Rồi Linh xuống nhà múc cháo lên cho mình ăn. Nhìn bát cháo nhỏ nhỏ xinh xinh, thêm ít tía tô ăn cho toát mồ hôi, trông thật hấp dẫn. Dù đang rất đắng mồm, chả muốn ăn gì hết nhưng mình vẫn cố ăn hết bát cháo. Đầu tiên Linh định đút cho mình ăn nhưng mình không thích kiểu ấy lắm, nên mình muốn tự ăn. Nghĩ lại hơi tiếc, tranh thủ lúc em đút cho mình thì hôn em phát, thế là mình với em sẽ có nụ hôn cháo sườn.
Ăn xong bát cháo, em lấy khăn ướt lau miệng cho mình. Nhìn em chăm sóc mình thật chu đáo và ân cần. Mình thích em quá. Không kiềm được cảm xúc, mình lấy tay vòng qua ôm em vào lòng. Ban đầu em hơi bất ngờ, nên cũng giật mình. Nhưng mình ôm em chặt lắm, và rồi em cũng xuôi. Em tựa đầu vào ngực mình, mình tựa cằm lên mái tóc nhung huyền của em. Cảm giác thật mình yên. Mình cứ ôm em như thế, em cũng không phản ứng gì, không ôm lại hay chống cự. Cơ mà sâu mình lại ngóc ngóc mới bực chứ. Ở em có một mùi hương thật tuyệt, vẫn mùi romano classic trên mái tóc em. Và vẫn cái hương thơm phảng phất dịu dàng của thiếu nữ 18 tuổi. Ôm một lúc, mình bỏ em ra. Lúc này em ngại nên hai má hây hây đỏ. Trông yêu thế. Mình cầm tay em và nhìn thẳng vào mắt em rồi nói.
- Linh! Anh thích em.
- Dạ vâng. - Em cúi mặt ngượng ngùng, một lúc sau thì em nhìn thẳng vào mắt mình, và thật bất ngờ em lại dựa vào ngực mình tiếp. Mình lại ôm em, nhưng lần này mãnh liệt hơn, mình ôm em chặt lắm. Em cũng ôm lại mình nữa. Thật hạnh phúc khi được ôm cả thế giới trong tay các bác ạ. Ôm em trong tay, mình thấy thật ấm áp. Mình muốn tả kỹ lắm nhưng sợ các bác Gato nên thôi mình không tả nữa nhé.
Một lúc lâu sau thì mình nói nhỏ với em.
- Thôi mình dừng ở đây nhé, tại anh đang ốm, anh sợ lây ốm cho em.
- Dạ. - Bất ngờ em bỏ ra, như kiểu giật mình ấy, chắc em ngại.
- Hâm. hề hề. - Mình véo má em rồi mắng yêu. Yêu chết được ấy.
- Anh nằm xuống đi cho đỡ mỏi.
- Ừ hề. - Mình nằm xuống, căn bản là mình cũng đỡ đỡ rồi, nhưng mà đang tận dụng cơ hội.
- Anh ngủ chút đi. - Em nói với mình.
- Em ru anh ngủ đi. - Được đà làm nũng em tí hỹ hỹ.
- Em ngượng ngượng một lúc, rồi em đưa tay xoa xoa trán mình cho dễ ngủ. Em khẽ hát bài à á a à ơi gì gì ý, mình chả nhớ. Cơ bản lúc ấy chỉ để ý nhìn gương mặt xinh xắn của em thôi. Mình nhìn em kỹ lắm, gương mặt em thật xinh xắn, đôi em em đỏ hồng dù không một chút son phấn. Mình thích em nhiều. Dù lấy cớ là em ru ngủ, chứ em ngồi thế này mình đóe bao giờ ngủ được luôn. Không thể kiềm chế được nữa, mình bất ngờ ngồi dậy. Xoay người nhìn thẳng mặt em. Mình trao cho em một nụ hôn nồng cháy và mãnh liệt (dù không ngọ nguậy lưỡi gì nhé). Em nhắm nghiền mắt, chỉ được 3s thì mình bỏ em ra. Mình không kiểm xoát được mình nữa. Mình im lặng không nói gì. Em ngại ngùng lắm, hai tay chỉ đan chặt vào nhau. Mình quay qua nhìn em.
- Anh xin lỗi, anh không kiềm chế được.
- Dạ. - Em trả lời rất khẽ, mình thấy em hơi sợ sợ.
- Thôi anh cũng đỡ rồi, em về nấu cơm đi. - Mình nói thế, tay khẽ vuốt tóc em.
- Dạ vâng, nếu mệt quá thì anh gọi em ngay nhé.
- Ừ. - Mình trả lời, em cũng đứng dậy bước ra cửa.
- Này Linh! - Mình gọi tên em, em quay lại, có vẻ hơi bất ngờ.
- Dạ? - Mắt em mở to lắm.
- Anh xin lỗi, em đừng bận tâm nhé, anh thích em. - Mình dậy, đi đến cạnh em, khẽ nói nhỏ vào tai em, tay mình đưa lên chạm vào đôi má ửng đỏ của em.
- Dạ vâng. - Em nói rất khẽ, cúi gằm mặt xuống.
- Cười đi anh xem nào.
- Dạ hihi. - Em cười, chắc em cũng thoải mái và đỡ phần ngượng ngùng rồi. Hỹ hỹ, nghĩ lại mình thấy sướng phê lòi ý các bác ạ.
Và rồi em đi về, để lại mình trong sự tiếc nuối. Nhưng thôi tự dặn lòng phải kiềm chế, cái gì quá cũng không hay lắm. Mình lại lên phòng nằm tiếp. Rất mỏi và mệt. Mình thiếp đi lúc nào không hay. Trưa mẹ về hâm lại cháo cho mình, mình ăn rồi uống thuốc và ngủ một mạch đến tối. Ngồi viết rì viu cho các bác luôn. Nhưng mà tại thức khuya nên mỏi, mắt mũi kèm nhèm. Và hôm qua kết lại bằng một bài hát chúc ngủ ngon của em Linh dành cho mình.
Cảm ơn các bác đã theo dõi chuyện của em.