Logo
Trang chủ
Chương 135
Chương 135

Chương 135

Đọc to

Ngày còn nhỏ, tôi đã từng hoang tưởng ao ước rằng, lớn lên, tôi sẽ là một chàng trai cao to, lịch lãm, đẹp trai, phong trần, đi đến đâu các cô gái sẽ lần lượt ngất lên xỉu xuống đến đấy vì độ nam tính không cần phải bàn cãi của tôi. Khi ấy, tôi gần như phá lên cười ngặt nghẽo mỗi lần tưởng tượng ra viễn cảnh hoàng kim và ấu trĩ này, vì xét cho cùng mà nói, được trở thành tâm điểm chú ý của những cô gái xinh đẹp chắc chắn là một trong những đặc ân lớn nhất trong đời của mỗi thằng đàn ông, dĩ nhiên tôi chẳng phải ngoại lệ. Thế nhưng rồi, qua thời gian, qua phong ba bão tố cuộc đời, tôi lớn lên, vì tôi nhận ra một sự thật thô thiển nhưng phũ phàng, rằng, việc cùng một lúc phải đắn đo lựa chọn giữa quá nhiều người con gái là một trong những cảm giác cực kỳ dằn vặt, đau khổ và khó chịu, nó chẳng dễ dàng chút nào và cũng không có tí hào nhoáng như những gì thằng Phong 10 tuổi ngày đó vẫn hằng ao ước.

Ngày qua ngày, tôi đắm chìm trong những dòng suy nghĩ miên man, bất tận và chẳng có điểm dừng. Tôi thả hồn mình vào khoảng không, vào ngọn gió, vào hạt mưa tí tách bên bậu cửa sổ và vào những nỗi niềm gửi theo những đám mây đang lờ lững trôi dạt qua phía trên kia. Ước gì tôi sẽ không phải trải qua cái cảm giác khó chịu đầy nghịch cảnh này, ước gì tôi có thể được cùng người con gái mà tôi yêu sống hạnh phúc và trọn vẹn mãi mãi. Thế nhưng cuộc đời oái oăm lại bắt tôi phải đứng giữa ranh giới của 2 lựa chọn tàn nhẫn, đau đớn. Một bên là cô bạn gái từ thời thơ ấu, người vẫn luôn luôn ở bên cạnh tôi dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, vẫn luôn luôn ủng hộ những gì tôi làm, một người con gái thùy mị, nết na, hiền lành và chẳng có điểm nào để chê. Thế nhưng, ở phía ngược lại, bên kia, lại là một người con gái sẽ khiến tất cả các cô gái khác từ chẳng có khuyết điểm nào trở thành người không có lấy một ưu điểm. Tất tần tật những gì người khác làm tốt, nàng ấy sẽ đều làm tốt hơn, một cô gái cực kỳ thông minh, xinh đẹp và sắc sảo, nếu không muốn nói nàng đã đạt đến cảnh giới “Minh tuệ khuê môn, tư dung tuyệt diễm”, một cô tiểu thư xuất thân cao quý, trí tuệ sáng rọi hơn người, dung mạo tuyệt thế giai nhân không ai có thể sánh nổi. Bản thân tôi khi đứng giữa hai người con gái ấy cũng đã ít nhiều nghiêng về một phía, dù rằng tôi chẳng đủ can đảm và thông minh để khiến người còn lại không cảm thấy buồn khổ và thất vọng.

“Bruhhh… bruhhhh…”

Tiếng rung của chiếc điện thoại vang lên nơi đầu giường khiến tôi giật mình choàng tỉnh giấc, đã gần 7h30 phút sáng, và có lẽ tôi đang chuẩn bị phải dậy đi học.

Cố gắng dùng hết tất cả chút sinh lực còn sót lại, tôi khó khăn mở mắt ra và nhìn thấy cuộc gọi đến từ Uyển My và một bộ giao diện vẫn xinh đẹp như mọi ngày hiện lên trước màn hình:

-        Anh nghe nè, Uyển My!

-        Bǎobèi à!

-        Hở?

