Logo
Trang chủ
Chương 2

Chương 2

Đọc to

Sáng nay, vẫn như mọi ngày, mình dậy từ 5h tập thể dục, quên béng mất không nhắn tin chúc em ấy ngày mới tốt lành. Em ấy cũng nhắn lại ngay, lúc đó là 6h. Rồi mình bảo lát nữa chở em ra chỗ ôn thi, em ấy đồng ý, còn gửi kèm một tin nhắn "Thanks kiu anh, hihi". Mình tiếp thu ý kiến của một bác nào đó nói rằng nên giảm tốc độ lại, "dục tốc bất đạt". Nên hôm nay trong lòng tự nhủ phải kiềm chế.

8h sáng, mình sang nhà em ấy chở đi. Vì hôm qua lỡ mồm nói có việc đi qua Chùa Bộc, nên hôm nay để em ấy ở đó đăng ký vé tháng lớp ôn thi, mình lượn lờ vài vòng coi như giết thời gian. Khoảng 30 phút sau, em ấy gọi điện kêu mình ra đón. Đến nơi em ấy hỏi:

- Anh bận công việc gì thế?
- À, anh đưa thằng bạn cái USB ấy mà. - Mình chém gió qua loa cho có lệ.
- Điêu, em thấy anh ngồi quán nước kia nãy giờ kìa, lêu lêu lộ bài rồi nhé. - Lúc ấy em ấy làm bộ dạng trêu trêu kiểu trẻ con, lè lưỡi nên đáng yêu lắm các bác ạ.
- Ờ...thì.... mà thôi mình về đi nắng quá nài. - Mình đánh trống lảng.
- Dạ. - Em ấy nói nhẹ lắm, nghe ngọt ngào, sướng cả người.

Lên xe, em ấy có nói nhỏ vào tai mình: "Cảm ơn anh ngốc nhé, ngốc lắm hihi". Sướng tê cả đít các bác ạ.

Lúc về thì khoảng 9h, mình mới rủ em ấy ra ngồi bờ hồ ăn kem, tiện thể lượn Đền Ngọc Sơn luôn. Nhưng mà em ấy từ chối, kêu ở nhà không có ai, phải về trông nhà.

Mình thắc mắc hỏi:
- Ơ, thế mẹ em không có nhà à??
- Dạ không, mẹ em với bố em làm cùng cơ quan mà, cơ quan chuyển công tác nên cả hai đi cùng luôn.
- Thế em trai em học lớp mấy rồi?? - Quên không nói là nhà em ấy có 4 người, có một em trai nữa, nhưng mình chưa nói chuyện với ku này bao giờ.
- Dạ năm nay nó lên lớp 7 đấy anh, hôm nay đi học buổi đầu, không biết nó có bị bắt nạt không nữa, nó nhát lắm. - Em ấy hạ giọng, chắc lo cho em trai lắm.
- Ừ, yên tâm, đứa nào bắt nạt, anh kêu em anh tẩn cho no đòn luôn, hình như 2 đứa học cùng trường nhau mà. - Mình an ủi động viên em ấy.
- Dạ, hihi. Hay mình mua kem về nhà ăn anh nhé.
- Ừ cũng được. - Buồn ngủ gặp chiếu manh, mình đồng ý ngay với cái đề nghị của em ấy.

Mua hộp kem xong xuôi, 2 đứa về ngồi ở ghế đá bữa trước ăn. Chỗ này đặc biệt hút gió lắm, mát lắm các bác ạ. Chả biết thế nào nữa, dặn lòng giảm tốc, không tấn công dồn dập em ấy, vậy mà em ấy cũng tấn công mình dồn dập không kém. Chắc em ấy mới ra, lạ nước lạ cái, nên muốn cần bờ vai che chở (may quá mình không thơm nách, chứ không thì hôi nách sẽ ngăn cách tình yêu).

