Logo
Trang chủ
Chương 37

Chương 37

Đọc to

Chán chả có gì làm, tôi mở máy lên mạng tí. Cơ mà ngón tay hôm qua nó buốt quá éo làm ăn được gì. Nhìn nó tím bầm hãi vãi các bác ạ. Nghĩ không ổn, tôi xuống xin tiền mẹ đi khám xem nó thế nào, chứ ngón tay phải mà tật thì cầm nắm được cái gì nữa.

"Mẹ cho con tiền con đi khám cái."

"Khám gì?? Sao phải khám?" - Mẹ hỏi tôi.

"Hôm qua con đá bóng, ngã bị trẹo mất cái ngón tay." - Tôi nói rồi giơ ngón tay ra cho mẹ xem.

"Khiếp! bóng với bánh, ham hố cho lắm vào. Đi khám nhanh lên không để lâu nó bị gì thì mày toi." - Mẹ nói, rồi đưa tôi 1 củ đi khám.

"Thôi mẹ cầm lại bớt đi, con xin 300k đi khám thôi, khám này có gì đâu mà 1 củ." - Tôi nói với mẹ, cũng xót đồng tiền bố mẹ làm ra lắm chứ.

"Thôi cầm luôn đi. Tiền tiêu của mày tháng này tao chưa đưa. Tiêu pha liệu mà dè xẻn biết chưa." - Mẹ nói, tôi xúc động vãi. Híc.

Nói rồi tôi dắt con xe ra ngoài, hơi khó khăn tí vì tay tôi đau. Vừa nổ máy đi ra khỏi cổng thì đã thấy em Linh chạy ra hỏi han, em đứng ở cổng nhà tôi từ lúc nào ý.

"Anh đi đâu thế??" - Em nó hỏi.

"À anh đi khám cái." - Tự nhiên lỡ mồm, đã nói là giấu em cái việc này cơ mà.

"Anh khám gì??"

"À ờ thì... cái ngón tay anh nó bị đau." - Tôi nói rồi chìa ngón tay ra cho em xem.

"Ối! sao bị ghê thế này, chờ em lên thay quần áo rồi em đi cùng với anh nhé." - Em hoảng hốt, vẻ mặt lo lắng lắm.

"Thôi anh đi một mình cũng được rồi."

"Không, chờ em đấy. Em ra luôn này." - em nói rồi chạy thẳng lên nhà.

5 phút sau em xuống. Uồi, hôm nay em mặc quần jean với áo sơ mi kẻ carô. Nhìn muốn đi tù cực luôn ý. Con sâu hư nó lại cựa quậy, hư thế không biết. Nhưng nhìn em phê thật các thím ạ. Em buộc tóc đuôi gà hơi thấp thấp, mặc chiếc quần jean màu xanh sẫm, cái áo carô kẻ hơi bó, đã thế má em lại hơi ửng hồng vì ngượng nữa chứ. Cũng đúng thôi, tôi nhìn em vẻ ngơ ngẩn và săm soi như kiểu vật thể lạ vãi cả lều ý.

"Anh nhìn gì mà ghê thế??" - Em bẽn lẽn hỏi.

"À không... ừ đi thôi em..." - Tôi lúng túng đáp, giật cả mình trong cơn phê.

"Để em đèo cho, tay anh như thế thì đèo sao được??" - Em giành lái với tôi.

"À... ừ" - Tôi đành để em đèo vậy, chứ không em giận chết.

Tôi lên xe, ngồi đằng sau em. Em đi cũng vững phết, có khi hồi dưới Hải Phòng em là tổ lái cũng nên. Tôi đi con SX, là xe ga nên chắc em cũng dễ đi. Phải con Ex côn thì có vào viện khoa chấn thương chỉnh hình rồi. Ngồi sau em mà tôi phát hiện ra một điều thú vị vãi các bác ạ. Tóc em có một mùi hương rất lạ, không phải Rejoice, không phải Dove, không phải Clear. Mà là mùi Romano Classic. Tại vì tôi cũng dùng dầu gội này nên ngửi phát bắt bài luôn.

"Ơ em dùng Romano hả?? Anh ngửi mùi quen quen." - Tôi hỏi em.

