- Ê, nghĩ gì mà đăm chiêu vậy mày, đá nhanh rồi về nữa, trời sắp tối rồi...
Cái vỗ vai thật mạnh của Khánh Đề kéo tôi về lại thực tại, hóa ra là giờ tôi vẫn còn đứng trơ ra tại cái bãi đất nhà Hải Cận chứ chẳng phải là ở đâu xa xôi cả. Tôi sực nhớ ra đã hai ngày rồi mình chưa gặp em My, không biết con bé sống sao rồi. Em Ly đã nhờ tôi chăm sóc cho con bé, nhưng thật sự cái này khó khăn hơn tôi tưởng rất nhiều.
- Này, có đá không thì nghỉ, mày làm gì mà cứ đứng ngẩn ra đấy thế N? - Hết Khánh Đề rồi đến Hải Cận quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt không hài lòng một chút nào.
- À, tao xin lỗi, đá nhanh rồi về tụi mày - Tôi lớ ngớ chạy lại vô sân.
Chạy qua chạy lại gần 30 phút đồng hồ thì trời cũng gần sẫm tối, tôi tạm biệt lũ bạn rồi dắt xe về. Vừa chạy xe ra tới cổng thì bị nhỏ Diệu Linh kêu với lại, không biết có chuyện gì mà nhìn mặt em nó ra vẻ nghiêm trọng lắm.
- Sao vậy, có chuyện gì thì nói nhanh tôi còn về - Tôi dựng xe xuống đường rồi thở dài chán nản trước thái độ úp úp mở mở của con nhỏ này.
- Cũng không có gì... thật ra... tôi có chuyện này muốn nhờ ông - Nhỏ Diệu Linh ngập ngừng đáp.
- Ừm, cứ nói đi, tôi với bà còn gì mà xa lạ nữa.
- Thì... chuyện... của con gái... ông giờ... chở tôi về giùm nha.
- Ơ... chứ bà có đi xe mà? - Tôi ngớ người ra vì chẳng hiểu nhỏ này đang nói cái quái gì.
- Xe tôi gửi... lại nhà ông Hải rồi, ông chở tôi về đi... mà... năn nỉ đó.
- Ừm, thôi cũng được, bà leo lên xe đi.
Không còn cách nào từ chối trước câu nói có vẻ hơi tội nghiệp của nhỏ Diệu Linh, tôi đành gật đầu một cách miễn cưỡng. Giờ mà chở em nó về tận nhà chắc cũng hơn 20 phút. Nhưng mà... thôi kệ, tiện thể đi dạo phố biển một lúc rồi về cho khuây khỏa vậy.
- Ông đi nhanh chút được... không... tôi... đang gấp... thiệt đó.
- Ừ... vậy... ngồi chắc nhé.
Tôi gật đầu rồi cố gắng phóng nhanh hết mức có thể, mà đúng là chở gái xinh nó sướng sướng thế nào ấy, tôi đi đến đâu, bọn nào cũng quay ra nhìn mà mặt mày chảy dài nom ra phát tội... hê hê...
- Ê, ông đi hết đường này rồi chạy luôn ra đường XXX nha.
- Ủa, chứ nhà bà đâu phải chỗ đấy, tôi nhớ không nhầm thì đi hết đường này là tới mà.
- Nhà... đó của ba với dì tôi... mà giờ tôi không muốn về đó nữa, ông cứ chạy ra đường XXX đi... có gì tôi giải thích sau.
Nghe giọng Diệu Linh có vẻ hơi dứt khoát nên tôi cũng chẳng dám hỏi gì thêm, chỉ biết cắm cúi đạp. Đi một quãng nữa thì cũng đến, hình như nhà này là nhà ông nội của nhỏ thì phải.
- Đến rồi, cảm ơn ông nha... có gì mai lên lớp tôi đền ơn sau - Nhỏ Diệu Linh gật đầu chào tôi một cái rồi vội vọt luôn xuống xe.
- Ơ... mai chủ nhật mà? - Tôi lớ ngớ.
- Ờ, vậy thứ 2, thôi, tôi đang gấp... có gì nói chuyện sau nha... bye.
Nói hết câu là nhỏ Diệu Linh vội đi luôn vào nhà làm tôi ngớ ra mất vài giây, em nó làm gì mà gấp thế không biết nữa. Làm tôi đạp hông hộc mấy chục phút đồng hồ, mệt đến nỗi gần chết. Ấy vậy mà vừa về đến nhà đã bị mẹ cằn nhằn ngay... đúng là khổ hết chỗ nói.
- Mày bữa nay hay nhỉ, đi đâu mà ngày nào đến gần 7h chưa về, muốn ba mày cho ăn một trận ra trò thì mới sợ hả.
- Hic, tại lớp con mấy ngày nay tập đá banh mà mẹ, chứ con đâu có muốn về trễ đâu. - Tôi khổ sở chống chế.
- Dẹp ba cái vụ đá banh giùm tao, năm nay cuối cấp rồi đó, không thi được vào đại học thì vác quần áo ra khỏi nhà, nghe chưa.
Bà lườm tôi.
- Dạ, con biết rồi.
Tôi gật đầu ểu oải rồi cũng chẳng kịp làm gì thêm, đã bị mẹ tôi nắm tai xách ngược.
- Mày lên thay đồ rồi qua kêu bé My qua đây ăn cơm, làm gì thì làm chứ con bé lần này mà không qua... thì đừng có trách.
- Á... á... con đi... con đi... mẹ thả tay... ra... a... đau quá... á... á...