Logo
Trang chủ
Chương 14

Chương 14

Đọc to

Đúng là đời lắm chuyện, cứ đang yên đang lành, hạnh phúc thì bị ông trời vùi dập cho tơi tả, khốn nạn thật. Mà mình có làm gì nên tội đâu, từ bé đến giờ tính mình hiền lành, ít nói, chả dám gây sự với ai. Hôm nay tự dưng đâu lòi ra ba thằng chặn đường, không nói không rằng đấm BỐP vào mặt mình, rồi quát xơi xơi:

- Đánh chết thằng này cho tao!

Bố mẹ nó, vừa dứt lời, thằng nhỏ con nhất không biết ăn phải bả gì nhảy lên đá mình một phát ĐỐP vào ngực. Hên là mình né kịp, quay gót đập ngay vào mặt thằng này, bố láo! Nó ôm mặt, cúi xuống, lăn lộn vật vã. Thằng áo đen thấy vậy cũng tái mét mặt, lùi hẳn về sau, mình thách bố nó dám nhào vô nữa.

Chơi ngu thì ráng chịu, ngày xưa mình học chung khóa karate với em L nên mấy cái kiểu đánh vờn chuột như tụi này mình nắm thóp hết. Quay gót phản đòn là chuyện thường. Chỉ trách tụi này xui xẻo, gặp mình hôm nay coi như số mạng của tụi nó rồi.

Vật vã một hồi thằng đó mới chồm người lên được, cơ mà mình lỡ chân, sưng húp một bên của ku nó rồi... Kiểu này thì có mà hóng mát ở nhà cả tháng chứ chẳng chơi.

- Mày... mày dám đánh em tao à... thằng chó?

- Tức cười, không phải thằng chó nào đánh tao trước thì ông đây đâu có đánh lại. Tụi mày khôn hồn thì cút xéo đi, đừng trách bố!

Nghe mình lên giọng sừng sỏ, quả nhiên hai thằng kia tái mét mặt liền, chả dám nói thêm câu nào. Chỉ riêng thằng áo đen có vẻ chai lì hơn, nó trợn sòng sọc hai mắt nhìn mình, tưởng chừng như nhảy xổ lên chơi mình luôn rồi, may mà thằng kia kịp ngăn lại:

- Không cần... Chuyện này cứ để tao lo.

Nhìn sơ thằng này thì cũng thuộc dạng trói gà không chặt, chân tay ốm yếu thế kia thì làm được gì. Lo cái thân mày trước đi con trai ạ.

Rồi nó quay sang chỉ thẳng vào mặt mình:

- Mày... nhớ đó... Tao không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu...

Haizz... Nói oai vậy thôi chứ vừa dứt câu xong là ba thằng tụi nó co cẳng chạy thẳng. Haha, đúng là mấy thằng chết nhát, mới bị bố hù tý đã sợ thế kia rồi. Gì chứ, không cam tâm bỏ qua chuyện này à? Ok, có bản lĩnh thì chấp cả dòng họ mày ra đây tao cũng đếch sợ.

Cái lũ này, chỉ được cái ỷ đông hiếp yếu, mình mới tung vài chiêu phòng thân đã sợ đến rõ mật. Thôi, cứ về nhà mà ôm cái mộng hão của mày đi nhé.

Mình chỉ nghĩ đến đây rồi cũng nhanh chóng bước về lớp. Haizz... Mấy thằng chó đó có đem ra sọt rác mà quăng xuống chứ chửi làm gì cho mệt óc. Cơ mà vừa vọt đến hành lang thì gặp ngay ánh mắt đầy ngạc nhiên của Hải Cận. Thấy mặt mày mình không được bình thường nên nó lắp bắp hỏi thẳng ngay:

- Ơ... Mày làm sao mà mặt mày sưng húp vậy N? Đánh nhau à?

- Ừ... gặp ngay lũ chó... Mà thôi, tao không sao đâu, vô lớp thôi mày.

- Nhưng ai đánh mày? Nói rõ tao nghe coi.

- Đã bảo là lũ chó, sao mày hỏi nhiều thế?

Mình đã không muốn trả lời rồi mà thằng này cứ bám theo nói mãi làm mình bực cả mình, gắt giọng xuống, chả bận tâm gì đến bộ dạng há hốc của Hải Cận. Cơ mà cũng chả được yên, đi qua giữa lớp thì cả bọn Khánh Đề đều quay sang nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên chẳng kém.

- Mày bị ai đánh hả N?

Nhìn mặt tụi này cũng có vẻ lo lắng nên mình cũng đem hết chuyện mà kể ra luôn. Nghe xong, chỉ có duy nhất thằng Khánh Đề là phán thẳng một câu:

- Tao nghĩ bọn này đã nói thế thì cũng không phải là đùa đâu, mày nên cẩn thận đi thì hơn. Có gì thì nhớ báo liền cho tụi này biết đó, nghe chưa?

Là một thằng có máu mặt giang hồ, nghe nó nói thế mình cũng thấy hơi bất an. Nhưng mà thôi vậy, chuyện xảy ra thì nó cũng xảy ra rồi, muốn quay lại cũng chả được, thôi thì tới đâu thì tới.

Loay hoay mãi rồi đến khi tan học, mình vừa gặp em L là em cũng lo lắng lắm, hỏi han đủ thứ. Mình chối biến, bảo đại khái là đùa với đám bạn nên xơ sểnh đập mặt vào bàn. Cơ mà em cũng không tin, cứ nhìn mình bằng ánh mắt đầy nghi hoặc:

- Thật không? Hay là N đánh nhau đấy?

- Không có, mình nói thật mà. Không tin thì sỹ L điện hỏi thằng Nam đi - Mình quả quyết.

- Thế thì được, tin N lần này thôi đấy. À, mà sỹ nhớ qua nhà mình bôi thuốc cho nghe, chứ không về nhà thì bác gái cũng la cho đấy nhé.

- Ừm... hì... mình biết rồi mà...

Mình nhìn em khẽ cười nhẹ rồi dắt xe, định lao đi, nhưng cũng chưa kịp ra khỏi cổng trường thì mình bỗng khựng lại vì tiếng kêu của Hải Cận cứ hét toáng ở đằng sau:

- N ơi... N đợi chút...

- Ơ... Mày có chuyện gì mà sao hớt hải thế? - Mình dì xe lại.

- Mày... mày... vào lại trường đi, chứ không tụi kia đánh chết đấy...

- Tụi nào... Không lẽ...

- Ừm... tao vừa nghe tụi bên... kia... nói... nói...

- N... ơi... cẩn thận... BỐP...

- KHÔNG...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Em, nước mắt và mưa
BÌNH LUẬN