Nhìn em ấy ăn yêu lắm các bác ạ. Ở đây hút gió, nên kem dễ chảy, em ấy vừa ăn vừa hứng, trông buồn cười không tả được. Có lúc dính kem ở mép, mình đưa tay lau hộ em ấy. Em ấy cười rồi nói: "Xì, ai cho động vào, hứ. Vô duyên."

Em ấy hơi ngượng, hai má lúc này hây hây ửng hồng, trông dễ thương chết cmnl các thím ạ. Mình ngồi đần thối nhìn vẻ đẹp tinh khôi ấy. Quên mất cả ăn kem, thành ra kem nó chảy tong tỏng vào đúng quần.

Lúc ấy em ấy trêu: "Ối giời, anh H làm sao thế? Ra hết cả quần rồi kìa!"

Em ngượng chín mặt, bối rối đáp lại:
- À, thì... anh đang định đập con muỗi, nó cứ vo ve.
- Hihi, điêu. - Em ấy trề môi đáp lại.
- Ơ sao lại biết tên anh? Anh đã giới thiệu tên anh cho em đâu?? - Em đánh trống lảng, quả thật là mấy hôm quen nhau, em chưa nói tên mình cho Linh biết.
- Hỳ, thì mẹ anh sang nhà em chơi 2 lần rồi mà, mẹ em với mẹ anh hợp nhau lắm, hình như cùng sinh năm 71 thì phải. - Em ấy nói.
- Ừ, mình cũng thân nhau mà. - Em thử xem thái độ của em ấy thế nào, nếu ok thì còn tiến, không thì ngược cho nó đỡ tốn kalo.
- Dạ, hihi. Mà anh H đẹp trai, lại hiền với tốt nữa mà sao không có người yêu thế? Hay là tính cho em làm "chi nhánh 2" hả??
- Đâu có, từ trước đến giờ anh yêu mỗi 1 cô thôi mà, tình yêu học trò ấy mà em. Sau khi ra trường thì đường ai nấy đi. - Em hơi giật mình, cũng hơi bất ngờ, em nghĩ Linh già dặn hơn vẻ bề ngoài của mình, lòng bỗng hơi lo lo.
- Hỳ, thì em trêu thôi mà. Tại bố mẹ em cũng bận việc, nên em hơi thiếu thốn tình cảm từ gia đình. - Em ấy nói mà mắt nhìn xa xăm.

Em thấy hơi lạ, nhà em ấy có vẻ đầm ấm và vui vẻ lắm mà. Mà em để ý thì 2 sếp bên kia đến chiều 5h là về rồi, đâu có đi làm vất vả lắm đâu. Hay là mới chuyển công tác lên HN, nên chưa nhiều việc?? Thôi kệ, nghĩ nhiều đau đầu, em hỏi tiếp.
- Thế còn Linh, đã có anh nào xin đi tù chưa? - Nói xong, em mới giật bắn mình, tại vì em hay chém gió với mấy thằng bạn, nên bị nhiễm. Mà cũng thấy hãi, dell thấy ai hỏi gái có người yêu chưa bằng cái câu này hết.
- Anh đùa gì vô duyên, xì. - Em ấy giận, lúc này em càng hoảng hơn.
- Ơ... Anh xin lỗi, tại anh lỡ mồm, anh không có ý đấy đâu. Đừng giận anh mà. - Em chữa cháy.

Bất ngờ em ấy lấy ngón tay quệt lên cây kem, rồi quệt vào mũi em.
- Đáng đời, hihi. Anh H hấp. Cho chừa tội lỡ mồm nè.

Em ngơ người ra một lúc. Thấy sướng sướng, lúc em ấy chạm tay vào mũi em, có một loài động vật không xương nó thức giấc các bác ạ. Chắc tại em nhạy cảm quá.

Rồi em chữa ngượng:
- Á, dám trêu anh hả, đấm cho phát này.
- Lêu lêu, có mà dám đấm. hihi. - Em ấy trêu lại.
- Thôi không chấp trẻ iem, hé hé.
- Xì, ai là trẻ iem??
- Em chứ còn ai nữa! - Mình cười tít cả mắt.
- Xì. - Em ấy trề môi.

