Vừa nghe hai thằng bạn nhắc đến bí thư chi đoàn 12A2, mình nghĩ ngay đến nhỏ Diệu Linh. Thật sự mình cũng hơi ngỡ ngàng, vì trước giờ nhỏ ấy có thân thiết gì với mình đâu, ngoại trừ hôm bữa gặp lại nhau ở căn tin. Với lại, nhỏ ấy vừa đẹp vừa xinh, lại là con nhà giàu, nghe đâu con một nên ông bà cưng dữ lắm. Còn mình thì chả có gì nổi bật, học hành tàm tạm, cũng chẳng có tài cán gì nhiều, đâu có phước đức mà được nhỏ đó để ý tới… Chắc dại như… em L thì mới dám đâm đầu vào mình thôi… hê hê=.=
– N nè, tao hỏi thật mày cái này nhé… Mày và L đã có gì với nhau rồi phải không?
Khánh Đề lại hỏi một lần nữa, quay sang hai đứa làm em L đỏ ửng cả mặt lên, còn mình thì chỉ biết lắp ba lắp bắp mà lắc đầu chối đây đẩy.
– Không có… tụi… tao chỉ… là bạn thôi… ừm…
– Thôi, mày đừng xạo nữa, toàn chỗ anh em, có thì nhận đi cho rồi. – Hải Cận bĩu môi.
– Đã… bảo… là không có…
– Không có mà hôm qua em L lại khóc sướt mướt khi thấy mày như thế à…
– Ờ thì… @@.
Khánh Đề chơi tiếp câu này phải nói là độc địa, vừa xong là em L vội ngó lơ đi chỗ khác ngay. Đụng mấy em lớp mình lại có tính nhiều chuyện nên cứ nhao nhao cả lên:
– Thật thế không L, ôi, ngưỡng mộ bạn quá đi mất…
– Thôi, mình… mình ra ngoài trước nghen, các bạn cứ ở lại… nói chuyện, mình đi đây.
Em L chỉ nói được vài câu rồi đỏ mặt chạy ra ngoài, chắc em ngại lắm, cũng phải, toàn chỗ quen biết ở đây, em lại là con gái nữa… Gặp mình thì chắc cũng tìm cái lỗ mà chui xuống đó rồi…
– Sao, em ấy đã thế thì giờ mày có chối nữa hay không?
– Ờ thì… cũng mới mới… hì hì – Mình đỏ tía mặt, chỉ biết nhe răng cười nham nhở.
– Thế thì tao chắc chắn là hôm qua… mày bị đánh ghen chứ không phải là gì khác.
– Bậy mày, lỡ thấy tao ngứa mắt nên tụi nó ra đánh thì sao, mày chỉ khéo đoán bậy. – Mình vẫn chưa dám tin lời thằng Khánh Đề nói.
– Bậy cái đầu mày, mày thử nghĩ xem, khi không tự nhiên nó lại kéo ba thằng ra đánh mày, rồi còn kêu thêm một thằng đón đánh mày ở cổng trường nữa, nếu không có hiềm khích hay xích mích gì thì tao nghĩ sẽ không bao giờ có một chuyện vô lý như thế… Với lại, ba thằng đó lại học lớp 11A4, cùng lớp với em L, mày nghĩ em L trông dễ thương thế mà chỉ có mình mày là để ý thôi à, mày ngây thơ quá đấy…
…
Rồi không để mình kịp nói gì, nó tiếp luôn:
– Tao nghĩ bây giờ chỉ còn có hai cách để xử lý êm thấm vụ này, một là nhờ gia đình báo cáo lên ban giám hiệu đuổi học tụi nó, hai là để việc này cho tao.
– Nhưng… mày định làm gì…
– Mày biết tính tao rồi đấy, những gì tụi nó làm với mày tao sẽ trả cho tụi nó y hệt như thế.
– Mày không sợ tụi nó trả thù à…
– Haha, trước giờ chỉ có mọi người sợ thằng Khánh Đề này thôi chứ tao chả bao giờ sợ thằng nào cả…
– ……….