-        Có gì muốn nói với mình không? – Nàng khẽ nheo mắt nhìn tôi qua chiếc điện thoại bé tẹo

Tôi chợt khựng lại trong giây lát, vì dĩ nhiên trước mắt là tôi chẳng hiểu Uyển My đang nói cái quái quỷ gì ở đầu dây bên kia nữa. Liệu rằng, có phải tôi đang mơ, hay là vì Uyển My đã uống quá chén rồi chăng? Mà bậy nữa, mới sáng sớm, uống gì mà uống, với cả tôi có bao giờ thấy nàng say xỉn gì đâu, mà tại sao nàng gọi cho tôi rồi lại nói tôi có cần nói gì với nàng không, nói gì sao tôi biết cơ chứ:

-        Là… là sao? – Tôi ngơ ngác gãi đầu

-        Thật là không có gì sao? – Uyển My nhăn mặt

-        Thật… à… không… mà… mà… sao… ?

-        Cho 10 giây suy nghĩ, nếu không đừng trách tôi! – Nàng khoanh tay, bặm môi giận dỗi và trao cho tôi ánh nhìn lạnh lùng

-        Ơ… ơ…

Tôi tính mở mồm ra cãi lại, nhưng tuyệt nhiên lại không thể phát ra thành tiếng nữa, vì tôi biết, chỉ cần mở miệng nói nhăng cuội ngay lúc này, chắc chắn với cái sự đe dọa vừa phát ra, Uyển My sẽ biến tôi thành món Phong nấu giả cầy ngay tắp lự.

Tôi ngồi thẳng người dậy, có gắng rặn hết công lực để nghĩ xem hôm nay có phải là ngày gì quan trọng hay không. Nhưng rồi thì tôi quên béng đi mất hôm nay là ngày mấy, thành thử ra lại phải loay hoay mở lịch trên điện thoại ra kiểm tra, và thế là...

“A! Đúng rồi! Là ngày hôm nay!”

Tôi hào hứng quay lại màn hình video call, cười ngoác miệng:

-        Tiểu thư ới!

-        Ừm, tiểu thư nghe đây, hì! – Uyển My ngay lập tức bắt sóng, nàng cười thật tươi chờ đợi

-        Chúc mừng sinh thần tiểu thư. Ngày này năm ấy, đào hoa hé nụ, phượng hoàng điểm trời xanh, cũng là lúc một đóa kỳ hoa hạ phàm – tiểu thư đã mang theo tư dung tuyệt sắc, tâm tuệ tinh anh, đến làm say đắm lòng người, và đặc biệt là có ta. Một thân trai dày dạn gió sương sẽ nguyện đời này có phúc kề vai, cùng tiểu thư sánh bước qua muôn trùng sương gió, cùng viết nên một khúc tình ca vượt thời gian. Kính chúc tiểu thư sinh thần an khang, sắc xuân mãi đượm, tâm hồn như gió lộng thanh vân, trăm điều như ý…

Bất thình lình, tôi thể hiện nguyên một tràng văn phong kiếm hiệp 3 xu không một điểm chết khiến Uyển My cười tủm tỉm ở phía đầu dây bên kia. Thật tình là tôi chỉ định nói một vài ba câu chúc mừng sáo rỗng, nhưng chẳng hiểu sao ngay lúc ấy, văn chương lai láng quá thể, lại với nhan sắc tuyệt trần của đại tiểu thư nhà tôi ở bên kia đầu dây, tự dưng bao nhiêu tinh hoa chữ nghĩa, ngôn từ lại cứ thể ầm ầm xối xuống tưởng như không có bút mực nào có thể ghi chép lại cho hết được. Khỏi phải nói, Uyển My dường như hạnh phúc ra mặt, nàng cười tươi tắn hệt như ánh nắng ban mai đang nhẹ nhàng xuyên qua từng kẽ hở lọt vào phòng tôi ngay lúc này:

-        Eo ơi, dẻo cái miệng lắm cơ, ghét!

