Khoảng 5’ sau mỳ xong, mình để lâu lâu tí cho trứng nó chín kỹ, không đau bụng vỡ mồm, mình bê cả nồi ra bàn ăn, với cả 2 cái bát con nữa.
- Đây ăn đi, xong tí rửa bát.
- Uồi ngon quá… - Nó mút cái đũa chụt chụt.
- Sao hôm nay mày bị đơ à?? – Mình vừa ăn vừa nói, đói thối mồm.
- Đơ gì? Em vẫn thế mà.
- Điêu, hôm nay thấy điệu gớm.
- Ơ vẫn thế mà, anh dở à.
- Chắc được anh nào thơm cái vào má à?? – Mình nháy đểu.
- Xì, đang ăn nói chuyện đâu đâu.
- Chắc mới được bồ cầm tay chứ gì.
- Bồ nào.
- Thì thằng ku hôm nọ ngồi với mày ở bờ hồ ý.
- Đâu, bạn bè lung tung thôi à.
- Lại điêu, chả kết nổ đĩa.
Mình vừa nói vừa ăn, không để ý lắm. Thấy nó im lặng một lúc, mình ngẩng lên thì mẹ ơi, nó đang chống cái đũa vào cằm, khóc tức tưởi.
- Ơ sao thế?? Khóc gì??? – Mình lúng túng vãi.
- …. – Nó vẫn khóc.
- Sao lại khóc, anh làm gì mày đâu mà khóc. – Mình rối bời cmnr.
- Oa oa oa… - Nó khóc to hơn thành tiếng, đoạn này mình chả biết tả như thế nào. Như kiểu là nó nhệch cái mồm ra, khóc như trẻ con luôn ý các thím, khó tả vãi.
- Thôi anh xin lỗi, mày đừng khóc nữa… - Vừa nói dứt lời, nó bỏ lên nhà, bỏ luôn nồi mỳ.
Mình ngơ ngác, đờ đẫn một lúc, thôi mất cả hứng ăn uống. Mình mang nồi niêu bát đũa vào bếp rửa. Xong xuôi đâu đấy, mình lên phòng cái Hoa.
- Hoa ơi. – Mình đứng ngoài gõ cửa.
- Anh vào nhé??? – Im lặng… Mình đánh liều mở cửa phòng, thì thấy nó khóc thút thít, nằm trên giường co ro như con mèo.
- Có gì xảy ra à?? – Mình ngồi xuống mép giường, giọng nhẹ nhẹ hỏi.
- … - Nó cứ thút thít mãi.
- Có gì mày kể anh nghe đi, đừng có như thế.
- … - Nó khóc to hơn, ngồi dậy, thu mình vào góc tường, trông tội nghiệp lắm.
- … - Mình cũng im lặng.
Nó ngồi đấy, khóc một hồi lâu, mình cũng ngồi đấy, chỉ biết nhìn nó khóc. Rồi mãi một lúc sau nó mới nói được. Mình cũng không nhớ rõ từng câu từng chữ của nó lắm. Đại loại là trong khi nó đi học thêm, có quen một đứa sn 90 hay 91 gì ý, hay đứng chờ xe bus cùng nó. Thì thằng này lân la làm quen, rồi cũng xin sđt blah blah. Tán tỉnh con bé, rồi thì con bé cũng xuôi lòng, đổ thằng bé. 2 đứa nhận làm người yêu của nhau khoảng hơn tháng nay rồi. Cơ mà hôm nọ cái Hoa về phòng trọ thằng này chơi, và thấy cái Ba con soi ở đấy. Hoa nó bèn nghi ngờ, giả vờ mượn điện thoại thằng này, giở tin nhắn ra đọc thì biết rằng thằng này nó đang quen 1 đứa nữa sn 95, quê ở Thái Bình, lên Hà Nội làm cái gì ý. 2 đứa này cũng xếp hình rồi. Con Hoa đau khổ vì bị phản bội, thảo nào mấy hôm nay em không thấy nó ăn cơm, toàn nhốt mình trong phòng, em cũng chả để ý, tại em vô tâm quá! Rồi lúc nãy nó đang cố gượng ép tỏ ra không có gì để mọi người đỡ lo, sợ bố mẹ nó ở quê biết chuyện, rồi đồn ra vào rằng nó lên HN không chịu ôn chỉ mải yêu đương vớ vẩn. Nó trượt 2 năm rồi nên cũng sợ hãi…
Mình an ủi nó:
- Thôi chuyện đã lỡ rồi, giờ em đừng có để ý gì thằng kia, cắt liên lạc đi, mấy loại đấy làm gì đáng để em buồn. – Mình gọi nó là em cứ ngượng ngượng mồm.
- … - Nó vẫn thút thít.
- Thôi giờ mặc quần áo vào, anh chở mày đi chơi cho khuây khỏa.
- …
- Còn khóc gì nữa, mặc quần áo vào xem nào. Nhanh không anh đổi ý giờ. – Mình cười.
- Dạ. - Nó cũng hơi hơi mỉm cười.
Mình mặc quần áo, đành rút 3 lít trong cái số tiền tiết kiệm để mua bộ tạ + bộ đích đấm. Xuống nhà dắt xe, đợi con em 10’ nó mới xong. Được cái trông phố phết. À à nó mới làm tóc xoăn, hơi xoăn bồng thôi, nhuộm màu hạt dẻ, mặc quần bò + cái áo len khoác trông sành điệu phết. Nhìn xinh đáo để. Đôi bông tai thì nó tháo ra rồi, nó bảo là hay bị vướng vào tóc nên tháo ra cho nhẹ nhõm, nhìn nó kém Linh có 1 tí thôi à. Mình chở nó ra tràng tiền ăn kem, lạnh buốt răng, và hậu quả là cái họng mình giờ đang đau rát. Xong rồi ra vincom Bà Triệu xem phim + đi ăn uống lung tung. Thấy nó vui vẻ hơn, mình cũng nhẹ lòng. Có cái này mình không muốn nói ra, sợ các bác bảo CDSHT rồi ae loạn luân… Số là lúc đi về, nó có dựa đầu vào lưng mình ngủ một lúc. Thôi kệ chắc là nó khóc + mỏi nên mình cũng thông cảm. Cơ mà đàn ông mà, hay bị tưởng bở vì mấy cái động chạm thể xác vãi lúa.
Chiều mình về nhà, nằm nghỉ một tí rồi lại luyện tí tạ tiếc cho nó bo đì. Cả ngày nay quên không hỏi thăm Linh, Linh đi học 2 ca, cả sáng cả chiều. Lúc trưa thì ra quán cơm cạnh công ty của mẹ Linh ăn trưa. Vừa lúc nãy chat mới biết. Thấy em vất vả mình cũng thương lắm!