Logo
Trang chủ

Chương 94

Đọc to

Đứng ở đoạn trên cách bến Long Biên khoảng 400m thì mãi mới thấy cô Hạnh đi ra, em chào cô rồi nhận gói đồ, xong xuôi thì phi về trong cái giá rét tê cmn tay. Tranh thủ trên đường về em rẽ vào hiệu thuốc mua ít thuốc đau đầu cho Linh, tẹo em đưa em luôn. Đi đến gần nhà, em vừa vào ngõ thì có con xe máy nó bật đèn pha rọi thẳng mắt, đê mờ nó. Em bị lóa nên không nhìn thấy gì hết, nó lách ẩu nên va vào xe em, em bị xòe. Tay thì bị cạ vào bờ tường, xước lên xuống. Lúc ấy hình như cổ tay em bị gập, đau vãi các thím ạ. Dựng xe dậy thì thằng kia chạy cmnr, đen vờ lờ. Em lếch thếch về nhà, má phải của con SX thì xước hết, haizzz. Mẹ em lo lắng hỏi:
- "Sao thế???"
- "Dạ không sao ạ. Có đứa đi ẩu nên con bị xòe."
- "Có làm sao không?"
- "Dạ tay hơi đau tí thôi ạ."
- "Thế ra nhà bác Minh đi, để mẹ gọi điện cho bác ý, không lỡ có gì thì sao."
- "Dạ thôi không sao mà mẹ, giờ còn bắt bác ý khám cho thì ngại lắm."
- "Để mẹ đèo mày ra."

Nói rồi em với mẹ ra nhà bác Minh, cũng không có gì lo lắng, tay bị trật nên hơi đau tí thôi, chắc 2 3 hôm nữa là khỏi. Tối em quên nhắn tin cho Linh, mải gõ cho các thím, chắc là em ngủ rồi, thôi mai xin lỗi vậy, cũng chưa đưa được thuốc đau đầu cho em nữa. Híc. Mải gõ nên quên Linh, lỡ em ốm thì em ân hận lắm. Mai phải hỏi thăm em sớm mới được.

Chân thành cảm ơn các thím đã theo dõi chuyện của em ạ. Em rất cảm động khi chuyện của mình được ủng hộ như thế, có các bác thức đêm để đọc, em rất vui và phấn khởi ạ. Nếu bác nào mệt thì đừng thức khuya nhé, em sẽ cố gắng update sớm. Còn em thế nào thì chắc các bác cũng hiểu đôi chút rồi ạ, em không muốn bị mang tiếng chảnh này nọ đâu, em không cần danh vọng hay nổi tiếng gì, chỉ cần có ae bạn bè tâm sự nói chuyện là em vui rồi ạ. Chân thành cảm ơn các bác đã theo dõi.

Ngày 1/11:

Vẫn cái lạnh run người của buổi sáng Hà Nội. Nồng nàn mùi hôi nách, à mùi đông lạnh giá. Các bác thắc mắc mùi đông là gì thì để em nói nhé. Dậy sớm, hít một hơi thật sâu để cái lạnh tràn vào sống mũi, thấy buốt buốt và tê tê, phê lắm. Nhưng mà khuyến cáo bác nào mắc bệnh đường hô hấp thì thôi đừng hít nhé, không lại bảo em xui dại.

5h10 em dậy, vẫn thói quen dậy sớm ấy. Cái cổ tay vẫn còn ê ẩm. Giờ nó căng cứng chả gập lại được các thím ạ. Không biết thế này có quay quéo được gì nữa không đây.

Ra ngoài ban công hít thở luồng không khí phê lòi cả tói, em vào vệ sinh cá nhân rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Linh:

- "Dậy đi người đẹp."

Chờ một lúc chả thấy Linh rep, chắc đang ngủ, em xuống nhà ăn sáng. Thằng em em được hôm dậy sớm, hôm nay thì vẫn ngủ lăn lóc. Đếu hiểu sao dạo này nó chém gió ghê phết các bác ạ, hay là trẻ con giờ nó lớn trước tuổi nhỉ. Mà cũng không phải, thằng Cu Tí nhà Linh vẫn mải chơi siêu nhân bỏ mẹ.