-        Nàng ghét thì ai thương ta nữa đây? – Tôi tiếp tục chiêu trò của mình

-        Quỳnh ý! – Uyển My nháy mắt lém lỉnh

-        Ơ… ơ…

Bất thình lình, tôi khựng lại trong vài giây tiếp theo, vì tôi không bằng cách nào nghĩ ra được lý do tại sao, Uyển My lại nhắc đến tên của người mà đáng lý ra không nên xuất hiện trong câu chuyện này chút nào cả. Không biết từ khi Uyển My trở về cho đến này, nàng và Quỳnh đã thay nhau làm tôi phải đơ người ra bao nhiêu lần rồi nữa. Cứ hết người này tạo điểm nhất thì người kia sẽ trám chỗ mà thể hiện tài năng. Đành rằng Quỳnh hiền lành hơn tôi, và em cũng ít khi chủ đích nhắm vào tôi, thế nhưng màn tranh giành giữa hai vị nữ nhân này chưa bao giờ hạ nhiệt, và mấu chốt của vấn đề là tôi, dĩ nhiên cũng chưa bao giờ nằm ngoài tầm ngắm:

-        Hì hì, ghẹo thôi, đừng có mơ. Anh mà dám léng phéng với cô Quỳnh của anh, tôi xin hứa là sẽ treo cả 2 người lên cửa, à không một người cửa trước, một người cửa sau mới đúng, hứ!

Uyển My bất thình lình quay sang giận dỗi, dù trước đó chính nàng là người chủ động kiếm chuyện, thiệt đúng là… hồng nhan họa thủy:

-        Em tự nói tên Quỳnh ra chứ anh… nói thế bao giờ?

-        Chả cần biết, lần sau nhắc đến Quỳnh là phải tự giác… ngó lơ, cấm được bất động như ban nãy, nhớ chưa? – Uyển My nheo mắt

-        Việc này…

-        Không nói nhiều nữa, dậy đi học đi, tối nay sang đón mình nhen!

-        Ơ, đón gì? Bộ em không… tổ chức tiệc nữa à?

-        Không cần thiết, mình chỉ muốn hai đứa thôi!

-        À… thì…

-        Thì làm sao? Bạn có hẹn với Quỳnh rồi hả?

Uyển My tiếp tục chơi bài… cài cắm, cũng may là tôi vẫn còn tỉnh táo để nhớ lại bài học vừa xong:

-        Được, vậy tối mấy giờ anh qua đây?

Nàng tủm tỉm cười, gương mặt đã bớt đi phần nào lạnh lùng:

-        Giỏi, nhớ bài đó, vậy 6h tối nay hen?

-        6h? Sớm vậy?

-        Mình muốn đi dạo một chút, có được hay không? – Uyển My nheo mắt

-        À… được, vậy tối anh sang, giờ đi học đây!

-        Ừm, bai bai bǎobèi, yêu bạn, hì hì!

Đợi nàng cúp máy, tôi mới dám thả lỏng mình hoàn hồn. Vậy ra hôm nay là sinh nhật của Uyển My, thế mà tôi quên béng đi mất, đúng thật là đầu óc dạo này cứ như để trên mây. Mà cũng phải thôi, vì quá nhiều chuyện xảy ra xung quanh, giờ tôi chẳng còn tâm trí để mà quan tâm nhớ nhung đến ngày tháng năm gì nữa. Cũng may là chính Uyển My gọi điện nhắc nhở, chứ không thì hẳn là tôi sẽ mất xác với nàng vì không nhớ ngày quan trọng thế này. Cũng ngày này, năm ngoái, tôi còn nhớ mồn một cái khoảnh khắc Uyển My ôm chầm lấy tôi giữa hàng chục, hàng trăm người tại bữa tiệc sinh nhật xa hoa, tốn kém của nàng, và rồi thì chỉ một ít phút sau đó, chúng tôi lại phải đau khổ đứng dưới mưa trước viễn cảnh không chút sáng sủa từ phía gia đình nàng. Thật tuyệt vời là những điều đó đã chỉ còn là quá khứ, chứ nếu nó xảy ra ngay ở thời điểm hiện tại, cộng hưởng thêm sự xuất hiện của Quỳnh và sự đối đầu của cả 2 nàng thì tôi có lẽ sẽ phải đến phát điên mất thôi.

