Logo
Trang chủ

Chương 158

Đọc to

- Anh về rồi này hỹ hỹ. – Mình lừa lừa ôm em đằng sau, em đang ngồi nhặt rau ngoài sân, vẫn cái bộ nỉ huyền thoại, cơ mà cái áo đã thay bằng cái áo len ấm áp, còn mấy vòng thì vẫn y xì nguyên. Đùa tí em trong sáng bỏ mẹ.

- Ôi giật cả mình, làm em hết hồn, hư quá chứ lị. – Nhìn em xanh mặt, rồi quay lại đánh mình một cái nhẹ nhẹ vào ngực, trông yêu chết đi được.

- Ơ, hư thì sao?? Thế để anh lấy công chuộc tội nhé???

- Anh định làm gì hihi?

- Thơm cho cái chứ làm gì. Moah ahhh. – Thơm cho phát vào má.

- Anh này, bác với chị Hoa nhìn thấy thì sao. – Em trách yêu mình.

- Thì kệ chứ sao hế hế. – Mình cười gian.

- Mà suốt ngày thơm em thôi, nhỡ một ngày anh hết muốn thơm em thì sao? – Linh nũng nịu.

- Chắc ngày ấy anh với em lên thiên đường rồi. – Mình ôm em chặt hơn, tì cằm lên vai em.

- Chỉ được cái nịnh thôi. – Em cười tủm tỉm, yêu chết con mẹ nó mất thôi. Đôi má em hây hây ửng hồng, đôi môi chúm chím đỏ. Hôm nay em buộc tóc đuôi gà thấp thấp, nhìn hiền dịu chết đi được. Nhìn em với Lan Siêu nhân một trời một vực, Lan siêu nhân sắc sảo bao nhiêu thì em hiền hậu bấy nhiêu. Còn con Hoa thì trông cũng hiền, cơ mà thực ra đanh đá bỏ mẹ.

Ôm ấp thủ thỉ được tí, mình lên nhà thay quần áo rồi tranh thủ xuống ăn cơm. Lên tầng 3 xem tình hình con Hoa nó thế nào. À đấy nói mới nhớ lại quên mua cân cam cho Hoa.

- Em đỡ chưa Hoa ơi? – Mình đứng ngoài cửa nói vào.

- Em đỡ rồi, anh vào đi, gì mà khúm núm như kiểu bị bệnh lây lan ý.

- Sao ốm đau như nào? – Mình vào, thấy phòng ngột ngạt vãi lúa.

- Đỡ rồi. – Nó trả lời cộc lốc.

- Mày để phòng ngột ngạt thế? Mở ra cho thoáng khí. – Nói rồi mình mở cửa sổ ra.

- … - Nó im im nhìn mình chả nói gì.

- Nhìn cái l…. À nhìn cái gì? – Tí thì lỡ mồm.

- Dạ không.

- Thôi xuống cơm đi, sắp xong rồi đấy, anh xuống đây.

Mình xuống phòng ngồi mạng mẹo tí, chả có gì hot, thôi té xuống nhà xem dọn bát đũa ra chuẩn bị ăn cơm. Bữa cơm đạm bạc cũng chỉ rau muống với vài món nữa, cơ mà hạnh phúc lắm. Mình biết còn rất nhiều mảnh đời bất hạnh nữa, mình sẽ cố gắng không đòi hỏi gì thêm, dù biết cuộc sống quá đỗi bất công với nhiều người. Có những người giàu nứt đố đổ vách, lại có những người nghèo không một xu dính túi.

Cơm nước xong đâu đấy, mình đang định rửa bát thì mẹ nói với mình.

- H đèo Hoa đi khám đi.

- Nó đỡ rồi mà mẹ. – Buổi chiều lãng mạn với Linh bị đe dọa nghiêm trọng, mình không thể ngồi im.

- Cứ khám lại cho chắc.

- Nhưng mà…

- Không nhưng nhị gì, em nó làm sao ra đấy mày chịu trách nhiệm nhé? Lên phòng mặc quần áo đi, rồi ra phòng khám bác Quang.

- Dạ vầng. – Mình cũng chỉ biết ngậm ngùi câm nín.

- Em đi cùng anh không? – Mình quay ra hỏi Linh.

- Thôi anh đi cùng chị ý đi hihi. Chả nhẽ kẹp ba đi hả, anh H hâm.

- Hay đi hai xe? Xong về mình đi chơi luôn hé hé.

- Dạ thôi, anh đèo chị ý đi khám, còn tranh thủ đi chơi gì. Hâm. Hihi.

- Chán nhỉ, thế thôi vậy. – Mặt mình xị xuống, chán con mẹ nó l.

- Chụt. Anh đi cẩn thận nhé. Em về đây hihi, bye bye anh. – Em rướn người hôn mình một cái vào môi, ôi ôi tê hết cả tái người, và như thế em đi, bỏ lại mình với cái mặt đần thối và con sâu 15cm cũng đần thối con mẹ nó l.

Đề xuất Voz: Nếu tôi nói nhớ, em có ngoảnh lại
BÌNH LUẬN