Logo
Trang chủ

Chương 165

Đọc to

Ngày 10/1

Trời ơi, phải dậy sớm đi học ở cái thời tiết như này, quả thực là một cực hình với tấm thân gầy còm body 6 múi mình. Đùa tí chứ mình khỏe thật, chiều chiều rét như này cơ mà toàn cởi trần mặc quần gió để luyện võ.

5h20 mình mới dậy, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong xuôi, cầm điện thoại nhắn tin chào buổi sáng cho Linh. Ôi cái tin cảm động thật, mình xin trích nguyên văn: "Em à, trời lạnh rồi đấy, em dậy đi nhé. Dậy đánh răng rửa mặt, ăn sáng đầy đủ thì mới khỏe được, à tiện thể hôn em một phát buổi sáng này. I Love You …“

Yên tâm phi xe tới trường, tất nhiên là quần áo, giày dép, mình đóng bộ đầy đủ. Đôi găng tay bà già mới sắm cho để chống chọi lại mấy ngày rét, và cả cái khăn từ đời nào nữa, cũng được mình trưng dụng triệt để. Phóng xe với tốc độ 50km/năm, chả mấy mà mình đến lớp. Vừa đến, anh Duy Dê đẹp trai đã vỗ vai.

- Đúng là, đến chuẩn giờ thật, ăn sáng chưa mày???

- À ờ chưa, tao sáng dạo này dậy muộn nên chả ăn được.
- Thế xuống kia mua cái bánh mỳ với tao đi, đói thật. Tao khao.
- Ok! Khao là ăn ngay. – Mình vào chỗ cất cặp, rồi xuống căng tin trường với nó.
- Chị ơi cho em 2 cái bánh mỳ với 2 chai Sting. – Nó vào quán, gọi to.
- Thôi cho tao hộp sữa, lạnh thật thế này mà Sting tiếc cái gì. – Mình xua tay.
- Ờ rồi. Thế chị cho em 1 sữa 1 Sting nhé.

Hai thằng ngồi ăn, chém gió trên trời dưới biển.

- Hôm qua lên Wechat, làm quen được em xinh thật. - Nó tự hào khoe với mình.
- Xinh xấu cái gì, suốt ngày gái mú.
- Đúng là. Mày được ăn no rồi thì chả ngấy, còn tao. Đói thật ra này.
- Điêu, tao mới chỉ hôn môi, còn nhà mày thì thế này thế kia rồi, tị cái gì nữa.
- Ờ thì… Cơ mà Linh dạo này thế nào? Có bị thằng kia nó nhá nữa không??
- À tối qua nhá ác, cơ mà tao chặn số rồi.
- Ờ, thôi hôm nào rình rình, úp cho nó trận nữa. – Duy Dê nói.
- Úp cái gì, kệ mẹ. Đánh nó một trận là được rồi, nó chửi mình thì mình mới đánh, còn cái loại vớ vẩn bẩn thỉu ấy, đánh làm gì cho bẩn móng tay. – Mình nói, trầm ngâm và suy tư.
- Ôi đại hiệp pro thật. Xin nhận của tại hạ ba vái.
- Vái vái cái… Mày làm như tao chết rồi ấy mà vái.
- Thôi ăn nhanh lên mày, trống rồi kìa.
- Ờ ờ. – Mình tợp vội cái bánh mỳ rồi phi vào lớp trong sự hân hoan vô bờ bến.

Buổi sáng học, nói thực là chán thật. Mình ngồi mượn laptop Duy Dê, hết đánh LOL rồi đánh đế chế. À các bạn cho hỏi, em mới tập bộ môn LOL, vậy làm gì để pro đây. Mình mới có 3 tướng là Garen với Xinzhao, Ashe nữa. Cơ mà đánh mỗi Xinzhao là tủ, còn mấy con kia đánh gà lắm. Nhất là thằng Garen, mình mua mà không biết đánh tank, biết thế mua luôn Katarina đánh cho phê. Các bạn có bí kíp gì thì chỉ giáo mình nhé.

Đến trưa, mình về. Lại thui thủi một mình. Linh hôm nay đi với mẹ có việc, mình nhắn tin hỏi thì bảo là sang nhà bác chăm đứa con gái, nó ốm nặng quá, không khéo đi… Mình cũng chả hỏi gì thêm, nằm vật ở giường nghĩ cuộc sống thật mong manh thật. Rồi mình ngủ một giấc đến tận chiều. Chiều dậy dọn nhà qua loa vài thứ, mình tranh thủ luyện võ luôn. Nói là luyện võ, cơ mà cũng chỉ tập đứng tấn cho nó lâu, chống đẩy hít đấy, rồi đấm vào cái cột nhà. Tại vì chưa có bao cát nên đấm tạm vào cái cột.

Tối đến quả thật chán như con gián. Mình nhắn tin hỏi thăm Linh.

- Em về chưa?
- Em về rồi anh, anh ăn cơm chưa?
- Anh chưa.
- Ơ sao anh không ăn?
- Anh chờ bố mẹ về, với cả anh chỉ biết làm vài món linh tinh.
- Hai bác dạo này làm muộn quá, mai em sang nấu cơm cho anh nhé – Nghe mà muốn rơi nước mắt.
- Thế hôm nay em bận à??- Mình nhắn lại
- Dạ em bận trông cái XXX (mình không tiện kể tên, nhỡ mệnh hệ gì thì ….)
- Ừ, thế em có mệt không?
- Dạ cũng hơi mệt ạ.
- Em nhớ ăn uống đầy đủ vào đấy nhé. Thôi em trông nó đi không sóng điện thoại ảnh hưởng lắm, à mấy giờ em về?
- Dạ tầm 9h30 em về.
- Thế anh sang đón nhé?
- Dạ thôi, mẹ em đi ô tô của bố sang rồi mà anh, tí em về với mẹ luôn.
- Ừ thế em trông nó đi nhé. Anh đi ăn cơm đây. Tẹo về nhắn cho anh anh ru ngủ cho nhé.
- Anh hâm.

Mình cũng chả nhắn lại nữa. Hôm qua mình buồn, một phần vì thiếu Linh, một phần vì nghĩ đến con bé nhà bác Linh. Nó bị bệnh ung thư, khổ quá. Mình buồn lắm, một đứa trẻ mới 13 tuổi, trong sáng thánh thiện là thế, mà mắc phải căn bệnh quái ác. Đêm vắt tay lên trán nằm suy nghĩ, mình còn quá đầy đủ và sung sướng. Ngoài kia, bao con người phải lăn lộn với đồng tiền mưu sinh, bao trẻ em mồ côi cha mẹ phải đi bán báo, hay những trời đông như này nhìn những cụ già ăn xin tội nghiệp khoác cái áo mưa hoặc mảnh nilon tránh rét, mình không kìm lòng nổi…
 

Đề xuất Kinh Dị: Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ
BÌNH LUẬN