Câu nói ẩn ý của Khánh Đề cứ vang vọng trong đầu mình suốt ngày hôm ấy, cũng chả biết thằng này định làm cái gì. Đúng là từ trước đến giờ nó luôn là một thằng đại ca, sừng sỏ nhất trường, nhưng mình cũng không khỏi lo lắng, nếu nó vì mình mà rơi vào tình cảnh như mình hôm nay thì cũng chả hay ho một chút nào…
– Thế nào rồi N, đã khỏe hẳn chưa đấy…
– Dạ, rồi ạ…
– Mày ăn cháo rồi uống thuốc, nhớ là ở yên một chỗ chứ không được cử động nhiều đâu đấy.
– Dạ, con biết rồi mà, mẹ về nghỉ ngơi đi, có L ở đây lo cho con là được rồi…
Đến tận trưa thì mẹ mình mới ghé nhưng bà cũng chỉ đem thức ăn đến cho mình và em L thôi. Cũng tội em ghê, suốt cả ngày chỉ ở bên chăm sóc cho mình thôi chứ chả đi đâu, mình cũng bảo em về nhà nghỉ ngơi cho khỏe thế mà em có chịu nghe đâu, cứ nhất quyết một, hai là ở lại bệnh viện. Nhìn em mà mình cảm thấy tự nhiên thấy bản thân thật bất lực, không biết làm gì để che chở cho em nữa.
– Thế bác về nhé, cháu ở lại chăm sóc N nghe, có gì chiều bác ghé lại nghe.
– Dạ, bác về ạ.
– Ừm, chào cháu.
– Mẹ về nghe N.
– Dạ.
Mẹ mình đi rồi thì em mới đổ cháo ra tô, lại là món cháo bằm, hic, mình nhìn mà muốn ói ra luôn. Hồi sáng quất tô rồi, bây giờ quất thêm tô nữa có mà… đột thực…
– Sao thế, N không muốn ăn à? – Em nhìn mình.
– Ờ, có món khác không, mình ớn món này đến tận cổ rồi. – Mình thở dài ngao ngán.
– N đang bệnh mà, sao ăn món khác được, phải ăn cháo rồi uống thuốc, mai xuất viện rồi về nhà mình nấu nhiều món cho N ăn nha. – Em đáp nhẹ nhàng.
– Thôi, đành thế chứ biết sao giờ…
Ăn chừng được nửa tô thì mình đâm ngán, em năn nỉ mấy cũng không ăn nữa. Rồi em cho mình uống hết bịch thuốc để trên bàn, thuốc tây nên uống xong mình buồn ngủ lắm, mắt nhắm mắt mở một lúc rồi thiếp đi hồi nào không hay… Tỉnh dậy thì nhìn đồng hồ đã gần 7h tối các bác ạ…
– ủa, huynh!
Vừa mở mắt ra đã thấy ông anh nên mình vội trườn người dậy ngay.
– Mày cứ nằm yên đi, cử động lại hở vết thương ra đấy.
– Ờ… mà huynh vô hồi nào thế? – Mình hỏi.
– Vừa đây thôi. – Ổng đáp.
– Mà… L đâu rồi?
– Nó về lúc chiều rồi, mà nó có vẻ lo lắng cho mày lắm đấy, liệu cái thân mày đi nghen.
Nghe ông anh nói mình cũng yên tâm, em về nghỉ thế cũng tốt, chứ cứ ở đây chăm sóc cho mình lỡ em đổ bệnh ra đấy thì mình cũng xót lắm.
– Mà nghe tao hỏi N, mày gây sự với ai để rồi bị người ta đánh đến nỗi nhập viện thế này hả?
Mình lắc đầu…
– Em có gây sự với ai đâu, tại tụi kia đánh em trước, em đánh lại, thế rồi tụi nó kêu người đánh em, vậy thôi.
– Thế giờ mày tính sao, hay là tao lên trường đánh cho tụi nó một trận cho chúng chết sống chết dở luôn nhé?
– Thôi huynh, giờ mình cũng đâu có bằng chứng gì mà buộc tội tụi nó, huynh làm càng, nó báo công an thì mệt lắm đấy.
Thấy bộ dạng chết nhát của mình, ông anh chỉ còn biết thở dài ngao ngán, rồi ổng đứng dậy, kêu hén lại một tiếng:
– Mày đã nói thế thì thôi vậy, tự mà lo đi, giờ tao xuống dưới kia, kiếm chút gì ăn đã, trưa giờ có nuốt trôi được cái gì đâu.
