5 phút sau mình về, gọi ý ới.
- Linh ới Linh ời.
- Dạ hihi. – Em ngồi trên gác vọng xuống.
- À quên cái Hoa đâu, bánh này. Anh để ở bàn nhé.
- Anh cứ để đấy, em đang tắm. – Tự dưng phần xấu trong mình nó lại trồi lên.
- Ờ. – Nói rồi mình lên gác với Linh.
- Em đợi anh lâu không?
- Dạ cũng không lâu lắm ạ, mà chị ý không ăn sáng hả anh?
- À nó dậy muộn, chắc học đêm, anh lỡ ăn mất phần nó nên đi mua đền.
- Dạ vâng hihi.
- Thôi mình học nhé?>
- Dạ vâng hihi.
Mình với Linh học toán được khoảng nửa tiếng, Hoa nó gõ cửa.
- Gì thế? – Mình nói vọng ra.
- Mở cửa em mượn cái này.
- Mượn cái gì?
- Cho em dùng máy tính một lúc.
- Em chào chị. – Linh thấy Hoa, chào lễ phép.
- Ừ Linh à.
- Mượn máy tính làm gì?
- Em học trực tuyến một tí.
- Nhưng anh với Linh đang học.
- Hay anh lên gác của em mà học, có bàn học đấy.
- Thế cũng được anh ạ, chị ý cũng phải học mà. – Linh đề nghị.
- Ừ thế lên gác vậy.
- Mà cấm sờ vào đồ của em.
- Ờ rồi, đồ của mài có cái giề mà anh thèm sờ. – Mình nói giọng xoáy đểu.
Trước lúc lên, mình phải giả vờ là cài lại cái trình duyệt, mạng ngon xem cho dễ. Tranh thủ xóa hết cookie với ẩn vài thứ nhạy cảm như mọi khi.
Phòng nó thì cũng khá đơn giản không có gì, hồi nó chưa lên ở thì mẹ mình để phòng này trống, chả dùng gì đến, vẫn có giường tủ hẳn hoi đàng hoàng, chăn ga gối đệm tiện nghi hơn khách sạn 5 sao. Mình ngồi học với Linh thì cũng tình cảm, thi thoảng giải lao bằng những mẩu truyện hài, em cười tít mắt, nhìn yêu thế chứ lị. Đến 11h thì bọn mình nghỉ.
Đề xuất Voz: Chuyện quận 4