"Dạ, em dùng của bố. Tại em thích mùi này lắm anh. Tuần em gội 1 lần thôi vì sợ khô tóc."

"Tóc như cái chổi xể ý lại còn sợ khô." - Tôi trêu em.

"Trêu em nàyyyyyy." - Em nhéo cái đùi rõ đau, cơ mà phê.

"Mà sao lúc nãy biết anh dắt xe ra mà thủ sẵn ở dưới cổng vậy??" - Tôi hỏi em, vì thấy em xuất hiện bất ngờ vãi.

"Dạ em vừa làm xong bài toán, ra ban công hít thở tí cho tinh thần thoải mái, thì thấy anh dắt xe ra, mẹ anh đi đằng sau nói gì ý nên em hơi tò mò xuống hỏi, hihi. Em có lắm chuyện không anh??" - Em hỏi tôi, chắc ngại.

"Nói nhiều, tập trung lái xe đi Linh Hâm." - Tôi trêu em, em bĩu môi cái rõ yêu.

Tôi ngồi nhìn ngắm đất trời, phê lắm. Hà Nội thật đẹp, những tia nắng bé bỏng trốn mẹ chạy đi chơi chiếu qua các tán lá của cây cổ thụ (trích “ Các bài văn mẫu lớp mấy ý đóe nhớ). Thu Hà Nội, dịu dàng mà êm ái. Lượn qua bờ hồ thấy các đôi mới sáng đã hôn hít sờ mó nhau, đóe biết chúng nó đã đánh răng chưa mà hôn với chả hít. Tôi thấy tởm cả lợm.

Nhà tôi có quen một bác sĩ, mở phòng khám tư nhân ở đường Maria Ozawa. Bác ấy ngày xưa là bộ đội cùng đơn vị với bố tôi, chơi khá thân, vì thế nhà có bị sao đều mang ra bác xem hộ, nhẹ thì bác chả lấy tiền, còn nặng thì chém cũng vừa tới.

Đi từ nhà tôi ra đến phòng khám cũng khoảng 20 phút. Tự nhiên ngồi sau xe em tôi chả nói được gì, thú thật là cũng thấy phê phê đi, tôi được nhìn kỹ gương mặt em qua gương chiếu hậu, ôi đôi môi ấy, gò má ấy, mái tóc ấy, và cái phập phồng trong lồng ngực ấy… (quả tim nhé các bợn) sao mà yêu đến thế, càng nhìn tôi càng muốn thơm cho cái vào 2 cái má bánh bao phính phính mềm mềm của em. Ối cái đệch, thèm quá lên cả cơn rồi.

May quá đến phòng khám rồi, ngồi sau xe em quả là ma lực vãi đ'. Tôi lược bớt đoạn khám nhé, cũng chả có gì, vào ông bác sĩ cầm cầm nắn nắn, rồi xoay qua xoay lại cái ngón tay, kết luận của bác sĩ là không làm sao hết, tại va chạm mạnh nên hơi bầm tím và khó cử động. Xương ngón tay cũng không ảnh hưởng gì. Tôi cũng chả để ý thuốc men lắm, vì từ bé ít ốm với ít phải đi khám. Nhưng em Linh thì khác, em soi tờ phiếu bệnh kỹ lắm, đọc từng chữ một (mà chữ bác sĩ xấu bm, đọc thế quái nào??). Ra mua thuốc, em ghi rất chi tiết thuốc này uống thế này, thuốc này uống thế kia. Rồi dặn tôi uống thuốc cho hẳn hoi.

"Anh về phải uống thuốc đều đấy nhé."

"Hả?? Ừ biết thế. Hề hề." - Tôi trả lời.

"Biết thế là thế nào, mỗi hôm em kiểm tra đấy, khám mất gần 300k chứ ít đâu." - Em chống nạnh 2 bên hông nói tôi. Tự nhiên thấy đanh đá thế, cơ mà khoái vì có người quan tâm hỹ hỹ.

"À ừ rồi. Gớm. Đầu gấu." - Tôi lấy ngón tay trỏ ấn vào trán em. (Em bị bong ngón giữa nhé, ngón áp út cũng hơi đau, tại không muốn nói sợ các bác lại chém lung tung bậy bạ)
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Cổ Thần Đế (Dịch)
BÌNH LUẬN