Vừa xuống nhà thì thấy bố em đang ngồi đọc báo ở bàn ăn, mẹ vẫn vị trí quen thuộc là gắn bó với cái bếp. Nghĩ lại bố mẹ em hạnh phúc thật, bố cũng khá vui tính, mẹ thì đảm đang hiền lành, em thực sự yêu quý gia đình em.
- "Bố ạ." - Em chào bố.
- "Ừ, thế tay chân thế nào rồi?"
- "Dạ đỡ rồi bố."
- "Tưởng vẫn đau, thì để con bé Linh nhà bác Tuấn đấy bố ôm hộ mày cho. Há há." - Ông già phá lên cười.
- "Ông cứ nói lung tung, hàng xóm nghe thấy lại rách việc bây giờ."
- "Ơ, đằng này mà phải sợ mấy bà hàng xóm ăn ngồi lê đôi mách á?? Đã thế đằng này càng nói to nhé."
- "Ông thì dở nhất quả đất rồi."
- "Ối giời, dở mà ngày xưa Thị Nở cũng suýt đổ đấy." - Bố em chém quả bá đạo vờ lờ.
- "Đến khổ với ông." - Mẹ em lắc đầu cười, vẫn đang hí hoáy rán ít đậu chấm nước mắm ăn với bún. Nhà em đéo ai ăn được mắm tôm các thím ạ.
- "Thế thằng H, dạo này học hành thế nào?" - Bố quay qua hỏi em.
- "Dạ vẫn bình thường mà bố."
- "Suốt ngày thấy mày nói bình thường, mà về nhà thi 1 là mày chơi game, 2 là mày ngủ, 3 là mày tán gái, chả bao giờ thấy mày học."
- "Dạ, con học theo kiểu bá đạo nên ít có bài về nhà lắm bố ạ."
- "Chỉ được cái nói phét, rồi sau đấy chả biết mày có trả môn được không nhé." - Bố lườm lườm em.
- "Dạ." - Em cũng chỉ biết ngậm ngùi.

Lúc sau mẹ em mang bún với đậu rán ra, em cũng ngồi chén tì tì, chả muốn nói gì mấy. Thằng em em thì vẫn đang nằm ngủ. Ăn xong em lên nhà xúc miệng lại rồi mặc quần áo lên đường đi học. Hôm nay em thay đổi phong cách phát, vẫn cái quần hộp màu xanh rêu, em đổi gió mặc cái áo len mỏng màu đen, trông cũng được. Cơ mà em thuộc tuýp người dây nên không tự tin cho lắm, thôi kệ, muộn học xừ rồi. Em xuống nhà dắt xe rồi phóng đến trường.

Vẫn cung đường ấy, nhìn đồng hồ chưa thấy muộn lắm, em vòng ra lượn vòng Bờ Hồ xem như thế nào. Vẫn thấy vài đôi mới sáng đã "tâm sự". Đíu hiểu đã đánh răng chưa mà ôm với ấp. Nghĩ lại rởn hết cả da gà. Lượn ở đường gió lùa nên hơi cay mắt. Em đến trường lúc khoảng 6h35, cũng chả để ý lắm. Vừa bước vào thì đã thấy 2 thằng nhõi Duy Dê và Khánh Cứt ngồi nghịch lap cmnr.
- "A người đẹp, hôm nay trông bảnh gớm." - Khánh Cứt mặt hớn hở.
- "Ờ, vẫn thế. Sao chúng mày mất tích mấy hôm, mà nhìn thằng đếu nào cũng béo ra thế?" - Em hỏi.
- "Chuyện, gái mú vào phải khác. À! Anh vừa tìm được info em này hơi bị xinh, hơi bị kết chú luôn." - Duy Dê nháy nháy mắt.
- "Hả? Em nào? Sao biết tao?" - Em hỏi nó, mặt em ngơ ngơ.
- "À, có mấy cái ảnh trong di động thằng Khánh chụp trộm mày hôm ở lớp. Mà toàn cái chụp duyên vờ lờ, em kia mượn điện thoại Khánh Cứt nghịch, vô tình thấy thế nên hỏi xin số luôn. Đê mờ mày đào hoa vờ lờ." - Nó nói một tràng.
- "Đệch, chúng mày chụp trộm bố làm gì? Tính làm tư liệu quay tay à?" - Em quạu chúng nó.
- "Ơ, kinh tởm vờ lờ. Tao chụp định về chế ảnh dìm hàng mày, nhưng mà quên mợ mất. Đã thế tí bố về chế chết cmm." - Thằng Khánh đe dọa.
- "Thôi! Anh Khánh, tha em." - Em giả vờ xin nó, nước này thì phải hạ mình thôi.
- "Xin cái cục pin, 2 chai Sting đá thì anh bỏ qua cho." - Nó nhíu nhíu lông mày.
- "Dạ, tẹo ra chơi em tặng anh luôn 2 cái vỏ mang về bán sắt vụn."
- "Được ! Thế có quất em kia không? Tao cho nó số mày rồi đấy." - Khánh Cứt nói.
- "Quất đíu gì, kiểu con gái yêu bằng mắt đéo ăn thua." - Em chép miệng.
- "Biết được, nhà nó cũng gia giáo đấy, cũng duyên vờ lờ ra. Chú không ăn uổng lắm."
- "Thôi không hứng thú, chán gái mú rồi." - Em nói.
- "Ôi cái đệch, chả nhẽ mày đã nhận ra giới tính thật rồi sao?? Có khi giờ mình phải cách ly thằng này, Duy sờ ti ạ. Không nó yêu ae mình thì thôi nát ass với nó." - Thằng Khánh nhìn thằng Duy cười đểu.
- "Gay cái chim cút, 2 thằng đơ." - Em bực rồi đấy.
- "Hoa ơi, cậu công nhận H gay không?" - Duy Dê với xuống hỏi con bé ngồi bàn trên.
- "À, H hả?? Đẹp trai, ga lăng, hát tốt, cử chỉ đẹp, mỗi tội múi có cành." (Em nhớ như in câu này của con Hoa Thị Nở, đê mờ nó.)
- "Múi có cành là gì?? Mình 6 múi chuẩn luôn đấy." - Em đíu hiểu gì, mặt ra vẻ tự hào vờ lờ.
- "Múi có cành là cánh có mùi." - Con Hoa Thị Nở che miệng cười sặc sụa, mả bu nó. Được đà 2 thằng nhõi cũng cười lăn lộn. Nó troll em quả đau hơn đấm nhau. Còn em chỉ biết ngậm ngùi chửi thề, tự hứa với bản thân là sẽ trả thù 3 cục cứt thối này.