– Ê… xuống đó mua cho em tô cơm sườn với…
– Sườn cái đầu mày, tao mua cháo cho, không ăn thì thôi!
Nói xong ổng đi ra khỏi phòng, bực quá đi mất, sao ai cũng đem cháo cho mình ăn thế nhỉ, mình ngán đến tận cổ rồi mà…
– Em tìm N hả? – Mình giật mình vì nghe tiếng ông anh vọng lại ở bên ngoài, không biết đang nói chuyện với ai nữa.
– Dạ…
– Vậy em vô đi, nó nằm trong phòng đấy.
Lạ, là ai nhỉ, nghe tiếng cũng biết là con gái nhưng mình cũng chả thể nhận ra giọng đó là của ai được. Hồi sáng cả tụi lớp mình cũng đến thăm rồi, có sót ai đâu, không lẽ… em này nhầm phòng…
– Ơ… Diệu… Diệu Linh… – Mình há hốc mồm khi con nhỏ nãy giờ đứng ngoài kia chính là bí thư chi đoàn 12A2 chứ không phải ai khác.
– Sao thế, bộ tui vào đây thăm ông không được à?
-…………………….
– Ông làm gì mà ngạc nhiên ghê thế, cũng là chỗ bạn bè cũ mà, tui đến thăm ông cũng không được hay sao, không định mời tui ngồi hả?
– Ờ… bà ngồi đi. – Mình lắp bắp nói vấp.
– Hì… cảm ơn…
Khác xa với em L của mình, tính cách của Diệu Linh có vẻ phóng khoáng hơn nhiều, lúc nào nhỏ này cũng tỏ ra vẻ rất tự nhiên, yêu đời, dù có đôi lúc kiêu ngạo hơi quá lố nhưng không hiểu sao khi ở bên em nó mình luôn có một gì đó rung động nhẹ gì đấy, hay nói đơn giản hơn, tình yêu của mình dành cho em L lúc đó chưa đủ mức để vượt qua những thứ cám dỗ ấy, mình là con trai mà, đâu có ai là tránh được những điều tối kỵ ấy đâu.
– Ông thấy trong người thế nào rồi, khỏe hẳn chưa?
– Tui cũng đỡ rồi, bà đừng lo. – Mình cười nhạt.
– Ơ… sao nghe giọng ông mệt mỏi thế, bộ chưa ăn gì à…
– Ờ, mới ngủ dậy tức thì có kịp ăn uống gì đâu.
– Hì… vậy ông đợi tý, tui gọt trái cây cho ông ăn nghe…
– Ơ… kìa…
– Nhanh lắm, ông chịu khó chờ tý nghen.
Hết nói nổi, mình đã đồng ý đâu mà con nhỏ lại tự nhiên như thế nhỉ, cơ mà cũng không để mình kịp làm gì, nó vừa cười vừa đưa miếng trái cây lên trên tay, vẻ thân mật lắm.
– Nè… xong rồi đấy, há miệng ra tui đút cho.
– Thôi, để tui tự ăn được rồi. – Mình đỏ tía cả mặt…
– Thôi gì mà thôi, chân tay thế kia thì ăn uống gì được, há miệng nhanh không là tui đổi ý đấy.
– Một… một miếng thôi nghe…
– Ừm… A to lên nào…
Vâng, và chính bản thân mình cũng không biết tại sao lúc đó mình lại mềm lòng quá như thế, chỉ nghĩ đơn giản là ăn một miếng cho em nó vui thôi, ai ngờ mình vừa kịp há miệng ra thì bên ngoài em L từ đâu bước tới… mình chỉ nghe được nữa câu rồi…
– Hì… Mình nấu món bò… bò… cho… N… CHOẢNG!!!!!!!!!!!
Âm thanh vang lên to đến nỗi khiến mình như chết điếng tại chỗ… chiếc tô rơi thành từng mảnh đập leng keng xuống sàn nhà… Mình chẳng còn nghe thấy thêm điều gì nữa… chỉ thấy em L ôm mặt khóc rồi chạy ù đi, lúc đấy, cả không gian như chìm lỉm trong mắt mình… và… lần thứ ba trong đời, mình lại thấy giọt nước mắt rơi dài trên má em một lần nữa… tệ thật…