Logo
Trang chủ
Chương 23

Chương 23

Đọc to

Nửa năm trôi qua rồi nhỉ, khoảng thời gian không dài kể từ ngày em xa mình mãi mãi. Ngày hôm ấy cũng là một ngày mưa, mưa như trút nước làm trắng xóa cả phố biển. Chưa bao giờ mình cảm thấy buồn đến thế. Sáng sớm hôm ấy, em qua chào cả nhà, mình như thấy tim đau thắt lại. Mẹ mình cũng không kìm được nước mắt mà ôm em khóc nức nở. Mới hôm qua đây thôi, cả nhà còn vui vẻ, thế mà bây giờ ai cũng phải khóc vì chia tay em, một người hàng xóm xa lạ mà không biết từ bao giờ đã là một người con gái trong lòng ba mẹ mình.

"Con đi mạnh giỏi... nghe L, nhớ viết thư về cho bác đấy." - Mẹ mình vẫn không kìm được nước mắt.

"Dạ, con nhớ rồi, bác đừng lo, một tháng con sẽ cố gắng về đây một lần, đến khi nào công việc của ba ổn định, con sẽ về lại đây sống." - Em nghẹn ngào.

"Còn việc học thì sao, em không tính bỏ luôn đấy chứ?" - Ông anh mình buồn buồn hỏi.

"Không đâu anh, em sẽ chuyển lên thành phố học, mẹ em cũng gần làm xong hết thủ tục rồi..."

Chỉ có riêng mình là chết lặng tại chỗ, không hỏi han em được câu nào. Mình cũng không biết rồi ngày mai khi không còn em nữa, mình làm sao để bước tiếp với bao nhiêu khó khăn phía trước, và quan trọng hơn, đến bao giờ mình mới lại được nhìn thấy khuôn mặt ấy thêm một lần nữa......

"Thằng N sao đứng ngẩn ra thế con, lại nói gì đi chứ." - Ba vỗ vai mình.

"........."

Hai ánh mắt bỗng nhiên lại chạm nhau, nhưng không ai có thể thốt lên một lời nào, em chỉ im lặng nhìn mình và... khóc. Lúc ấy, cả không gian trước mắt mình như bao trùm một màu đen tối kéo dài đến vô tận. Mình khẽ kìm người lại, móc vào túi rồi đưa cho em vài thỏi kẹo sô cô la:

"Nè... L vừa đi vừa ăn nghe, nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống cũng đầy đủ vào, đừng bỏ bữa, mỗi tháng nhớ về thăm cả nhà nghe, L hứa nhé."

"Hức... Mình hứa........"

Vâng, và em đã xa mình như thế đấy. Chiếc xe lao đi chỉ để lại một cơn mưa rơi không ngớt hạt, đâu đó bản "My Love" lại vang lên như một lời tạm biệt. Em đi rồi, lòng mình chợt khựng lại, chỉ biết hét lên rồi chạy ùa vào cơn mưa ấy, như muốn xua đi tất cả, như muốn chối bỏ đi mọi sự thật... Liệu vào một ngày nào đó em có nhớ và quay lại thực hiện lời hứa đó hay không? Nhưng chắc chắn mình sẽ đợi, dù là một năm, mười năm, hay mãi sau này đi chăng nữa.........

*****************************************

Từ ngày em đi cuộc sống của mình cũng có phần tẻ nhạt hơn trước, mình trở nên trầm tính hẳn, chỉ rong chơi với tụi bạn rồi dúi đầu vào game online, việc học cũng vì đó mà sa sút rõ rệt. Nhưng có một điều là không hiểu vì sao nhỏ Diệu Linh, bí thư chi đoàn 12A2 tự nhiên chuyển qua lớp mình học. Tất nhiên, tụi lớp mình ai cũng khoái vì con nhỏ nhìn khá đẹp và xinh xắn, lại giỏi về văn nghệ, nhất là tụi thằng Khánh đề, Hải cận, hai thằng này mê nhỏ như điếu đổ, suốt ngày lên lớp chỉ đấu đá với nhau rồi tìm mọi cách để tiếp cận nhỏ Diệu Linh......

Nhưng đó cũng không phải là điều ảnh hưởng đến cuộc sống của mình nhất. Còn một chuyện nữa, đó là bây giờ nhà em L đã có người chuyển đến ở, nghe bác Q nói thì đây là nhà em gái ruột của bác từ Sài Gòn mới chuyển về đây sống. Ban đầu mình cũng không rõ là bao nhiêu người, nhưng nghe mang máng là hai vợ chồng và một cô con gái...

Cũng như nhà em L lúc trước, hai vợ chồng này cũng đi công tác suốt, chỉ để lại cô con gái ở nhà. Nói là cô chứ thật ra nó chỉ đáng tuổi em gái mình thôi, năm nay mới lên lớp 10, cô bé ấy tên là My........

Và cũng thật trùng hợp, điều đầu tiên mình ấn tượng nhất ở cô bé này là nó có ngoại hình rất xinh xắn và dễ thương, hệt như lần đầu tiên mình gặp em L cách đây 15 năm trước vậy........ cái cảm giác thật quen thuộc, mà chính bản thân mình cũng không thể giải thích được, haizz, không lẽ.... sóng gió lại bắt đầu từ đây sao............
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tuổi trẻ của Tôi
BÌNH LUẬN