Logo
Trang chủ
Chương 18

Chương 18

Đọc to

Có lẽ đến một ngày nào đó, khi bạn đã đủ trưởng thành hơn, đủ sức để tự vượt qua những cám dỗ của cuộc sống, bạn sẽ không bao giờ rơi vào tình cảnh khốn đốn như tôi hôm nay. Chỉ vì một phút siêu lòng, những tình cảm của tôi và em từ trước đến nay như hoàn toàn sụp đổ. Thật, em chạy đi, từng giọt nước mắt rơi dài trên làn môi nóng hổi như làm tôi chết điếng tại chỗ, chẳng nói được lời nào. Cố vùng mình đuổi theo em nhưng bàn tay Diệu Linh lại kéo hẳn người tôi lại, rồi lúc ấy con nhỏ nói gì tôi cũng không nghe rõ.

– N cứ ngồi yên đi, để tui ra giải thích cho L hiểu.

Sao thế này? Tim tôi như chẳng còn cảm giác gì nữa, nó đau lắm, y như bị ai bóp nghẹt vậy.

Từ trước đến giờ, em vẫn luôn lo lắng cho tôi cơ mà, thế nhưng… lần nào cái em nhận được từ tôi chỉ là nước mắt và sự buồn tủi thôi sao?

Khoảnh khắc nhìn em chạy đi ấy, cả không gian như trùm lên tôi một màu đen kéo dài đến vô tận. Tôi chỉ còn biết ngồi yên bất động, mặt mày tái nhợt hẳn đi, rồi chỉ còn thấy ông anh chạy vào… quát rồi tát vào một cái đau như trời giáng.

– Mày đang làm cái trò gì thế hả… BỐP

Ừ, mày đang làm cái quái gì thế N, bản chất thật của mày là đây sao? Mày đã quên một người con gái yêu thương và lo lắng cho mày hơn chính bản thân mình rồi sao, sao lại còn tham lam đến thế chứ?

– L… L sao rồi?

– Xin lỗi, bạn ấy chạy nhanh quá, tui chạy theo không kịp.

– Vậy… hả…

Cổ họng tôi nghẹn lại, toàn thân run lên, tưởng chừng như muốn gục xuống ngay tại chỗ.

– N… không sao chứ? – nhỏ Diệu Linh cố kéo tôi dậy.

– Linh… về đi, tui muốn… ở một mình.

– Thật là ông không sao chứ…

– …………..

– Ừm, thôi tui về, bye ông.

Lòng tôi lúc này cũng chợt nặng dần, muốn hét lên thật to nhưng cũng không được. Em đi thật rồi, cả nhỏ Diệu Linh cũng đi thật rồi, không còn ai nữa, chỉ còn lại mình tôi trong cái không gian yên ắng này thôi.

– Ừ… cũng tại mày mà ra cả mà N, sao lúc ấy mày không cứng rắn thêm một chút thì đâu đến nỗi…

– …………..

– Mày thật ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho cái sự tham lam của mày thôi sao, còn em L thì sao đây hả…

– …………

– Có bao giờ mày thử nghĩ, mày đã làm được gì cho em nó chưa…

– ………………….

– Người như mày thì cũng đáng làm bạn trai của em sao… thật nực cười…

– ……

Tôi càng nghĩ càng chỉ muốn đâm đầu vào tường mà tự tử cho xong chuyện. Một thằng… khốn nạn như tôi thì làm gì có tư cách mà sống nữa. Em lúc nào cũng quan tâm, săn sóc cho tôi, thế mà tôi… đã chưa làm gì được cho em còn khiến em phải đau khổ là sao đây hả…

– Hì… cảm ơn… mà đằng ấy bỏ cái gì trong đó thế…

– Hì… đi thôi N.

– Rồi mà… hì hì…

– Thế thì được, tin N lần này thôi đấy. À, mà sý nhớ qua nhà mình bôi thuốc cho nghe, chứ không về nhà thì bác gái cũng la cho đấy nhé…

Cái hạnh phúc tôi mang đến cho em chưa được bao lâu thì tai họa lại ập tới, và cũng không biết đã bao nhiêu lần em khóc vì tôi rồi nhỉ…

– Hức… N… đừng… làm mình… sợ mà… hu… N ơi.

– Ngốc… hức.

– Hải… chở N vào bệnh viện… giúp mình với… chứ không… hức… hu

– N… cố gượng… lên nhé… hức.

– N… bị người… ta đánh, sao… không nói cho… mình biết…

– Vậy… với… N… chuyện gì là lớn… N có biết… khi N bất tỉnh… ai cũng… lo lắng cho N không… hả…

– N… ác lắm… nếu N… có chuyện gì thì mình… biết sống làm… sao… hu… hức

Rồi tôi chợt cười khi những lúc em nhìn tôi tinh nghịch hỏi:

– Hì… N ăn khỏe ghê, hay là để mình mua thêm nữa nhé?

– Hê hê, giỡn thôi, chứ mình còn tiền đâu mà mua cho N ăn nữa…

– N đang bệnh mà, sao ăn món khác được, phải ăn cháo rồi uống thuốc, mai xuất viện rồi về nhà mình nấu nhiều món cho N ăn nha.

– Hì… Mình nấu món bò… bò… cho… N… CHOẢNG!!!!!!!!!!!

Âm thanh kinh hãi đó chợt vang lên một lần nữa như đánh tan đi hết mọi thứ, từng mảnh vỡ lăn lóc trên sàn như đâm vào tim tôi đau nhói. Thật sự… nó còn đau đớn hơn cái cảm giác khi tôi gục xuống đường ngày hôm ấy, gấp trăm ngàn lần kìa…

– Rào… rào…

Mưa rồi sao? Ừ, mưa thật rồi, to lắm, nước ùa vào mái hiên nghe lạnh cóng. Không biết giờ em đang ở đâu, có bị ướt không, đã hơn 8h rồi còn gì, em đã về nhà chưa nhỉ…

Tôi tự hỏi rồi cũng tự mình trả lời…

Ngày mai… rồi mọi chuyện sẽ ra sao đây… L ơi…

p/s: Mình rất xin lỗi vì không thể hoàn thành chapper 16 sớm hơn dự kiến, có lẽ là mình sẽ viết nó vào tối nay và sẽ post lên trễ nhất là cùng lần với chap 17 vào ngày mai ( hoặc sớm nhất là vào 11 tối hôm nay), chiều nay vì thằng bạn mình điện nhờ chút chuyện nên không thể viết nốt được, còn 1 khúc quan trọng nữa thôi, cũng là bước ngoặt để truyện này rẽ đi 1 hướng khác nên mình cần có thời gian đầu tư nhiều hơn, rất xin lỗi và mong các bác sẽ thông cảm cho mình… 1 lần nữa cũng cảm ơn vì các bác đã ủng hộ và đi với mình trong suốt thời gian qua.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Đô Thị: Cực Phẩm Thiên Sư
BÌNH LUẬN