Logo
Trang chủ
Chương 24

Chương 24

Đọc to

Ngày mình gặp bé My lần đầu tiên là vào một buổi sớm mai đẹp trời, cái lạnh cũng không còn gay gắt như mấy ngày trước nữa. Hôm ấy cũng là tròn một tuần từ cái ngày em xa mình lên thành phố, nỗi buồn tuy vẫn còn chưa dứt nhưng mình cũng thấy vơi đi phần nào. Lúc ấy, mình đang ăn sáng thì nghe có tiếng ồn ào bên ngoài, tưởng người trong bưu điện gửi thư hay bưu phẩm, ai dè lại là nhà hàng xóm mới chuyển tới. Vừa hay thấy bác Q nên mình vội hỏi ngay:

– Là nhà bà con của bác hả, có cần cháu phụ gì không, hay là khiêng mấy thứ này vào nhà nhé?

– Ờ, cảm ơn cháu, ráng khiêng phụ bác nhé, chứ nhiều đồ quá.

– Dạ… – Mình vừa định khiêng cái tủ to đựng đầy chén đĩa thì bác Q vội ngăn lại…

– Ê, cái đó nặng lắm đấy, để bác kêu bé My ra phụ cùng.

– Nhưng… bé My là… ai ạ? – Mình hỏi lại vẻ ngạc nhiên.

– Thì là con gái của hàng xóm mới nhà cháu chứ ai nữa.

Bác Q cười nhìn mình rồi quay người vô nhà, kêu hẳn to lên một tiếng.

– My ơi, ra phụ bác nhanh nào, còn nhiều đồ lắm.

– Dạ.

Mình chỉ nghe tiếng đáp lại của con bé rồi tầm một phút sau đó mới thấy nó hí hửng chạy ra. Ban đầu mình nhìn con nhỏ này cũng khá xinh, tóc cột kiểu mối bên hờ bên thả làm mình mất vài giây mới kịp định thần trở lại... vội gật đầu lia lịa chào xã giao em nó ngay.

– Chào em…

– Hì… chào anh.

Con nhỏ chào đáp lễ lại mình rồi vội quay về phía mẹ em L.

– Bác kêu con có việc gì ạ?

– Ờ, con coi phụ anh này bưng mấy thứ này vào nhà nha, giờ bác còn phải đi sân bay đón ba mẹ con nữa.

– Hì… con biết rồi.

Bác Q đi rồi chỉ còn hai đứa ở lại dọn lăng xăng cho hết đống đồ ở dưới nhà. Mất tầm khoảng hai mươi phút là xong xuôi, mình một bên, bé My một bên, cứ ra ra vào vào không biết mấy chục lần, phù, chóng cả mặt. Mình mệt đến nỗi ngồi bệt xuống sàn nhà rồi mà vẫn còn thở hồng hộc như heo.

– Anh mệt lắm hả, hay để em lấy cốc nước cho anh uống nghe.

– Ờ… cảm ơn em. – Mình cười cười.

Ngồi chờ một lát thì con bé mới bưng lên hai ly nước lọc, đưa cho mình một ly rồi em nó cũng ngồi phịch xuống bên cạnh.

– Mà em ở Sài Gòn mới chuyển về đây thật hả? – Mình vừa húp một ngụm nước vừa hỏi.

– Dạ, em mới về đây hôm qua. – Bé My gật đầu đáp lễ phép.

– Ờ, mà em học lớp mấy rồi?

– Dạ, lớp 10, còn anh?

– Anh năm nay 12 rồi, còn một năm nữa là ra trường đây, chán quá.

Nghe mình nói vậy con bé cũng tròn xoe mắt hỏi lại:

– Sao lại chán… anh nói gì em không hiểu.

– Thì chán vậy thôi, khi nào em học 12 như anh thì em sẽ biết thôi.

Mình nói rồi cũng kéo ghế đứng dậy luôn.

– Thôi, giờ anh về ha, ở nhà còn lu bu công chuyện quá.

– Dạ, để em ra mở cửa.

– Hì… không cần đâu, anh tự ra được mà.

