vì lý do gì, nếu để người con gái mình yêu phải khóc thì đó chính là lỗi của người con trai... cho dù đó có là đúng là sai đi chăng nữa...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám
BÌNH LUẬN