Ra quán mình gọi ngay 2 bát phở tái, nước dùng thì ngọt ngọt phê lòi, phở cũng không nhiều bánh cho lắm, cơ mà được cái nước dùng ngon lắm. nhìn bát phở là muốn đánh chén luôn rồi, từng cọng hành lá, rồi thì mùi tàu, nổi lềnh phềnh, à nhầm tô điểm thêm cho bát phở hấp dẫn hơn. Những sợi phở trắng hơn da Ngọc Trinh cạp đất, đang oằn mình như rồng bay phượng múa. Và kia, ôi những lát thịt bò tái, nhìn mà yêu tê dá…….i. Đùa tí chứ mình trong sáng bm.
Gọi thêm đĩa quẩy 5 cành nhắm cùng món phở thì thôi cmn rồi, ăn uống xong mình với em về. Không quên súc miệng kỹ càng, chứ ăn phở dính cọng hành vào hàng tiền đạo thì hỏng hết cmn cả hình tượng. Em cũng khá kỹ tính trong việc vệ sinh cá nhân, bằng chứng là em thơm như cú, à nhầm như kiểu người mẫu ý, thơm gì mà thơm thế hỹ hỹ. Về nhà mình, em có vẻ sốt sắng với việc học lắm.
- Anh ơi.
- Gì hả em?
- Em về lấy vở bài tập sang nhà anh học nhé?
- Hả?
- Dạ tại mấy hôm em không học hành gì, sợ quên kiến thức
- Ừ thế em lấy sang đi, anh chờ hề hề. – Hơi chán tí cơ mà thôi, em quyết tâm như thế thì mình cũng phải động viên em nhiều lắm chứ.
- Dạ vâng hihi.
Lúc này bọn mình đang đứng ở sân, em về nhà lấy sách vở, mình cũng đi vào nhà, vừa bước vào cái thì.
- Ôi cái đệt giật cmn mình. – Mình hoảng hốt phọt ra mấy câu vãi lúa.
- Ai làm gì mà anh giật mình? – Con bé Hoa từ trong bếp đi ra, đầu tóc thì rũ ra như ma.
- À anh nhầm. Mà anh tưởng em đi học.
- Chủ nhật em được nghỉ mà. Mà hóa ra anh cũng chửi bậy ác. – Nó nói.
- À ờ lỡ mồm ý mà.
- Còn gì ăn không anh??
- À còn cái bánh mỳ pate đấy. Nhưng hình như lúc nãy anh ăn 2 cái thì phải. – Mình lúc sáng tợp phát 2 cái luôn, chắc mẹ mua để dành cho Hoa.
- Anh ăn tham thế. Giờ em ăn cái gì? – Nó nhõng nhẽo, hơn mình một tuổi mà như con nít. Tả thêm ngoại hình thì nó nhìn cũng xinh, mỗi tội xỏ khuyên là mình đếu thích rồi. Chắc lùn hơn Linh tí.
- Anh chịu, à em ra đầu ngõ ăn phở kìa.
- Em bị dị ứng với phở.
- Clgt? À nhầm. Dị ứng phở á? lần đầu anh nghe thấy.
- Anh chửi bậy nhiều em mách bác đó nhé. Em ăn phở là bị đau bụng. – Nó dọa mình.
- Thế thôi anh chệu, lấy xe anh ra mua mấy cái bánh mỳ kìa.
- Em không biết đi xe máy.
- Lớn tướng còn không biết đi.
- Anh mua cho em đi.
- Ờ rồi ăn bánh gì?
- Bánh ruốc ý anh.
- Ờ 1 cái nhé?
- 2 cái đi, ki gì mà bo thế? – Mặt nó trông muốn đấm cho cái, nhìn ngộ ngộ.
- Ờ rồi uống sữa không mua luôn thể?
- Có !
- Sữa gì?
- Sữa TH true ý.
- Thôi đùa đấy, anh hết tiền rồi không đủ tiền mua sữa đâu.
- Kibo. Thôi em đói lắm rồi.
- Ờ chờ tí. – Mình xách chạy ra quán tạp hóa cạnh nhà, cơ mà lúc này Linh cũng từ trong nhà đi sang nhà mình.
- Ơ anh đi đâu thế? – Linh hỏi.
- Anh đi mua cái bánh cho cái Hoa.
- Dạ vâng.
- Em lên phòng chờ anh nhé.
- Dạ vâng ạ. – Nói rồi mình đi luôn, phóng với tốc độ ánh sáng. Căn bản mình mặc cái áo dài tay nên Linh không nhìn thấy vết xước, mình cũng chả muốn nói với em về vụ ngã xe, em giờ còn bận tâm học nữa mà.