– À mà anh tên gì cho em biết với. – Mình ra đến cửa thì nghe tiếng con nhỏ kêu với theo…

– Cứ gọi anh là N được rồi… pp em…

Vâng, thế đấy, lần đầu tiên mình gặp con bé cũng chẳng có ấn tượng gì nhiều, được cái là con nhỏ khá xinh, lại mặc váy nên nhìn đáng yêu lắm, nhưng mình cũng chả quan tâm gì mấy vì so ra với em L nhà mình thì em nó còn xách dép mà chạy theo dài dài… hề hề…

Rồi tối hôm ấy, con bé có qua tìm mình, vừa nghe tiếng em nó gọi là mình vội chạy xộc ra ngay, cơ mà cũng vừa tắm xong, quên mịa cái vụ mặc áo, hỏa thân cmnr, nhưng lúc đó mình có biết gì đâu, vừa thấy em nó bưng đĩa trái cây qua là sướng vãi linh hồn rồi, hơi sức đâu mà để ý mấy cái kia nữa…

– Hì… ba mẹ em nói qua đưa cho anh N cái này, anh nhận cho nhà em vui nghe.

– Ờ, cho anh gửi lời cảm ơn hai bác nha. – Mình cười gượng rồi bước vô nhà.

– Ơ… khoan đã, anh N ơi!

– Hỡ… gì em? – Mình quay lại ngạc nhiên hỏi.

– Bây giờ anh N dẫn em đi ra ngoài với được không, em mới về nên chưa quen đường lắm… hì… – Bé My nhìn mình vẻ năn nỉ.

– Ừm, tưởng chuyện gì chứ chuyện này thì dễ ợt, em đứng đợi đây chút ha, để anh vô nhà kiếm cái áo mặc đã.

Mình chạy nhanh vào nhà mặc thêm cái áo thun và một cái áo lạnh rồi hớt hải chạy ra, vừa tiện đưa đĩa trái cây cho ông anh, cũng không quên nhắc với:

– Huynh ăn xong rồi cất vô tủ lạnh, nhớ chừa phần cho em với đấy.

Mình chạy ra cửa gật đầu chào bé My một cái rồi hai đứa cứ thế mà men theo đường chính đi ra biển. Nhìn con bé có vẻ tinh nghịch lắm, vừa đi vừa nhảy, rồi lâu lâu lại hét toáng lên, ai không biết chắc cũng tưởng là con nhỏ điên nào mới trốn trại ra ngoài lắm.

– Em… vui lắm hả? – Mình thấy con nhỏ cười nên cũng chợt cười theo.

– Dạ, tại lâu rồi mới được nhìn thấy biển, em thích lắm. – Bé My lại khoái trí cười tít mắt.

– Ủa, bộ ở Sài Gòn không có biển à?

– Có, nhưng em ở trong thành phố mà, ở đó toàn khu chung cư thôi, nhà cửa lại san sát nhau nên không khí ngột ngạt, khó chịu lắm.

Nghe giọng con bé có vẻ hơi buồn nên mình thấy thương lắm, chắc lâu rồi ở thành phố nên chẳng bao giờ thấy biển là như thế nào, ừ, mà chắc sau này mình cũng như thế thôi, hết năm nay là vô trong thành phố học đại học rồi, không biết đến bao giờ lại tìm được cái cảm giác dễ chịu như thế này… buồn thật.

– Anh sao thế, bộ có chuyện gì không vui à?

Đang suy nghĩ bỗng Bé My vỗ vai làm mình giật thót người:

– À không, anh chỉ hơi mệt thôi.

– Hì… hay là giờ tìm chút gì đó ăn ha, em đói bụng quá.

Con bé cười nhìn mình rồi chỉ tay về quán ăn bên kia đường.

– Đằng kia có bán hủ tiếu kìa anh, mình vô đấy làm một tô nha anh.

Haizz!! Cũng thật ngẫu nhiên khi cái quán bên kia đường ấy lại chính là cái quán mình ăn với em L tối hôm đó, khung cảnh vẫn y hệt như thế nhưng chỉ khác là cái cảm giác mình lúc này khá chán nản và nặng nề, khiến mình không còn chút sức nào mà bước tiếp được nữa…
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nghiện ma tuý
BÌNH LUẬN