Câu nói của anh ấy khiến tôi suy nghĩ hết cả ngày hôm ấy. Không phải chỉ mới mấy hôm em ấy còn nói là không về được sao, bây giờ lại thay đổi ý kiến mà không hề cho tôi hay biết một tiếng nào như thế? Tôi thực sự nửa muốn tin, nửa lại không, chỉ đến khi em gọi điện thoại về, tôi thật sự chỉ muốn òa lên sung sướng…
– Lần này Ly về thật chứ, mà hồi nào, để mình còn biết ra đón…
– Chắc khoảng thứ hai tuần sau đó N ạ, ba mình đặt vé máy bay rồi. Đợi sắp xếp xong xuôi công việc dưới này mình sẽ về thăm N… – Giọng em trầm hẳn lại trong điện thoại.
– Ơ…chứ Ly không về luôn đây à…? – ………………..
– Ừm, mình về vài ngày thôi rồi đi lại, với lại….
– ………….
– Lần này mình về để chuyển hộ khẩu, có lẽ mình sẽ ở luôn đây với ba… N ạ…
Câu nói cuối của em vang lên từ đầu dây bên kia khiến tôi chết điếng tại chỗ. Em nói gì vậy chứ? Không phải chỉ là… ở đó hai ba tháng rồi… về đây sao? Tôi dường như vẫn chưa tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình, chỉ thấy cổ họng mình nghẹn đắng, tay buông thỏng xuống làm chiếc điện thoại đập xuống sàn nhà…
– Choang…!!!…………
Không, tôi không tin. Không lẽ chỉ mới vài tuần tình yêu bấy lâu nay của hai đứa em đã quên rồi sao? Ai đã từng hứa với tôi rằng "chỉ vài tháng thôi, khi nào công việc ba ổn định, mình nhất định sẽ về"... Vậy mà bây giờ cái tôi nhận được chỉ là thứ này thôi sao? Với tôi, em là cả động lực để tôi bước tiếp trong cuộc sống này, để tôi phấn đấu để trở thành một thằng con trai tốt hơn. Tôi không thể tưởng tượng được rằng, nếu một ngày nào đó em rời xa tôi, tôi làm sao có thể bước qua cái cuộc sống đầy khó khăn này… chứ…
Tôi chết lặng đi cả ngày hôm ấy, không ăn không uống, không nói một tiếng nào, cả điện thoại em gọi về tôi cũng tìm cách tránh né. Tôi nằm lì trên phòng, không muốn gặp bất cứ ai………….
Ừ, tôi đâu có cái quyền gì mà ngăn cấm em ở với ba trên Sài Gòn. Từ nhỏ em đã thiếu đi cái tình cảm của một người cha bảo bọc, che chở, em đâu có sung sướng như tôi. Đáng lẽ ra khi nghe tin này tôi là người vui nhất chứ… Nhưng cái cảm giác này… là sao?………..
– Ừ hì… Mình hứa mà, chỉ vài tháng thôi, khi nào trên này ổn định…
– …………….
– N ở lại mạnh khỏe nhé, đừng buồn vì mình. Năm nay cuối cấp rồi đấy… lo học đi chứ không thì đừng có nhìn mặt tui đây…
– …………..
– Tuần sau mình về, chắc chắn mà… hì hì…
Từng lời nói của em là từng động lực để tôi bước tiếp chặng đường khó khăn sắp tới. Dù có những lúc tôi tưởng mình chỉ muốn gục ngã nhưng rồi vì em, tôi lại đứng dậy, bởi tôi tin, người con gái ấy sẽ không bỏ tôi đi dù cho là vì lí do gì đi chăng nữa….
Mười bảy năm rồi, kể từ cái ngày gặp em lần đầu tiên cho đến bây giờ, có lẽ giờ đây tôi thấy bản thân mình không còn mạnh mẽ được nữa… Em à………………………….
