Logo
Trang chủ

Chương 157

Đọc to

Hà Nội, một ngày mưa buồn như chó cắn. 5 giờ hơn mình dậy, ngoáy mông vài cái cho eo thon dáng chuẩn, tặc lưỡi hít đất hít điếc làm vài tua cho thể lực cường tráng, vào vệ sinh cá nhân xong xuôi mình xuống nhà ăn sáng. Không quên nhắn tin chúc buổi sáng chuẩn men cho Linh Hâm Hâm.

- Xuống ăn nhanh còn đi học. – Mẹ nói với mình.

- Dạ vâng.

- Dạo này học hành thế nào? – Bố hỏi mình.

- Cũng bình thường bố ạ, dạo này con học cũng tốt. – Mình chém gió vãi.

- Mày lại chém, tao toàn thấy mày nhắn tin chat chit có học hành gì đâu cơ chứ.

- Dạ con học trên lớp, ít khi biết về nhà lắm.

- Hoa xuống ăn đi con, rồi còn nghỉ ngơi. – Mẹ mình nói, mình quay lại thì thấy Hoa đang lò dò từ trên nhà đi xuống.

- Dạ vâng. – Nó nói giọng vẻ mệt mệt.

- Đỡ chưa? - Mình hỏi nó.

- Đỡ rồi.

- Tí đi học được không?

- Chắc đi được. – Nó nói trống không, muốn tát cho vỡ mồm.

Nó xuống không khí ảm đạm hẳn, bố mình cũng hỏi han cô cháu vài câu, mình ăn xong lên nhà chuẩn bị quần áo rồi lên đường đi học thôi. Nói thế chứ chắc con Hoa nó cũng nghỉ ở nhà, thôi còn một lít tí mua cho nó cân cam ăn cho lại sức.

Đường phố hôm nay vắng vãi lúa, mọi hôm vẫn thấy mấy bác bán hàng rong đi từ sáng sớm, cơ mà hôm nay lại mưa phùn nữa. Nghĩ mấy bác cũng khổ, cả nhà mưu sinh bằng nghề hàng rong, vậy mà mấy ông trật tự phường còn lùa. Cơ mà cũng nhiều người vô ý thức, bán hàng rong mà lừa đảo làm xấu bộ mặt thủ đô với du khách nước ngoài. Đúng là để toàn diện thì còn rất xa mới sờ tới được.

Đi qua con đường quen thuộc, bóng dáng em Trứng Khủng Long giờ nơi đâu? Các thím cứ bắt em up hình em trứng khủng long lên, cơ mà chả nhẽ đang chạy xe ngoài đường, đỗ lại cái độp rồi bảo “em ơi cho anh chụp ảnh anh up lên phây búc phát”??? Có mà em ý ném hai quả bưởi vào mặt ý chứ chả chơi. Đùa tí mình trong sáng bỏ mẹ.

Đến lớp mà cóng hết cả người, đã thấy ông Duy Dê đến rồi. Và xa xa là bóng dáng em Lan Siêu Nhân, dạo này không còn dám lộng hành như trước kia nữa hỹ hỹ.

- A chiến hữu. – Duy Dê tay bắt mặt mừng.

- Sao sao? Có gì hay à? – Mình đang hóng clip giữa nó và chị năm 4.

- À đây, có vài số của mấy em xinh tươi, cho mày thưởng thức hé hé.

- Thôi bố bỏ gái rồi, chung thủy với vợ thôi. – Mình cố tình nói thế, biết thừa em Lan nghe được.

- Chém gió to vờ lờ.

- Ờ kệ mẹ bố. Nhìn cái nội dung ôn tập đang xoắn hết cả đít mấy hôm nay đây.

- A chào hai chiến hữu. – Bất ngờ Khánh Cứt ập đến như cuồng phong vũ bão.

- Ôi cái đệt, giật cả mình, thoắt ẩn thoắt hiện như cứt khô. – Duy Dê phán.

- Đấm bỏ mẹ giờ. Mà mày làm em gái tao khóc, thích tao cắt chim không? - Khánh Cứt nói thêm.

- Khóc cái móc. Sao mà khóc?

- Thì mày bỏ nó, nó buồn nó khóc.

- Cái đệt. Thật á? – Duy Dê hơi tái mặt.

- Bố chém mày ăn cứt à?

- Mày chả ăn cứt. Huhu, tao không ngờ em nó lại chung tình đến vậy, thôi được rồi, anh rể. Em sẽ nguyện làm em rể của anh. À đờ mờ nhầm anh vợ chứ hề hề. – Duy Dê phán, mẹ bố hơn thánh.

- Thế còn chị năm 4 mày tính sao? – Mình hỏi nó.

- Thôi, lái máy bay không thể nào đem lại hạnh phúc được, anh vợ, huhu, em cảm động vãi lúa. – Duy Dê xuýt xoa.

- Thôi biến mẹ đi. Làm em tao khóc nữa thì coi chừng con chim của mày. – Khánh Cứt dọa.

- Dạ vâng ạ hihi. – Duy Dê làm bộ con gái, trông kinh tởm vãi cả chưởng.

Rồi thì cũng vào lớp, mình tranh thủ lôi đống vở mượn được ra chép lấy chép để. Lan thì cũng thi thoảng quay sang mượn bút với hỏi vài cái, trả lời qua loa rồi cắm mặt vào chép tiếp. Bỏ nhiều bài vãi cả lúa.

Trưa đến, mới xong được 1/3 số bài chép thiếu, hơi bị oải đấy. Thôi kệ vứt đấy đã, mình phi về nhà trong gió rét và mưa lâm thâm để đến với Linh hỹ hỹ, nghĩ đến đã sướng run người rồi.

Đề xuất Voz: Tán Gái 10k Sub
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện