Khoảng 8h20 thì Linh sang, vẫn bộ nỉ quen thuộc, hôm nay em xõa tóc, lúc bước vào nhà em còn hơi run run, trông như con cún, sao yêu thế!
- "Đi lên phòng anh đi." - Nói rồi em cầm tay em dắt lên gác.
- "Ơ..." - Em hình như hơi bất ngờ thì phải.
- "Tay em lạnh thế này còn gì, để anh nắm cho ấm nhé." - Em nói rồi mỉm cười.
- "Dạ hihi." - Em tủm tỉm cười, má em lại hồng hồng lên rồi.
- "Em có mấy bài này khó quá, anh giải hộ em nhé."
- "Ừ em lên bàn mà ngồi, bàn vi tính anh dọn dẹp rồi đấy, ngồi đấy học cho đỡ phải cúi, mỏi lưng." - Nói thế thôi chứ em chả thích tẹo nào, em cúi mới hay chứ, hỹ hỹ.
- "Dạ vâng. Anh xem hộ em nhé."
- "Ừ đưa anh xem nào." - Mấy bài tích phân khoai lòi, em bí cmnr.
- "Bài khó quá, anh cũng không làm được, để anh gọi thử thằng bạn anh nhé." - Em gọi thằng bạn em, giờ nó học ở ĐH Nông nghiệp, thằng này toán ảo vờ lờ.
- "Alo, Tiến hả? Giúp tao bài tích phân." - Em nói nó.
- "Ừ rồi đọc đi."
- "Blah Blah..." - Em đọc đề bài, rồi nó bảo chờ nó tí, bao giờ nó gọi lại thì là ok.
- "Anh gọi nó rồi, tí nữa nó bảo gọi lại." - Em nói em Linh.
- "Dạ vâng hihi."
- "Em có thấy thất vọng gì không?" - Em hỏi em.
- "Dạ không anh? Sao anh?" - Linh ngơ ngác.
- "Thì anh không giải được bài ý, anh sợ em thất vọng. Anh không phải là toàn năng, có những cái anh không biết và nhiều việc anh cũng hạn chế lắm. Hỳ hỳ."
- "Dạ vâng ạ, em hiểu mà, em không nghĩ gì đâu, ai cũng có điểm mạnh điểm yếu mà anh hihi."
- "Ừ, bẹo má cái nè, hề hề." - Em nói, rồi bẹo má em. Thú thật em chả ngượng gì, không làm được thì hỏi thôi.
Khoảng 20' sau thằng Tiến mới PM gọi lại, cũng mãi nó mới giải được, bài khoai vãi. Định post lên đây nhưng em quên mợ đề bài rồi. Xử lý nốt mấy bài, em cho em thêm vài bài tập nữa. Em chỉ hỏi mình toán, chứ không hề đụng đến văn với ngoại. Tiếng Anh thì em mù cmnr, còn văn thì cũng có ít vốn gọi là, cơ mà chả dám khoe em, sợ em mò vào đâu đọc được sầu sủng là chết dở.
Xong đâu đấy, em down nhạc, mai là tính phí cmnr. Em mở bài "Nấc thang lên thiên đường" của thím Bằng Kiều, hay kinh khủng, em nghiện cmnr các thím ạ. Chỉ tiếc là giọng không được như anh để hát bài này cho Linh, hận đời giọng chán híc híc.
- "Anh!"
- "Hả gì em?"
- "Chị T ngày xưa ấy, có hay đến nhà mình không?" - Linh hỏi.
- "Cũng thi thoảng, sao em?" - Em thoáng bất ngờ và lúng túng.
- "Dạ, em thấy bố mẹ anh tốt với em quá, em nghĩ... em nghĩ..."
- "Nghĩ gì?"
- "Em nghĩ ngày xưa chị T cũng được bố mẹ anh yêu quý." - Em nói, cúi gằm mặt, em ngượng lắm đây.
- "À, hồi đấy bố mẹ anh cũng không đồng ý lắm, cũng nhiều chuyện mà, với lại còn đi học nữa." - Em nói thẳng thắn với em.
- "Dạ vâng, em ích kỷ lắm phải không anh?" - Em nói lí nhí.
- "Bẹo má này. Linh Hâm Hâm, cái mặt xị như cái bị thế hả." - Em véo má em. Bất ngờ em ôm em, dựa đầu vào vai em, lúc này em ngồi bên phải em.
