Tối hôm đó, sau khi bị mama véo cho một cái trời giáng, tôi không còn cách nào khác là phải khổ sở chạy qua nhà con bé My. Mấy ngày nay con bé có vẻ hay xa lánh, tỏ ra rất lạnh lùng, thậm chí còn không thèm nhìn mặt tôi. Đéo thế nào mà tôi mời được bé My qua nhà ăn cơm như ý mẹ tôi được. Nhưng khốn nỗi, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu không mời thì chắc chắn không xong với mẹ tôi rồi. Thôi thì đành liều mình một phen vậy...
Nghĩ thế, vừa nghe mama quát tiếng thứ hai là tôi lật đật chạy sang nhà con bé ngay. Mấy giây định thần rồi tôi mới bấm chuông. Chuông reo ba phát mà vẫn đéo thấy ai trả lời, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách từ bên trong vọng lại. Đệch, cái kịch bản này nghe... quen quen...
Tôi nhớ không nhầm thì cách đây vài tháng trước, em Ly cũng làm tôi hú hồn một phen vì tưởng có ma ở trong nhà, đi mua đồ cũng không khóa cửa, lại để nước xả róc rách trong buồng tắm. Mà lạ, không lẽ bé My cũng y như vậy sao? Và đéo hiểu sao lần này tôi lại đi ngay vào buồng tắm mà chẳng ghé qua phòng nào khác, từng bước chầm chậm, chậm chậm... Ngạc nhiên là cánh cửa từ từ mở làm tôi nghe gì đó có chút lạnh sau gáy... và... CHÁT... một cái đau điếng vào mặt... Tôi té ngửa, vừa loay hoay đứng dậy thì đã thấy bé My đứng nhìn tôi mà mặt mày hừng hực sát khí. Tôi chẳng nghe gì ngoài tiếng con bé vừa khóc vừa quát vào mặt sua sủa:
- Đồ tồi... hức... anh bước ra khỏi nhà ngay cho tôi...
Dám cá với các bác là đến cha ông cố nội tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra... Chỉ đến khi nhìn lên thấy bé My vừa quấn trên người một cái khăn tắm là tôi ngờ ngợ ra một cái ngu ngu gì đó, rồi mama chạy sang, vừa thấy tôi là mặt bà đổi nét, chỉ ngập ngừng được vài chữ mà phát âm cũng không ra tiếng...
- Thằng N... mày... mày đang... làm cái quái... gì thế... không lẽ...
Lần này thì đời tôi coi như xong, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà tôi đã biến thành một kẻ đồi bại. Ai nấy cũng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Còn tôi, tôi chỉ nghĩ đơn giản là cứ đinh ninh mọi chuyện xảy ra y như kịch bản ngày hôm ấy, ai ngờ là bé My vẫn còn ở trong đó, và con bé... đang tắm. Và trong thoáng chốc, từ mặt thằng con trai hiền lành, ít nói, tôi đã trở thành một kẻ đồi bại khi lén nhìn một đứa con gái chỉ đáng tuổi em gái mình tắm, dù trên thực tế tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài cái tát như trời giáng vào mặt...
Vậy đấy, cuộc đời đôi khi có những nỗi oan mà con người ta chỉ biết chấp nhận chứ không còn cách nào khác. Và lúc này đây, khi đứng trước mặt ba tôi, ông anh và mama, tôi như cảm giác mình đang đứng trước hầu tòa, với tội danh rất hài và cũng thật là hi hữu... "kẻ đồi bại nhìn lén em gái mình trong phòng tắm"... =))
- Thằng N, mày nói thật đi... mày đã nhìn thấy gì chưa...? - ba tôi bắt đầu bằng câu hỏi không thể hóc búa hơn...
Thấy cái mù nồi gì mà thấy, vừa ló đầu vô là ăn ngay cái tát vào mặt... ờ mà cũng có thấy... thấy cái quần...
- Ko đâu ba, oan cho con quá... - tôi hốt hoảng lắc đầu tía lia.
- Oan cái cha mày, tao thấy rõ ràng còn chối - mẹ tôi kí vào đầu tôi một cái đầu điếng rồi quay sang bé My, con bé giờ vẫn đang ôm mặt khóc thút thít... bó tay... - Sao My, giờ con nói đi, nó... đã thấy cái... gì chưa...?
- Hức... ảnh... ảnh thấy... hết rồi bác... huhu...
Thấy con bé nói hết câu rồi ôm mặt lên khóc to hơn khiến tôi tá hỏa, nhưng cũng chưa kịp giải thích gì thì đã thấy ba tôi đặt mạnh ly nước xuống bàn... rồi nhìn tôi thật từ tốn...
- Vậy thì không còn cách nào khác, thằng N phải chịu hoàn toàn trách nhiệm...
Không biết cái trách nhiệm của ba tôi là cái gì to tát hay không, nhưng đến khoảng bốn năm sau, tôi mới phải gánh lấy cái trách nhiệm nặng nề này. Dù lúc đó mọi chuyện xảy ra với tôi là rất tệ hại nhưng sau này tôi cũng không hề hối hận gì về nó... và đến tận bây giờ mẹ tôi vẫn thường rất tự hào với một câu nói kinh điển...
- Nếu không nhờ tao thì mày đâu có một cô vợ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như thế... chứ một thằng như mày kiếm cả đời cũng không tìm được ai như nó đâu con trai ạ...
Tôi nghe mãi nên thành nhàm, rồi lại cười nhạt nhẽo nhìn về phía xa, nơi mà phố biển đã chôn vùi tôi biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ về người con gái ấy...
- Không đâu mẹ ạ... có đấy... nhưng bây giờ em ấy đã thuộc về một nơi rất xa xôi rồi...