Hít một hơi thật sâu, tôi đứng bật dậy, lao vào nhà tắm và xối nước ầm ầm lên người nhằm giải tỏa đi cái đầu đang bốc hỏa của tôi lúc này. Trong thâm tâm của mình, tôi gần như đã xác định rõ người mà tôi sẽ cùng bước tiếp là ai, thế nhưng tôi vẫn phải bình tĩnh mà chôn chặt cái bí mật đó lại, vì hiện tại tôi cũng chưa thể nghĩ ra phương án tốt nhất để đảm bảo không một ai bị tổn thương trong câu chuyện đã quá đỗi bi thương này của chúng tôi.

Dĩ nhiên, ngoài tôi ra, Uyển My đúng như những gì đã nói, nàng chẳng kể chuyện này hay gửi lời mời đến với bất cứ ai, kể cả là cô em gái thân thiết Ái Quyên cho đến người chị gái ruột thịt:

-        Phong nè!

-        Hửm?

Tuyết Mai cười khoe răng khểnh, nàng chống cằm nhìn tôi:

-        Nay sinh nhật Uyển My đúng không?

-        Ừ… ừm, đúng rồi, sao vậy?

-        Đã chuẩn bị gì chưa?

-        Chuẩn bị… gì cơ? – Tôi tròn mắt

-        Thì một bất ngờ nào đó vào buổi tối nay? – Tuyết Mai nhún vai đáp

-        Bất ngờ? Để làm gì?

Nàng ngồi thẳng người, nhìn tôi một cách khó hiểu:

-        Đùa hả? Hai đứa đang có chút vấn đề, đây là cơ hội tốt mà vun đắp tình cảm, chẳng phải vậy sao?

-        Chuyện này thì… tất nhiên là mình đã nghĩ tới, nhưng… chậc… mọi chuyện không như Mai nghĩ đâu…

-        Mai nghĩ thế nào chứ?

-        Chắc Mai cũng hiểu, Quỳnh đối với mình như thế nào, và mình thì tuyệt nhiên là không muốn Quỳnh buồn, nên hiện tại… cũng chưa thể tạo thêm bất ngờ gì quá lớn được…

Tôi chưa kịp nói dứt câu, Tuyết Mai gần như đã khó chịu hẳn ra, nàng nhăn mặt nói bằng giọng gay gắt:

-        Vậy Phong lo cho Quỳnh của Phong, còn em gái của Mai buồn sao thì buồn đúng không?

-        À… không… mình không có… ý đó, chỉ là…

-        Chỉ là sao? – Tuyết Mai nhíu mày không vừa ý

-        Chỉ là hiện tại mình không biết làm sao để… nói ra quyết định của mình, mà không ai bị tổn thương… Mai hiểu mình muốn nói gì, đúng không? – Tôi buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ

Dĩ nhiên rồi, với một người bạn tâm giao như Tuyết Mai mà nói, tôi hoàn toàn có thể chia sẻ mọi thứ, nhưng thật không may, vì một trong hai người trong câu chuyện của tôi, lại là em gái của nàng, và hẳn là sẽ có những sự ưu ái vô thức từ cô bạn tóc xoăn xinh đẹp của tôi, và điều đó, lại càng khiến tôi có cảm giác… mình phải đứng về phía còn lại:

-        Mai nói với Phong rồi, hãy quyết đoán lên, bất kể người Phong chọn là ai. Sự chần chừ này sẽ khiến tất cả mọi người càng thêm đau khổ, Phong hiểu điều đó mà, đúng chứ?

-        Nhưng mình…

-        Chẳng phải là Mai bênh vực gì Uyển My, nhưng Phong hãy thử suy nghĩ thật kỹ rằng, liệu thứ tình yêu được xuất phát từ sự thương hại, từ những ám ảnh quá khứ, có thực sự là một tình yêu bền vững?

-        …

-        Mai không biết giữa Phong và Quỳnh có mối quan hệ sâu đậm thế nào, nhưng Quỳnh thương Phong bao nhiêu thì em gái mình nó cũng thương Phong bằng đấy, thậm chí có thể là hơn, vì Phong có lẽ cũng nhận ra được rằng, dù Uyển My nó có muốn lên cái kế hoạch chết tiệt gì đi nữa, thì mọi kế hoạch đó, cũng đều xoanh quanh Phong mà thôi, đúng chứ?