- "Anh H, em thích anh." - Linh nói bé lắm, chắc ngại.
- "Linh Hâm." - Nói rồi em hôn nhẹ lên trán em, hôm nay em cố kiềm chế lắm đó, không hôn môi hay thơm má gì hết, nhiều quá cũng không tốt mà các thím. À có thím bảo là rủ Linh đi xem phim cuối tuần hoặc đi uống nước, nhưng khó lắm các thím ạ. Thứ nhất là Linh giờ đang ôn tập, cũng ít thời gian đi chơi ở ngoài, hơn nữa bố mẹ Linh bận, Linh cũng phải ở nhà dọn dẹp. Còn cuối tuần thì có mỗi buổi là em được ăn cơm với gia đình, em không muốn rủ em. Rồi lại mang tiếng với 2 cô chú bên nhà em lắm.
- "Bài này hay nhỉ anh." - Em nói, lúc này em vẫn cho chạy lại bài "Nấc thang lên thiên đường".
- "Ừ hay. Anh bị nghiện bài này rồi, cũng như kiểu anh nghiện em ý." - Em chọc em, hỹ hỹ.
- "Anh này, hâm." - Em nói rồi vỗ nhẹ vào ngực em, sao mà yêu thế! Sâu siếc thì cứ gọi là thượng hết cả lên.
- "Mà chị T ngày xưa có tốt với anh không?" - Em hỏi em.
- "Cũng tốt, nhưng không bằng em." - Em nhìn thẳng mắt em nói.
- "Anh lại nịnh rồi." - Em lại vỗ nhẹ vào ngực em, sao mà yêu đến thế???
- "Anh nói thật mà." - Em cười mỉm với em.
- "Em làm anh buồn hả?" - Linh nũng nịu dựa đầu vào ngực em.
- "Không, anh không buồn, chỉ đang nhớ lại hồi xưa thôi mà. Hỳ. Đấy là những kỷ niệm của đời anh, anh sẽ không quên nó, em không giận chứ?" - Em hỏi em.
- "Dạ không ạ, em biết mà anh. Mà sao tay anh lắm sẹo thế?" - em nói, em và em lúc này đang nắm tay nhau, em nhìn vào tay phải của em rồi hỏi.
- "Ừ, hồi xưa anh nóng tính lắm, toàn tự hành hạ bản thân thôi."
- "Giờ anh đừng như thế nữa nhé." - Em nói rồi nắm chặt tay em.
- "Ừ, anh không như thế nữa đâu mà." - Em tựa cằm vào tóc em, tóc em thơm quá, lại thoang thoảng cái mùi Romano Classic phê lòi.
- "Những vết sẹo này, em không thể xóa hết được, nhưng em sẽ bôi nghệ thường xuyên cho anh, để nó mờ bớt đi, anh nhé. Hihi." - Em lại tinh nghịch nói với em.
- "Á, thế tay anh vàng như dính cờ... À dính xoài á???" - May vãi, em đang định nói dính cứt, may mà cản lại mồm được, không thì toi.
- "Hihi, anh H hâm."
- "Linh ơi, con trên gác hả?" - Bất ngờ mẹ em gọi, mẹ em đi làm về rồi, chắc thấy dép em Linh nên gọi. Em và Linh giật mình. Híc.
- "Dạ vâng ạ, bác chờ con, con xuống đây ạ." - Linh nói vọng xuống.
- "Ừ, bác hỏi thôi, 2 đứa cứ ở trên phòng đi, tí xuống nấu cơm cho bác."
- "Dạ vâng ạ." - Linh ngoan quá, nói gì cũng chỉ vâng với dạ, chả thấy cãi câu nào, cái này trái ngược với ex em. Ex em ngang hơn cua.
- "Mẹ anh chắc vừa đi làm về." - Em nói với Linh.
- "Dạ, hay mình xuống nhà xem thế nào đi, em cũng hơi ngại." - Em nói.
- "Ừ, anh cũng định nói với em thế. Hề. Em yêu." - Em bẹo má em cái nữa, yêu thế đéo biết.
- "Anh H hâm." - nói rồi em cười toe, chạy ra cửa phòng, tranh thủ lè lưỡi cái. Nhìn em yêu vờ lờ.