Chap 43:
Có thể khi nghe tôi kể đến đây, bạn sẽ hoài nghi về tính thực hư hay về cái kết thúc không hề tốt đẹp cho câu chuyện này, nhưng những ngày ấy với tôi là cả một khoảng thời gian dài. Dù chỉ là vài ngày nữa là em Ly sẽ về đây, tôi như mệt nhoài với tất cả mọi thứ, cả việc học trên trường, bài vở thì không lo cho dù chỉ còn vài tháng nữa là thi tốt nghiệp. Tôi đến trường như thói quen và lên đó ngồi để nhớ về em, người con gái tôi yêu còn nhiều hơn chính bản thân mình.
– Ông sao vậy N, cả ngày nay cứ như người mất hồn, bộ nhà bị mất sổ gạo hả… – Nhỏ Diệu Linh nhìn bộ dạng tôi lúc này cũng lắc đầu một cách chán nản….
– ………….
– Nè, chép cái này vô rồi về học, mai kiểm tra một tiết anh văn đấy…….
– ……………
– Ơ, ông có nghe tui nói gì không đấy, bộ điếc rồi hả……….
Mặc cho con nhỏ cứ quay sang dò hỏi nhưng tôi vẫn cứ ngồi yên bất động không trả lời một câu nào, chỉ biết đăm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi cả những lúc tập đá banh chuẩn bị cho giải đấu sắp tới của trường, tôi cũng làm cả bọn Hải Cận thất vọng, tụi nó nhìn tôi rồi thằng nào cũng lắc đầu ngao ngán…
– Mày bị thất tình hay sao mà đá lóng ngóng như gà mắc đẻ vậy N…………….
– …………………….
– Thằng này, có thế chuyền cũng hụt, cứ cái đà thì lớp mình làm gì có cửa mà vô địch được….
– …………..
– Rồi, rồi, lại nữa, N, N, tập trung vô mày………….. mày đang nghĩ cái quái gì vậy….. – Hải Cận ngồi ngoài sân quát thao thao…….
"Ừ, mày đang làm cái quái gì vậy, chỉ là em ấy ở luôn trên đó thôi mà, em ấy có bỏ mày đâu, sang năm mày ráng thi đại học vào Sài Gòn để ở cùng với em thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi mà"……
……………………………..
Đi học, về nhà, đi học rồi lại về nhà, với tôi mấy ngày đó chỉ có vậy. Cho đến một hôm, gần cái ngày em Ly lên máy bay, bé My bỗng qua nhà tôi, con bé dường như có một cái gì đó khó nói chỉ nhìn tôi rồi ấp úng được vài chữ….
– Anh ra đường… với em… chút nha… được không?
Chạy xe dọc ra phố biển, tôi như thằng vô hồn trong mắt của bé My, chỉ biết đạp… đạp… và đạp… Tôi không hề nói một câu nào… Phố biển ngày nào vẫn chôn giấu bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ của đứa con trai chưa đầy 18 tuổi mà bây giờ… phía trước và xung quanh, nó chỉ nhìn thấy một màn đêm xám xịt………
– Anh… anh dừng xe xuống đi……… – Bé My bỗng đập lưng tôi…
– …………kít…!!…………..
– …………….
– Mấy hôm nay anh sao thế, mai chị Ly về rồi, bộ anh không vui sao……… hay là… tại em…
– ……….
– Nè, anh nói gì đi chứ, đừng làm em sợ…… hức…
Con bé nhìn tôi rồi òa lên khóc nứt nở, từng giọt nước mắt nóng hổi chảy ướt đẫm cả vai khiến lòng tôi chẳng còn sức để tiếp tục lạnh lùng nữa. Tôi ôm con bé vào lòng một chốc lâu, và… đêm hôm ấy phố biển cũng là một ngày mưa, không nặng hạt nhưng từng đấy là quá đủ để tôi nhận ra nhiều thứ, ừ, buông tay có lẽ… cũng là một thứ để níu giữ hạnh phúc… các bạn ạ…