-        …

-        Phong có thể đang nghĩ Quỳnh quan tâm, lo lắng cho Phong nhiều hơn em gái của Mai đúng không?

-        Chuyện này… mình không…

-        Về việc này, đương nhiên Mai nhìn thấy. Mai thấy được sự quan tâm đó của Quỳnh đối với Phong, một sự quan tâm dịu dàng, cần thiết nhưng không khiến Phong thấy khó chịu, và Mai hiểu tại sao Phong chấp nhận điều đó…

Lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian gần 1 năm đã qua, tôi thấy được một bộ mặt hoàn toàn khác của Tuyết Mai, của một người chị lo lắng cho em gái, của một tâm hồn trưởng thành, chín chắn, biết suy nghĩ chứ không giống như vẻ bề ngoài của nàng:

-        Mai cũng chứng kiến rõ mồn một được niềm lo lắng của Quỳnh khi Phong trải qua những giờ phút khó khăn, ở giải đấu võ thuật. Mai thấy tất cả những cái siết tay, những giọt nước mắt của Quỳnh, và chắc Phong cũng thấy…

-        …

-        Nhưng Phong à, sự lo lắng và chờ đợi đó là tất cả những gì mà Quỳnh có thể làm, vì đơn giản là ngoài chuyện biểu lộ cảm xúc khi mọi chuyện đã rồi ra, Quỳnh không phải là mẫu người có thể giúp Phong vượt qua tất cả những chuyện đó ngay từ đầu…

-        Ý Mai là sao?

-        Đây! Mai cho Phong xem cái này!

Tuyết Mai lục lọi trong balo, một lúc sau thì nàng lấy ra một chiếc điện thoại, và mở cho tôi xem một đoạn phim được quay có lẽ cũng từ chính chiếc điện thoại đó, một đoạn phim rất rõ ràng và hoàn chỉnh. Và người đang xuất hiện ở trong đoạn phim đó, không ai khác, chính là Uyển My:

-        Cái này là…? – Tôi bối rối nhìn vào đoạn phim

-        Xem đi!

Tôi đeo lấy một bên tai nghe mà Tuyết Mai đưa cho, từ tốn theo dõi một cách say xưa toàn bộ hơn 15 phút đồng hồ. Trong đó, Uyển My của tôi đang ngồi theo dõi rất nhiều các trận đấu… Muay Thai trên màn hình TV từ sáng cho đến tối mịt, và nàng chăm chú ghi chép điều gì đó sau mỗi lần quan sát. Một đoạn phim được quay rất chắc chắn, có vẻ như Tuyết Mai đặt máy trên mặt bàn hoặc thứ gì đó tương tự vậy, vì tôi không thấy độ rung trong đoạn phim. Và sự thật chỉ vỡ lẽ khi giọng nói của Tuyết Mai cũng vang lên trong thước phim ấy:

-        Nhóc! Làm gì đó, sao chưa ngủ đi!

-        Hì, chị ngủ trước đi, xong cái này em ngủ.

-        Sao em cứ xem mấy ông đánh võ này mãi vậy, không chán hả?

-        Chị chẳng hiểu gì đâu…

-        Đúng, chị chả hiểu gì, nên mới hỏi mày nè!

-        Chị đoán xem!

Trong lúc Tuyết Mai của quá khứ đang bận suy nghĩ, tôi ở ngoài cũng đồng thời sử dụng bộ não của mình để phán đoán tình huống đang diễn ra. Dĩ nhiên chẳng có lý do nào để khiến Uyển My lại phải ngồi xem những trận đấu vô nghĩa đó, ngoài việc là:

-        Chẳng biết, nói đại đi, chị buồn ngủ rồi!

-        Hì, Phong sắp thi đấu, và trong số những đối thủ đó, em nghĩ chỉ có duy nhất một người có thể đánh bại được Phong thôi.

-        Ai?

