Logo
Trang chủ

Chương 171

Đọc to

Hôm nay mình được nghỉ, ngủ nướng đến tận 9h sáng mới dậy. Cái lạnh cắt da cắt thịt của Hà Nội, thì chỉ có chui trong chăn ấm ngủ là sướng nhất. Nhưng hôm qua mình có xem vài tin, nhìn những người dân tộc, thiếu quần thiếu áo, mình thực sự buồn.

Hôm nay, bố mẹ và thằng nhõi em mình đều sang bà ngoại hết, còn cái Hoa chắc ở trên phòng nó, mình k để ý. Dậy đánh răng rửa mặt, tranh thủ làm nửa cái bánh mỳ cầm hơi, mình lấy điện thoại ra nhắn tin cho Linh:

- Em dậy chưa??

- Em dậy rồi, em đang ở nhà bác, chăm cái XXX - Khoảng một lúc sau Linh nhắn lại.

- Ừ thế em chăm nó đi, nhớ phải nghỉ ngơi nhé – Mình cố trấn an em, thú thực mình cũng buồn lắm, thứ nhất là Linh mệt mỏi, và thứ 2, người thân của Linh có thể sắp ra đi.

Mình lên nhà ngồi online một tí, chẳng buồn vào face, mình online đánh một trận LOL, không quên mở bài "Tình bơ vơ" cho nó đậm chất sầu. Đến 12h, mình thấy mẹ gọi:

- Alo. – Mẹ nói trong điện thoại.

- Dạ?

- Nấu cơm gì chưa H??

- Con chưa nấu.

- Ừ thế nấu đi, nấu cho cả em Hoa ăn nữa biết chưa.

- Dạ vâng.

Mẹ cúp máy, mình lại tiếp tục với trận LOL dang dở. Khoảng 15’ sau thì hết trận, mình lên phòng cái Hoa:

- Dậy chưa mày??? – Mình đứng ngoài phòng, nói với vào.

- … - Im lặng.

- Ê có trong đấy không Hoa???

Nó mở cửa ra, mặt hầm hầm:

- Anh gọi ai là mày???

- Ờ thì … - Mình hơi lúng túng về thái độ của con sư tử Hà Đông này.

- Em cấm anh giờ không được gọi em là mày.

- Thế gọi mày là gì??

- Là Hoa, em có tên chứ.

- Và em cũng cấm anh xưng tao với em – Nó bồi thêm câu nữa.

- Thế tao xưng với mày là giề?

- Là anh. – Nói rồi nó đóng sầm cửa.

- … Ơ ơ thế ăn cơm không đây??? – Mình nói với vào.

- Ai nấu???? – Nó ngồi trong quát ra.

- Thì mày… à nhầm, em nấu chứ ai, anh biết nấu đâu. – Nói ngượng mồm vãi, cứ thế đếu nào ý.

- Em không nấu, anh nấu đi em ăn. – Nó mở cửa ra, như lườm mình …

- Sao lại thế?? Tao… à nhầm anh biết nấu gì đâu.

- Không biết, tí em xuống ăn đấy, anh nấu đi. – Nói rồi nó lè cái lưỡi trêu mình, ngứa cựa vãi…

Đành lủi thủi xuống nhà, bắc nồi cơm, rồi mình xắn ống tay, rán bừa 2 quả trứng, luộc thêm ít rau bắp cải, thế là xong bữa. Nói thế, chứ rán trứng cũng khó phết các thím ạ. Phải làm thế nào để trứng không cháy, mà vẫn chín đều, không khô mà phải thật mềm, và đặc biệt lúc đập trứng thì phải dùng nội lực rất to lớn. Cụ thể là vỏ trứng được cấu thành từ canxi, với mạng tinh thể Tam thập lục phương tâm khối, hơn nữa lòng trắng trứng lại chứa một ít lưu huỳnh, khi tác dụng với canxi sẽ tạo ra một lớp Canxi lưu huỳnh 1.6, gọi tắt là CS 1.6 Hợp chất này cực rắn, nhưng cũng cực mềm. Muốn làm nó vỡ, hay nói khoa học hơn là muốn phá vỡ cấu trúc mạng tinh thể của chất này, cần dùng 3,5 thành công lực vốn có của đôi tay. Cụ thể, đưa tay lên trên miệng bát 5 đến 6cm, từ từ nhẹ nhẹ gõ đều vào miệng bát sao cho nó vỡ dần. Nếu nó vỡ, bạn đã thành công, chúc vui! Đùa tí cho các bác vui thôi, chứ hóa giờ em có nhớ cái mả mọe gì đâu.

Sau 20’ vật lộn với cái bếp, và xếp hình cũng thông, à nhầm… Mình đã làm ra bữa cơm ngon lành, đậm chất Việt Nam… Cơ mà cơm vẫn chưa chín kỹ, thôi mình ngồi xem TV một lúc, tranh thủ chờ cơm chín luôn. Thế đếu nào nằm trên cái ghế ngả, có lót một lớp đệm mỏng, ấm thế chứ lị. Mình ngủ ngon lành, tận 30’ liền. Thế là thôi, lúc mở mắt ra thì đã gần 1h30 cmnr, mình cuống cuồng chạy lên gọi cái Hoa:

- Ơ ơ xuống ăn cơm Hoa ơi, 1h30 rồi kìa. – Mình phi thẳng vào phòng nó, quên mất. Thấy nó vẫn đang ngủ, ngủ gì như lợn, cơ mà nhìn nó đắp chăn, trông dễ thương phết. Thật đấy, trông nó như con cún ý.

- Ê này, dậy đi, dậy ăn cơm… - Mình ngồi cạnh thành giường, lay lay nó.

- … - Một lúc sau thì nó mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, cơ mà vẫn nằm nguyên chỗ cũ, nó lại còn lè lưỡi rồi cười mỉm với mình nữa.

- Cười gì, dở à? Xuống ăn cơm.

- Anh kéo em dậy đi… - Nó nhõng nhẽo.

- Mệt mày quá. Ăn hay nghỉ? – Mình hơi bị cú.

- Đấy, anh lại nói mày rồi nhé. – Nó giơ nắm đấm lên.

- Ờ ờ rồi. Thôi xuống ăn cơm.

Đề xuất Voz: Đợi em đến tháng 13
BÌNH LUẬN