Vẫn con đường quen thuộc, em bon bon đến trường cùng với cái ấy đang cương Đùa tí thôi chứ trời rét sun cả sâu. Ngó qua ngó lại chả thấy em trứng khủng long đâu, lâu không gặp nhớ phết. Phi xe 48’ em đến lớp, thấy ông Duy Dê với Khánh cứt bậu ở đấy rồi
- A người đẹp, sao mặt mày trông chán đời thế? – Duy Dê hỏi
- Đang lạnh sun cả chim đây. – Em nói mà quên mất cái bạn tên là Mai hay gì gì ấy ngồi bàn trên, đang che miệng cười khúc khích.
- Hôm nay trông men lỳ vãi lúa nhỉ. À nghe tin gì chưa? – Khánh Cứt nói
- Tin gì?
- Chuyện thằng Duy Dê, đm buồn cười vãi. – Khánh Cứt cười cười
- Kể mẹ đi cười cười như thằng dở. – Em quạu
- Thôi anh Duy kể hộ em, em buồn cười vãi. – Khánh Cứt nói
- Cười cái đmm. Thì như này, hôm qua tao buôn điện thoại với em họ thằng Duy.
- Rồi sao nữa? – Em hỏi
- Thì cũng chả có gì, đang nói chuyện rất bình thường, thì em nó hỏi tao là em nó có phải mối tình sâu đậm nhất của tao không. Tao cũng trả lời theo cái cách mà 90% đại đa số những thằng đàn ông được hỏi câu này là có. Rồi tao buột miệng.
- Buột miệng clgt?
- Tao buột miệng hỏi thế em có phải lần đầu làm chuyện ấy của anh không? – Vãi lúa quả mặt nó quá ư biểu cảm, em buồn cười vcl
- Cái đệch, há há há. – Em phá lên cười
- Sao mày hỏi nó thế? – Khánh cứt cũng đang cười như thằng điên với em
- Thì tao đang du học, thấy có cái tít giật gân vãi, buột miệng nói.
- Đờ mờ mày vừa du học vừa buôn điện thoại à?
- Bá cmn đạo rồi, thôi ca này anh chịu. – Em ôm bụng cười, mịa cười mệt vãi
Rồi thì cũng vào tiết, em vẫn còn buồn cười. Cả buổi cũng không có gì nhiều nhặn để kể, trừ quả rắm kinh khủng của Duy Dê thải ra, đệch mùi hương kinh tởm vãi. Đã thế nó còn nói rõ to cho cả khu vực quanh em biết: "Mìn quảng trị, anh chị em cẩn thận “ vô duyên vãi
Trưa thì 12h30 em về đến nhà, cũng chả nhớ chính xác lắm. Về thấy Linh ở nhà em rồi.
- A anh về rồi à hihi. – Em cười rõ tươi
- Ừ anh về rồi, mẹ anh đang nấu cơm à?
- Dạ vâng em đang nấu cơm với bác anh ạ.
- Cu Tí đâu hả em?
- Dạ nó đi học mà anh hihi. Anh mang em sách cặp cho. - Ủ ôi đúng chất vợ hiền dâu thảo các bác nhỉ
- Thôi để anh cầm cho, Linh ngố hỹ hỹ. – Em nói
- Anh lên nhà rửa mặt mũi đi rồi xuống ăn cơm.
- Ừ anh lên rửa mặt cái đã. – Em lên nhà rửa ráy tay chân mặt mũi phát.
Rửa ráy tay chân xong xuôi, em thay bộ quần áo cho thoải mái, xuống nhà chén cơm Linh nấu thôi, hỹ hỹ. Ù ui mấy món mẹ làm với em làm thì chuẩn đừng hỏi, thịt kho tàu này, cá rô phi rán chấm nước mắm gừng này ủ ôi ủ ôi. Đã thế lại còn có bát canh dọc mùng nấu chua nữa, ăn sướng đừng hỏi
Cơm nước xong xuôi, em tranh phần rửa bát, nhưng Linh nhất quyết không cho vì biết em đang cảm cúm, tranh thủ lúc trong bếp em thơm trộm em cái, yêu thế chứ lị. Cơ mà rửa miệng rồi nhé các bác, không vừa ăn cá chấm mắm xong thơm em ghẻ cả má em
Thôi thì đành nghe lời tướng công, à nhầm nương tử. Em ra ngồi xem tivi với mẹ em.
- Linh đảm nhỉ mẹ nhỉ - em nói
- Ừ đảm với ngoan. Mày mai sau cưới nó là nhất mày. – Mẹ nói khe khẽ.
- Dạ con cũng tính cưới Linh
- Thôi ông tướng, học hành đàng hoàng đi, cố mà giữ nó, nó của hiếm đấy. – Mẹ nhận định chuẩn đừng hỏi
- Dạ, con giờ chỉ muốn cưới vợ luôn thôi. – Em cười cười
- Mày liệu hồn, học đi, tao ươm con bé cho, không phải lo mất đâu.
- Hay con cho mẹ lên chức bà nhé? – Em cười gian
- Nói nhiều, thôi tao đi ngủ. – Mẹ em vào phòng ngủ
- Anh với bác vừa nói gì thế ạ? – Một lúc sau Linh ra
- À không anh nói vài chuyện ý mà hề hề.
- Mà anh uống nước không em rót?
- Ừ cho anh cốc.
Em ngồi xem tivi với Linh, lâu lắm mới có cảm giác này từ hồi thằng Tí bị gãy tay, sướng phê lòi. Em ôm em, em gục đầu vào vai em, cuộc sống chỉ cần thế này là quá ok rồi hỹ hỹ. May mà em mặc cái quần hơi rộng tí, chứ không sâu siếc là nổi hết cả lên
Rồi đến 3h em về đi đón thằng Tí, em lên nhà ngủ ngáy rồi chiều thằng cu Thắng rủ đi đá PES, tối mịt mới về, bị mẹ nói là ốm còn đi lung tung. Xong lên nhà tắm rửa ăn cơm rồi type cho các bác.
Xin lỗi các bác em hôm qua mệt quá nên không update được, tối nay vẫn update như thường nhé các bác. Bonus thêm vừa được Linh bón cho ít cháo, phê lòi