Logo
Trang chủ
Chương 22

Chương 22

Đọc to

– Hả... L... nói cái... gì?

Mình bàng hoàng đến nỗi phải tát vào mặt mình mấy lần mới tin lời em nói là sự thật.

– Thì... tối... nay... N xin bác gái ngủ lại... nhà mình một bữa nha, mình có... chuyện muốn nói... với N. – Em đỏ mặt rồi quay đi.

– Là... là sao? – Mình đần mặt ra chẳng hiểu mô tê gì sất.

– Thì N cứ xin trước đi đã, chuyện này với mình quan trọng lắm, mà N cũng cần phải biết để sau này mình cũng không thấy có lỗi mỗi khi hai đứa gặp lại nhau, N chỉ cần biết vậy thôi.

Em nói rồi nhanh chóng bước vào nhà, cũng chả đợi mình ú ớ gì thêm... haizz... cái quái gì thế này, chuyện gì mà không nói thì em sẽ cảm thấy có lỗi, rồi những câu khó hiểu trước đó nữa, mình tự nhiên cũng có chút gì đó bất an, không biết chuyện gì đã xảy ra mà em lại thay đổi 180 độ như thế, chưa kể chuyện hôm trước ở bệnh viện, mình nhớ là lúc đó em chạy đi và khóc nhiều lắm thế mà ngày hôm sau lại chẳng nhắc gì đến, còn tỏ ra bình thường như chưa hề có gì xảy ra, hệt như có cái gì uẩn khuất ở đây ấy.

Mình đứng ngẩn ra một lúc rồi thở dài bước vào nhà, vừa may là gặp mẹ chỗ cửa bếp, thoáng nhìn vẻ mặt đầy sầu não của thằng con trai nên bà cũng không khỏi thắc mắc, vội kéo mình lại hỏi ngay:

– Bộ đi chơi không vui hả, sao mà mặt mày bí xị thế con trai?

Mình lắc đầu rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

– Dạ, đâu có, mà mẹ cũng ngồi xuống đây đi, con có chuyện muốn nói.

– Chuyện gì, nói lẹ đi, tao nghe, rào trước đón sau chi cho mệt. – Mẹ mình vẫn cắm cúi rửa chén.

– Tối nay mẹ cho con qua nhà nhỏ L ngủ một bữa nha... – Mình ngập ngừng hỏi.

– Mày nói... cái gì...?

Đúng như suy đoán của mình, vừa nghe thằng con trai nói xong câu này là mẹ mình cũng giật nảy người lên ngay.

– Mày đùa à, con gái nhà người ta một thân một mình, ai cho mày vào ngủ chung hả? – Bà lại trợn mắt nhìn mình một lần nữa.

– Con cũng đâu có muốn, tại nhỏ L muốn con qua chứ bộ. – Mình làm mặt vô can...

– Dù thế cũng không được, lỡ mày qua làm chuyện gì bậy bạ thì tao còn mặt mũi nào nhìn bác Q nữa, người ta đã tin tưởng, giao con gái cho tao, thì mẹ mày đây cũng phải có chút trách nhiệm chứ.

Mẹ mình lên giọng hình sự, nhìn thái độ thì cũng biết là lần này bà cũng cương quyết không tán thành việc mình sang ngủ cùng với em L, cũng đúng thôi, hai đứa còn là học sinh mà, lỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì sau này cũng thiệt thòi cho em lắm.

– Hay là thế này, giờ mày qua bảo nhỏ L qua đây, ngủ với nhà mình, còn một phòng trống ở tầng trên mà.

– Dạ... đành vậy chứ biết sao giờ.

Mình gật đầu rồi lại hớt hải chạy qua nhà em, bấm chuông tầm 2-3 phút thì mới thấy em ra mở cửa.

– Hì... xin lỗi, tại mình đang tắm, N vào đi.

– Ờ...

Đợi mình ngồi hẳn xuống ghế salon thì em mới trầm giọng hỏi.

– Sao rồi, N xin được bác gái không?

–... – Mình lắc đầu thở dài chứ cũng chẳng nói gì.

– Ờ, vậy thôi, giờ mình nói luôn ở đây cũng được. – Em xụ mặt xuống vẻ hơi thất vọng.