-        Là Trí, là người đang theo đuổi Ái Quyên đó!

-        Thì sao? Chị vẫn chả hiểu gì?

-        Trí giống với Phong vậy đó, rất giỏi võ, và môn của bạn ấy là Muay Thai, và em biết là Phong sẽ gặp rắc rối lớn với Trí, vì trong thời gian qua, Trí đã tập luyện rất chăm chỉ, và bản thân bạn ấy cũng muốn đánh bại Phong…

-        Ừm, rồi sao?

-        Nhưng em lại không muốn Phong của em thua trận, dù đó có là ai đi chăng nữa. Em không thể giúp Phong bằng cách khác, chỉ là cố gắng quan sát, góp nhặt và chú thích lại tất cả những gì em có thể biết và hiểu về bộ môn này, từ đó phân tích điểm mạnh yếu của Trí cho Phong biết, hy vọng rằng đến lúc Phong và Trí gặp nhau, em có thể giúp đỡ Phong chút nào hay chút đó, hì hì…

Tuyết Mai cốc đầu Uyển My khiến nàng nhăn nhó, nhưng mắt vẫn không rời màn hình:

-        Hay quá ha, đến chị đây mà mày còn chưa quan tâm như thế!

-        Hì, sau này chị sẽ có người chăm sóc, yêu thương, nhưng Phong thì chỉ có em thôi, nếu em không bên cạnh Phong thì Phong sẽ lạc lõng lắm.

-        Mày nhầm, Phong của mày có bạn gái mới rồi.

-        Em tin Phong sẽ không làm gì có lỗi với em.

-        Tin gì nữa, trễ rồi, hai người thân thiết lắm!

Uyển My chợt khựng lại vài giây, rồi nàng lại mỉm cười tiếp tục:

-        Nếu quả thực Phong tìm được một người khác thì… cũng tốt thôi, dù sao em cũng làm chuyện có lỗi với Phong, và em nghĩ mình xứng đáng phải chịu hậu quả, hì hì…

-        Mày… cái con nhỏ này… mê trai điên luôn rồi hay gì? Mà tại sao Phong cứ phải thắng mới được, thua thì cũng có sao?

-        Hì hì, bạn trai của em, thì phải là người giỏi nhất, điều đó còn cần phải hỏi sao?

-        Gruhhh, nói nghe mà tức, tự nhiên hỏi vô cái con nhỏ dở hơi này. Chị đi ngủ đây, kệ mày!

-        Ngủ ngon em bé của em, hihi…

Đoạn phim kết thúc khi Tuyết Mai khó chịu ra mặt tiến đến và cầm lấy chiếc điện thoại đang quay. Và đó cũng chính là lúc, tôi bừng tỉnh. Như có một luồng điện vừa xẹt ngang rất nhanh trong đầu, tôi như một người hoàn toàn khác, ít nhất là so với cách đây 15 phút đồng hồ, đi kèm theo đó là những suy nghĩ cũng khác biệt hơn cả sau khi thước phim ấy kết thúc. Vậy đây chính là lý do mà Uyển My đưa cho tôi mẩu giấy hướng dẫn hôm chung kết với thằng Trí, nàng đã dành rất nhiều thời gian, tâm huyết để trực tiếp giúp tôi đánh bại đối thủ khó nhằn, hơn là ngồi im trông chờ vào vận may của tôi, giống hệt như những gì Tuyết Mai đã nói. Điều đó cũng đồng thời giúp tôi nhận ra một sự thật rằng, dù Uyển My có giỏi giang, thông minh đến đâu, thì không phải thứ gì nàng cũng biết, và để hiểu sâu hơn về một thứ gì đó, cô bạn gái của tôi sẽ lại phải dành hết thời gian trong ngày của mình để làm, một cách tập trung và tâm huyết hơn tất thảy. Và điều này hẳn nhiên cũng trùng khớp với những gì mà tôi biết về nàng, một người con gái quá tài giỏi, cộng thêm sự kiên trì và quyết tâm cao đến cùng cực, đã làm cái gì là ra ngô ra khoai cái đó, đã muốn điều gì thì không ai có thể ngăn cản nổi. Bảo sao Uyển My có được ngày hôm nay, rõ ràng là ngoài sự thông minh trời phú, sự cố gắng to lớn và miệt mài của nàng mới là điều quyết định tất cả:

-        Phong hiểu rồi chứ?

