Ngày 28/11
Hà Nội, một ngày mưa ảm đạm. Cái rét lùa về, lạnh tê tái như bàn tay thiếu nữ sờ vào mông?. Cái không gian bao trùm quanh đây, toàn một màu xám u ám, em trứng khủng long giờ này chắc vẫn rúc dưới cánh thằng đại gia khoai bé ví dày nào rồi. 7h hơn mình thức giấc, sau một đêm dài nằm nhắn tin với Hoa, đầy những suy nghĩ. Con bé này nó nội tâm hơn mình tưởng, cái vẻ ngoài cố tỏ ra mạnh con bà mẽ của nó khiến người ta hiểu nhầm, ẩn sâu trong đấy là một thân hình tuyệt tác, ý nhầm là một nỗi buồn vu vơ không bình nào đựng hết.
Nó tâm sự với mình cũng nhiều, chủ yếu là việc tình cảm và học hành, cơ mà tầm tuổi này thì chỉ có mỗi 2 cái đấy chứ còn cái đếu gì mà bận tâm. Nhà nó cũng thuộc dạng khá giả đấy, cũng có ô tô con chứ chả chơi. Nó cũng xin lỗi về thái độ hôm qua trước mặt Linh, nó bảo nó không hiểu tại sao lại như thế nữa. Thôi kệ bỏ qua, tại mình hồi sáng trên lớp ngồi vọc vạch up room cho cái S2, nên bay cmn hết tin nhắn, kịp backup lại mỗi cái thread tin nhắn của Linh với mấy thằng Duy Dê Khánh Cứt, nên chả tìm lại mà kể chi tiết nội dung cho các thím được. Ờ thì thôi, nó đã xin lỗi mình cũng không đến mức nhỏ mọn mà bắt bẻ này nọ. Cũng chúc ngủ ngon các kiểu, rồi mình chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Mãi khoảng 7h hơn mình mới dậy, cũng mỏi phết đấy. Định dậy muộn cơ nhưng mà chưa gì Linh đã sang đánh thức rồi, hỹ hỹ. Em đánh thức mềnh bằng cách rất chi là dã man và tàn bạo. Đang vùi trong chăn ấm, em thò đôi bàn tay lạnh cóng, áp vào má mình. May mà đêm mình ngủ không bị chảy dãi, chứ không là em ung thư da cmnr. Đùa tí mềnh sạch bm.
- A lạnh thế. – Mình giật mình, đang định chửi cho cái vì cứ nghĩ thằng em mình nó nghịch.
- Hihi dậy đi sâu lười. – Sao em lại biết cái biệt danh sâu hư của mình nhỉ, có lẽ nào …
- A, Linh hả, anh tưởng ma nữ nào, đang định bắn chưởng. – Lúc ấy thú thực mình buồn oánh rắm vl.
- Anh này hihi. Dậy đi thôi người ơi.
- Ôm anh một tí rồi dậy hỹ hỹ.
- Gớm quá đi à. Hihi.
- Thôi để anh dậy vậy. – Căn bản cũng đếu tự tin với hơi thở của mình lúc sáng sớm.
Vào vệ sinh cá nhân, tranh thủ cạo râu phát. Ơ mà mình cạo râu 2 ngày 1 lần, mà đếu thấy lên nhiều mấy. Cứng thì có cứng thật đấy, cơ mà đếu nhiều lắm. Mình dự tình để râu như du học sinh mỹ, nhìn men lỳ phê lòi. Dạo này thức khuya viết chuyện nên mặt mũi hơi nhiều nốt tí, cũng tự ti lắm đấy huhu.
- Anh xong rồi, em ăn sáng chưa? - Mình bước ra từ nhà tắm, hỏi em.
- Dạ em chưa hihi. – Em vẫn tự nhiên, không hề điệu bộ gì, nhìn yêu thế.
- Thế mình ăn sáng nhé?
- Dạ vâng ạ.
- Ra quán ăn phở nhé?
- Dạ hihi, mà hôm nay để em trả tiền nhé anh.
- Hở, như kiểu trả nợ ý.
- Dạ không phải ạ, vì… mình đã kiếm được tiền đâu anh.
- Ơ thế đây là em xin bố mẹ hả?
- Dạ vâng ạ.
- Hơ, lấy tiền bố mẹ đi bao người yêu nhé hé hé.
- Ơ thì anh cũng lấy tiền 2 bác bao em còn gì hihi.
- Á à hôm nay bướng nhỉ. Thế thì cưa đôi vậy nhé?
- Dạ vâng hihi. – Nhìn em rạng rỡ, không còn chút vướng bận gì về cuộc cãi nhau với Hoa hôm qua, mình thấy thoải mái lắm.
Ra quán mình nói đủ chuyện, nào là hôm qua đi đường gặp cái lõi ngô nằm chỏng chơ, ngứa mắt cán cho cái thì mới biết là shit chó ?. Đùa tí chứ đang ăn mà nói đấy thì có khi mửa cmn ra. Thật chứ quán phở này ngon lắm các thím ạ, nước dùng không ngấy quá nhưng béo lắm, phê lòi. Phở thì từng sợi từng sợi to thôi rồi, vài cọng hành tô điểm làm bát phở trông hấp dẫn vãi lúa. Gọi thêm đĩa quẩy chấm ăn cùng, ủ ôi tê tái đừng hỏi. À quên còn vị thơm của quất nữa chứ, dấm này, tương ớt này, ngon dã man con ngan.
Đề xuất Voz: Chị quản lý dễ thương