– Mà L định nói chuyện gì?

–...

– Sao thế, bộ khó nói lắm à?

Mình thấy em im lặng nên tiếp luôn.

– Ừm, nhưng N hứa là phải bình tĩnh nghe, mình sợ lắm...

Rồi em khẽ nhìn mình, đôi mắt không biết tự bao giờ đã rơm rớm nước mắt:

– Mai... chắc mình không còn ở lại đây với N được rồi.

Cũng không như hai lần trước đó, lần này lời em nói như đánh ầm ầm vào tai mình, em đang nói cái quái gì thế, tại sao, tại sao ngày mai em không còn ở bên mình nữa, mình đâu có làm gì sai, đâu có làm em buồn nữa, lúc nào mình cũng nghĩ làm thế nào để em được vui vẻ, hạnh phúc, để rồi cái nhận được chỉ là một câu nói vô tình vậy sao?

Mình dù không kìm nén được nỗi bình tĩnh, nhưng vẫn hai tay thu lại vào nhau, vẫn cười và nói hệt như chưa có chuyện gì xảy ra.

– L đừng giỡn nữa... hì... thôi, mình về đây, ngày mai mình lại qua đón L đi học nha. – Mình cười nhạt nhẽo rồi đứng dậy.

– N đừng như thế nữa, mình biết điều này là khó chấp nhận nhưng xin N hiểu cho mình được không... hức. – Em òa lên khóc nức nở. – Từ trước đến nay, ba luôn là người mình yêu thương nhất, tôn trọng nhất, giờ ông gặp khó khăn, không lẽ mình không thể ở bên cạnh ông sao... hức... mình đã suy nghĩ rất nhiều và sẽ chuyển về sống với ông... dù N có đồng ý hay không đi chăng nữa.

– Nhưng lúc trước không phải chính ông ta đã bỏ hai mẹ con L đi sao, một người như thế cũng đáng mặt làm cha hả?

Như không kìm chế được nữa mình cố gắng hét lên thật to, mặc kệ cho những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của em lúc ấy, mình làm sao có thể quên được cũng chính vào một buổi tối trời lạnh như dao cắt thế này, cách đây 8 năm trước, mình đã chứng kiến cái cảnh ba em L vác vali ra cho dù lúc đó bác Q đã cố sức van xin, còn em thì cố gắng bám lấy người ba nhưng vẫn bị ông ta ruồng bỏ, làm sao mình quên được cái cảnh tan thương li tán ấy, con người đó dù chết đi cũng đâu có cái quyền gì mà đòi hỏi sự quan tâm từ em chứ...

–... hức... N đừng nói thế, dù muốn dù không đó cũng là ba mình, dù ông có ruồng bỏ hay ông có làm việc gì đi chăng nữa thì vẫn là ba mình... từ nhỏ đến giờ, vắng đi ông ấy... hic... mình đã luôn có cái mặc cảm, bây giờ lẽ nào N không cho mình có cơ hội... được sống trong sự yêu thương, chăm sóc của người cha hay sao...? N có ba có mẹ đầy đủ, N có bao giờ hiểu cái cảm giác của một đứa con gái thiếu đi cái sự đùm bọc, chăm sóc của gia đình từ nhỏ hay không?

–...

Nghe em nói mình như chết điếng tại chỗ, người khẽ run lên, mình gục hẳn xuống ghế, toàn thân như chẳng còn tý sức lực nào nữa, đúng như em nói, mình chưa bao giờ thiếu vắng đi cái tình cảm gia đình nên không bao giờ hiểu và thông cảm với em, mình vô cảm quá nhỉ, và cũng không biết tự bao giờ người con gái ấy đã quá nhiều những tổn thương mà dù có cố gắng thế nào mình cũng không bù đắp được.

– Hức... hôm qua... mình nhận được điện thoại từ bà nội, nói là công ty ba bị phá sản, nội bảo mình về vì ba giờ đang suy sụp lắm... hic. – Em nói tiếp trong dòng nước mắt nóng hổi.

– Vậy... định... khi nào đi?

Em khẽ lau nước mắt:

– Mai... N ạ...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Kể lại một chuyện tình
BÌNH LUẬN