-        Ừm…

-        Đây cũng chính là món quà mà mình hứa tặng Phong khi giải đấu kết thúc, chỉ hy vọng là nó sẽ giúp hai người hóa giải ít nhiều khúc mắc…

-        …

-        Em gái của Mai là một người như vậy đấy, được thừa hưởng trí thông minh của cả ba và mẹ, nhưng con bé chưa bao giờ hài lòng với điều đó, và tất cả những gì nó đạt được ngày hôm nay đều là xứng đáng với mọi công sức nó đã bỏ ra. Mọi người có thể nói nó là thông minh trời phú, là thần đồng, là thiên tài, hay đại loại vậy, nhưng mọi người chẳng biết, Uyển My nó đã hy sinh và trải qua những gì đâu…

-        …

-        Đến tận bây giờ Mai vẫn không hiểu, tại sao Uyển My nó lại có chấp niệm với Phong sâu sắc như thế. Mai không nói là Phong không có sức hấp dẫn, chỉ là Mai chưa bao giờ thấy con bé nó như vậy cả, và dĩ nhiên ở cương vị một người chị gái, Mai không muốn bất cứ ai làm em gái mình đau khổ. Mai không ép Phong phải lựa chọn ai, bỏ rơi ai, chỉ là hy vọng, Phong có được cái nhìn trọn vẹn nhất về câu chuyện, và có thể đưa ra phương án hợp lý nhất cho tất cả…

-        …

-        Thôi, Mai về trước đây, mai gặp hen.

-        Ừ… mai gặp.

Buổi trò chuyện với Tuyết Mai thực sự đã hé mở trong tôi rất nhiều điều. Có lẽ từ trước đến nay, tôi thực sự đã hiểu sai về Uyển My, về người con gái tôi đã từng yêu thương rất nhiều, nhưng cũng vì nàng mà trở nên đau khổ rất nhiều. Tôi đã từng nghe được ở đâu đó một câu nói, rằng khi bạn làm một điều gì đó, dù muốn dù không, nó ít nhiều cũng sẽ đem lại cho bạn một cảm giác thỏa mãn nhất định, tức là nói theo cách nào đó, dù việc bạn đang làm là giúp đỡ người khác, thế nhưng, đồng thời điểm, đó cũng là bạn đang tự làm hài lòng chính mình. Chính vì thế cho nên, ngay lúc này đây, dù đã hiểu rõ hơn vấn đề và ít nhiều xúc động khi biết được sự quan tâm mà Uyển My dành cho mình, tôi vẫn vô thức tự đưa ra những lý lẽ để bảo vệ quan điểm của mình ngay từ đầu, rằng có thật sự Uyển My chỉ làm điều đó, vì tôi hay không?

Trưa hôm ấy, vừa về đến nhà, tôi đã nằm phịch xuống giường, uể oải vắt tay lên trán mà suy nghĩ về những dự định tiếp theo. Chẳng hiểu sao lúc này đây, mồm miệng tôi cứ đắng nghét, chẳng làm sao có thể ăn uống gì nổi, vừa cầm tô cơm lên là lại ngao ngán đặt xuống mà bỏ lên lầu khiến ba mẹ tôi nhìn nhau với một vẻ mặt hiển nhiên, kiểu như hai người đều hiểu, tôi đang gặp phải vấn đề gì, và đó hoàn toàn chẳng phải là lần đầu tiên tôi như thế.

