Logo
Trang chủ

Chương 181

Đọc to

Ngày 18/01

Hôm nay là một ngày buồn hơn chó cắn các thím ạ. Linh thì về quê từ sáng, ngày kia mới lên. Ở trường cũng chả có cái vẹo gì khi 2 thằng bạn mặc quần thủng đít nó lại bỏ học đi cua gái. Học trên lớp thì chả nói chuyện với ai, ngồi nghe giảng như tự kỷ. Tranh thủ mình tia mấy bạn xinh xinh trong lớp, thì chúng nó nhìn mình ngượng đỏ chín mặt, chắc nó thầm nghĩ: "ủ ôi anh H đẹp trai pro đẳng cấp đang nhìn mình, không biết anh ý liếc vào face hay vào vòng 1 của mình đây, ủ ôi ngượng chết được ý hihi."

Về nhà với nỗi buồn cộng u sầu tột đỉnh, mình lên gác nằm ngủ luôn. Thế đếu nào hôm nay cả mẹ mình cũng đi làm nữa mới đểu. Mình nằm vật vã ở giường, còn chả thèm thay quần áo. Một lúc sau, mình chìm vào giấc mộng lúc nào không hay. Mình thấy mình lạc vào một chốn bồng lai tiên cảnh, nào đào, nào táo, đủ các loại cây trái trên đời. Và kia, xa xa là 2 em mỹ nhân, mặt xinh như Midu, dáng chuẩn như Lê Duẩn, à nhầm dáng chuẩn hơn Phương Trinh, trắng như Dung Tide trắng sáng mới. Nụ cười em ý, xinh quá là xinh, nụ cười tỏa nắng, hàm răng trắng muỗi đều tăm tắm, đôi môi căng mọng tràn nhựa sống. Em tiến đến bên mình, đẩy mình ngã vật ra. Rồi từ từ cúi nhẹ xuống gò má mình, hôn 1 phát kêu chụt! to tướng, ủ ôi phê dã man con ngan. Cơ mà đang phê như điếu đổ, thì mình bàng hoàng tỉnh giấc mộng.

- Dậy ngay. Trưa rồi mà anh ngủ thế này à? – Mịa nó chứ, đang phê trong cơn mê mà nó làm hỏng hết cả. Hóa ra là con Hoa, nó đi học về.

- Ơ… - Mình ngơ ngác.

- Ơ ờ gì. Anh không nấu cơm à?

- Anh có biết nấu đâu, thôi mày nấu mỳ mà tự xử đi, anh ngủ đây.

- Dậy nấu cơm cho emmmm! – Nó kéo mình xềnh xệch.

- Chịu. Thôi mày ra chỗ khác đi anh ngủ.

- Ngủ nghê gì, dậy nấu cơm cho em đi, em đói lắm.

- Không là không lại còn, lằng nhằng. Mày tự nấu đi rồi anh ăn, không thì nghỉ.

- Nấu cái gì mà nấu? Yêu không mà nấu? Vô duyên. – Nó bĩu môi, tự nhiên hôm nay lại xịt nước hoa thơm đáo để. Cơ mà cũng có thể là mùi lăn nách.

- Yêu cái niêu, thôi mày ra kia đi, xuống nhà nấu mỳ mà ăn, anh ngủ đây. – Mình đứng dậy, dắt nó ra khỏi phòng. À giờ mới nhớ, lúc ấy cầm tay nó, tự nhiên thấy nó níu níu. Đùa thôi, tình cảm nam nữ, hơi thoáng qua tí thôi ý mà. Chứ yêu đương đếu gì, vớ vẩn.

Rồi như thế, mình ngủ sưng cả mắt, đến tận 5h chiều mới dậy, chán vờ lờ. Con N béo thì nó đi vào Đà Nẵng thăm bác nó, gần tết mới về. Thằng Thắng CT thì cũng tranh thủ đi làm thêm kiếm cái tết. Thôi thì đành vậy, cuộc đời mà, phải có lúc buồn lúc vui chứ. Mình ra ngoài ban công, tranh thủ đẩy tạ và hít đất cho nó đô con. Dạo này bỏ bê luyện tập, người ngợm yếu quá các thím ạ.

Thôi để mình kể câu chuyện vui vui cho nó tăng thêm không khí nhé hỹ hỹ.

Nhớ cái hồi nhà lướp 7 hay lớp 8 ý. Cả nhà mình về quê ăn cưới ông chú họ. Tại cỗ ở quê to lắm, làm đến 3 4 ngày, hoặc nhà nào đại gia có khi còn hơn cơ. Chú mình thì cũng bình thường, ăn cỗ dựng rạp cộng các kiểu trong vòng 4 ngày trời liên tiếp. Vì thế nên bố mẹ, mình và thằng em phải ở dưới nhà ông nội, ngủ nhờ phòng các cô các chú. Ăn cỗ ròng rã mấy ngày trời, gia đình bé nhỏ của mình ngán đến tận cổ. Toàn tôm chiên, thịt quay, giò chả các loại, ăn đến ngày thứ 3 thì không chịu được nữa, thế nên bố mình quyết định lén cả nhà ăn cơm riêng trước, để tí ra mâm đỡ phải ăn, mà vẫn không sợ bị đói. Nói nôm na là mẹ mình lén nấu cơm, mang vào buồng rồi 4 người chén. Tại sợ nói ra cô chú mất lòng, rồi lại nghĩ rằng chê cơm nhà quê này nọ. Hôm ấy mẹ mình mang cơm vào bếp, luộc tí rau muống và rán con cá cho bố con mình xơi. Ù ôi mấy hôm toàn thịt với thà, mình nhìn thấy đĩa rau muống luộc là mắt sáng hơn đèn pha ô tô. Đã thế nước mắm dầm sấu lại còn chua chua nữa chứ, ngon hết biết luôn. Hôm đấy thì có thằng anh họ của mình ăn cùng nữa, nó cũng sợ cỗ quá nên bố mình gọi nó vào ăn luôn cùng.

- Thằng Thành, vào đây ăn luôn đi. – Bố nói.

- Dạ, may quá cháu đang ngấy, có mấy món của thím, thật ngon phải biết.

- Ừ lau đũa đi, rồi mang bát ra thím xới cơm cho.

Thằng anh vừa lau bát, đưa cho mẹ mình để đơm cơm, thì bỗng nhiên nó đánh rắm kêu "Ítttttt" một phát, mình bụm miệng cười tí thì sặc, thằng em mình thì cũng chưa biết gì nên mặt nó cứ đần thối ra. Thấy thế ông già mình mới chữa ngượng cho anh Thành.

- Cơm canh thịt cá nhiều như thế này, mà thằng nào còn chê ít hả. – Ông già vừa nói vừa đập xuống chiếu cái đốp.

Mình không nhịn được cười, phì ra một cái. Cơm canh là bay thẳng mặt ông già, thế là mình hôm đấy bị tẩn cho một trận vì tội vô lễ trong bữa cơm.

Cảm ơn các thím đã ủng hộ. Chap hôm nay hơi ngắn, tại em phải hoàn thành cái đống bài tập với chép lại vở cho đầy đủ. Mong các thím thông cảm nhé hỹ hỹ!
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Phàm Nhân Tu Tiên (Dịch)
BÌNH LUẬN