- Thế còn em, hồi trước đi học đông bạn không??
- Dạ, vui lắm anh ạ, nhưng mà cuối năm xích mích, giờ chả ai liên lạc nữa, em buồn lắm. - em ấy hơi hạ giọng, chắc là đang buồn, mắt nhìn xa xăm.
- Sao mà cãi nhau vậy?? - Mình tò mò hỏi.
- Haizzz.... - Linh thở dài 1 cái. - Thôi hôm nào em nói cho, giờ em vào nấu cơm đã. - Em nhí nhảnh trở lại, nhìn sao mà yêu thế.
- Ừhm... anh cũng về chuẩn bị đi học đây, hôm nay anh học chiều.

Em ấy đứng dậy, bỗng bất chợt có một cơn gió từ đâu đến, làm bụi bay vào mắt em, em ấy nhắm mắt quay mặt ngược về hướng gió.
- Sao vậy? Bụi à??
- Dạ, em khó mở mắt quá.
- Để anh xem cho.

Lúc ấy, mình khẽ chạm vào hai má em Linh, lấy ngón tay cái khẽ vạch nhẹ mí mắt em, rồi thổi phù một cái. Thổi xong, mình vẫn giữ nguyên trạng thái tay như vậy, vẫn chạm hờ lên má em. Công nhận da em mịn thật, không hề có 1 tí phấn son nào hết, làn da trắng hồng, khẽ chạm lên tay mình, cảm giác thật là thích. Đơ khoảng 3s, thì mình giật thót, chợt nhận ra trạng thái phê như con tê tê lúc này. Mình ngại ngùng bỏ tay khỏi má em ấy. Cả mình và em ấy đều ngại, rồi em ấy ngượng ngùng chạy vào nhà, bỏ lại mình với cảm giác lâng lâng, pha chút thích thú. Nhưng cũng vô cùng bựa vì cái loài sinh vật ác độc kia cứ trỗi dậy.

Đứng cười cười như thằng đơ một lúc, mình cũng vào nhà, phụ mẹ nấu cơm rồi chuẩn bị đi học. Lúc chuẩn bị đi học thì thấy có tin nhắn từ em:
- "hihi, cảm ơn anh nhé :-)"

Đọc xong, mình phấn chấn hẳn, chiều học vào vãi luôn ấy. Hỹ hỹ. Tối tranh thủ online update cho anh em. Chắc tí nữa vẫn chỉ nhắn tin chúc ngủ ngon thôi, vì để em ấy có thời gian học.

Thanks các bác đã ủng hộ em.
P/s: Thêm tí buổi tối nay.

10h em nhắn tin cho em ấy:
- Ngủ ngon ngáy to em nhé.
- Anh chưa ngủ ạ? Sao biết em còn thức??
- Anh nhìn phòng em đã tắt điện đâu, vẫn để cái điện học kìa, cố lên nhé, có gì khó cứ bảo anh, tuy anh không giỏi nhưng anh sẽ cố gắng giúp em. - Em động viên em ấy.
- Hihi thanks anh nhé. Mà anh ơi, em khó ngủ quá à, anh hát ru em ngủ đi...- Em ấy ra bộ nũng nịu.

Lúc này em máu lắm rồi đấy, cơ mà nghe lời các bác, chậm mà chắc. Em nhắn tin lại:
- Chưa đến lúc em ạ, thôi cố ngủ đi nhé, ngủ ngon. hề
- Xì, kibo. Anh ngủ ngon nhé.

Vâng, ngày 1/10 đã diễn ra như thế đó. Chân thành cám ơn các bác đã theo dõi chuyện của em!
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Giới Thiệu: Hoạ Giang Hồ Chi Bất Lương Nhân
BÌNH LUẬN