Ăn xong, làm cốc nước vối tráng miệng, mình với em đi về nhà học bài, chăm chỉ đừng hỏi nhé hỹ hỹ, mình với em học môn Toán Học.
Mấy bài về tính thể tích rồi xác định thiết diện trong phần hình, đầu tiên cũng dễ, cơ mà mấy bài về sau em tìm được trên mạng thì khó lòi, mình toát mồ hôi hột đấy, cơ mà ngồi loay hoay mãi thì cũng ra mặc dù đếu biết có chuẩn không, chắc là chuẩn.
Nhìn em dễ thương thặt, cái kiểu bặm môi, nhăn trán khi gặp bài khó, rồi thì đến lúc làm ra thì lại cười tủm tỉm, trông như dở hỹ hỹ. Yêu Linh quá đi mất. Nhìn ngố ngố ngộ ngộ cực các thím ạ. Hôm nay Linh mặc chiếc áo len ôm màu đen huyền ảo, nhìn em kiêu sa lắm, cơ mà vẫn dễ thương không kém với cái điệu bộ nhìn ngộ vãi hỹ hỹ. Nhìn mặt em ửng ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh, đôi môi hồng tự nhiên nhìn chỉ muốn cắn, nhớ lại nụ hôn đầu với em, ngọt ngào vê lờ ra ý.
Học hành xong, thì cái Hoa nó cũng về, mặt mày ủ dột.
- Sao thế? –mình xuống mở cửa cho nó.
- Em hơi mệt, tí không cần gọi em dậy ăn cơm đâu.
- Ờ. – Mình đa nghi lắm, nghĩ rằng nó chắc GATO với Linh cùng mẹ mình vui vẻ trong bữa cơm, à mà hôm qua nó cũng vui vẻ mà.
- Chị Hoa về hả anh? – Mình lên phòng, Linh hỏi mình.
- Ừ, nó lên gác rồi.
- Cho em mượn máy tính một tẹo nhé hihi.
- Ừ chắc có anh nào tán tỉnh qua mạng hả? – Mình phải dè trước, tại cũng hơi sợ em đụng đúng ổ gay với Fấy bục thì xong cmnr.
- Xì anh này. Ai thèm, tại em đang học chế biến món này hihi. – Em lè lưỡi.
- Ơ ơ món gì món gì?
- Bí mật hihi. Em mượn máy chút nhé.
- Ừ em mở máy lên đi.
Mình ngồi đọc vài quyển truyện giết thời gian, thi thoảng liếc thì thấy Linh chỉ vào ziu tút xem clip thôi, cũng phải dè chừng chứ phát hiện ra ổ gay thì thôi xong.
Khoảng 12h hơn mẹ mình về, lúc nào mẹ cũng chu đáo, đi chợ đầy đủ cho cả nhà.
- Bác về rồi ạ? - Linh thấy mẹ mình, như kiểu con dâu chờ mẹ chồng (định phán câu như chó thấy chủ cơ mà xúc phạm Linh quá, Linh ơi anh xin lỗi vì có ý nghĩ đen tối với em).
- Ừ con sang lâu chưa?
- Dạ con sang cũng lâu rồi ạ.
- Cái Hoa về chưa con?
- Dạ về rồi bác ạ, chị ý đang nằm trên phòng.
- Chắc nó học về nên mỏi, thôi cho nó nghỉ ngơi. Con xuống đây giúp bác nấu cơm nào. – Mẹ mình nói.
- Dạ vâng ạ hihi.
Nhìn 2 mẹ con tíu tít, trông đến vui, thật là hạnh phúc quá đi. Mình cũng tranh thủ gập lại đống quần áo chưa cất vào nhà, rồi lau qua cái bàn phím máy tính phát, Đã bao đêm cò mổ 10 đến 2 3 giờ sáng cho các bác VOZ, biết ơn nó lắm chứ.
Một lúc sau thì cơm nước dọn ra, mình lên nhà gọi Hoa.
- Xuống ăn cơm đi Hoa. – Mình đứng ngoài cửa, cửa nó không khóa.
- … - chả thấy ai trả lời gì.
- Sao thế? – Mình hỏi tiếp.
- … - Vẫn im phăng phắc.
- Anh vào nhé?
- …- Sự im lặng đáng sợ.
Mình vào thì nó trùm chăn gần kín đầu, tóc xõa ra, nhìn giống ma vl.
- Dậy ăn cơm đi. – Mình lay lay nó.
- Thôi anh ăn đi, em mệt lắm, em không ăn đâu. – Mãi nó mới tỉnh tỉnh dậy.
- Thế làm sao mà mệt? Anh sờ trán mày nhé?
- Có sao đâu mà sờ. – Nó nói trống không.
- Thôi ăn tạm bát cơm đi, anh đi mua thuốc rồi về mà uống. – Mình giục nó.
- Thôi được anh xuống đi tí em xuống sau.
Mãi mới lôi được nó dậy, mình xuống nhà ăn cùng mẹ với Linh, khoảng 10 phút sau nó mới xuống.
- Sao thế Hoa? Ốm à? – Mẹ mình hỏi.
- Dạ cháu hơn mệt.
- Sao mà mệt?
- Dạ chắc tại thời tiết thôi bác.
- Ừ tí H đi mua cho em nó vài viên cảm cúm.
- Dạ. – Mình ngậm ngùi ăn.