Chúng nó đang cười thì chuông vào tiết reo lên. Cả buổi học hôm nay thì cũng không có gì đặc biệt lắm. Em bị đau cổ tay nên chép bài hơi chậm, tí xíu là phải quay sang bạn Lan xinh tươi đang ngồi cạnh. Nói thêm về bạn Lan này nhé các thím. Hồi đầu năm mới vào, thuộc dạng hoa khôi của lớp cmnr, bao anh xin số, bao anh hứa hẹn sẽ bảo thầy bu ở quê nhà bán đất để sắm Wave RSX đưa đón em tới lớp. Cơ mà chỉ được 3 tháng đầu, sau đấy bạn Lan bị một vụ mà có lẽ là ảnh hưởng sâu sắc đến đời con cháu bạn ý.

Vào một ngày đẹp trời hôm 16/3 vừa rồi, lớp em có tổ chức chuyến đạp xe đi sang ngoại thành du hí. Một đội đông khoảng gần 2 chục con xe đạp. Trai gái đèo nhau nhé các thím. Em đi con địa hình từ hồi cấp 3, đèo em Lan. Cả 2 tình cảm như kiểu một đôi cmnl ý. Đầu năm thì em cũng hơi thích thích bạn Lan này, vì bạn ý xinh vãi, trắng nõn nà, môi đỏ lắm. Đã thế lại còn mượn vở em liên tục nữa chứ, hỹ hỹ. Mà rõ oái oăm, chúng nó bắt con gái không được ngồi sau, lượt đi thì phải ngồi trên cái dóng xe, lượt về mới được ngồi đằng sau. Đi đường thì ai cũng nhìn, ngại vãi lúa. Đang đi đến đoạn cầu Long Biên, thì có cái mô nào ấy em không nhớ rõ, nó lồi lồi lên. Em cũng không để ý đường xá lắm, cứ đi bon bon, đúng đến cái đoạn xóc ấy thì xe nó nẩy lên 1 phát. Cả em với Lan đều bất ngờ cmnl, theo quán tính thì Lan bị nhào tới trước, em phản xạ khá nhanh, nên giơ tay trái ra đỡ để Lan khỏi bị đập vào cái ghi đông xe đạp. Nào ngờ người tính không bằng trời tính, tay em thế đếu nào lại đỡ đúng cái vòng 1 của em Lan, cả bàn tay sờ phát 1 bên trái của em nó luôn các thím ạ. Lúc đấy hoảng vờ lờ, em chả biết nói gì, chỉ vội rút tay lại rồi nói câu "mình xin lỗi". Từ đấy đến lúc về cả 2 chả nói với nhau câu nào nữa. Đấy là lượt đi các thím ạ, lượt về mới bựa hơn nữa.
 

Đề xuất Voz: Vừa thoát khỏi căn nhà có quỷ
BÌNH LUẬN