Tôi và Uyển My đã chờ đợi nhau hơn 1 năm nay, liệu tôi có thực sự xứng đáng là một người đàn ông bản lĩnh khi tiếp tục bắt nàng phải chờ đợi thêm nữa. Cơ mà nếu tôi lựa chọn Uyển My, thì Quỳnh sẽ cảm thấy thế nào đây? Bản thân tôi là một thằng sống thiên nhiều về cảm xúc, dù rằng lý trí của tôi cũng không hẳn là không suy tính được gì, chỉ là, tôi không có đủ dũng khí để xuống tay làm những việc quyết đoán như những gì tôi nghĩ. Tôi không biết phải ăn nói với Quỳnh, với bé Min, với cô Hằng thế nào khi tôi gần như đã nghiêng hẳn về phía em nhưng rồi rốt cuộc lại vùng mình đứng dậy khi Uyển My trở về. Tôi thật sự thương Quỳnh, thương cô con gái nhỏ xinh xắn, đáng yêu của em, và đã rất nhiều lần, tôi suy nghĩ về việc đó, về việc bỏ qua tất cả những sự trách móc từ Uyển My mà chọn lấy một bến đỗ bình yên nơi em. Nhưng rồi, trong thâm tâm tôi, thực sự đã mách bảo một cách kịp thời, rằng dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn là người yêu của Uyển My, và chẳng cần biết lý do có là gì, thì tôi không thể đánh đổi danh dự của mình để làm một việc khiến người đời cười chê. Tôi yêu Uyển My, và trong quãng thời gian ở bên nàng, tôi tuyệt nhiên không cho phép mình làm điều gì có lỗi với tình yêu đó, dẫu có những thời khắc, bản thân tôi đã tỏ ra rung động không lối thoát, nhưng tất cả… chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

Nhưng liệu rằng, nếu tôi ngó lơ sự quan tâm của Quỳnh mà nhất nhất ở lại với Uyển My, đó có phải là một sai lầm to lớn khác nữa hay không? Bản thân tôi có thể tự tin nói rằng, mình không làm gì có lỗi đằng sau lưng Uyển My và chưa bao giờ phản bội lại tình yêu của hai đứa. Dẫu có những lúc, tôi đã khẽ rung rinh trước một người con gái khác, là Tuyết Mai, là Quỳnh, nhưng chung quy lại mà nói, tôi đã không hề làm chuyện gì khiến bản thân mình phải hối tiếc. Còn nàng thì sao chứ? Nàng giấu tôi, giấu tất cả mọi người về việc nàng chuẩn bị làm, à không, đến thời điểm hiện tại, đó đã là việc nàng làm xong rồi, chứ chẳng còn ở trong suy nghĩ nữa. Uyển My rời bỏ tôi, rời bỏ tất cả những gì nàng gây dựng để trở lại Mỹ, chăm sóc người yêu cũ suốt 1 năm qua, và chỉ đến khi đích thân anh người yêu cũ này cảm thấy tội lỗi mà nói với tôi, tôi mới biết được sự thật phũ phàng. Tôi thật sự không hiểu tại sao Uyển My lại làm như thế, dù rằng nàng cũng đã giải thích cho tôi về chuyện này, vì tôi chắc chắn rằng, tình yêu mà Uyển My dành cho tôi sẽ không thể ít hơn tình cảm mà nàng đối với Randall. Dĩ nhiên, tôi không trách nàng vì nàng đã chăm sóc người yêu cũ, tôi chỉ trách nàng vì nàng đã che giấu điều đó với tôi, thậm chí bày biện ra đủ mọi lý do nhằm khiến tôi tin vào cách giải thích của nàng.

Rốt cuộc thì, cho đến thời khắc này, ngay tại đây, thì mọi thứ có vẻ như đều ủng hộ việc tôi đến với Quỳnh và rời xa Uyển My, vì dù cô tiểu thư kia có xinh đẹp, giỏi giang cách mấy, nhưng một đứa vô lo vô nghĩ như tôi mà ở bên cạnh một người có cái đầu lúc nào cũng không chịu bình lặng như Uyển My quả thực là một chuyện chẳng cân xứng chút nào.

Tôi hít một hơi thật dài, ngồi bật dậy và lục trong ngăn kéo tủ ra chiếc nhẫn mà tôi định cầu hôn Uyển My dạo trước. Tôi không chắc nếu ngày đó, nàng đồng ý với lời cầu hôn của tôi rồi mới khăn gói trở lại Mỹ, thì bây giờ mọi chuyện có tệ đến mức này hay không, chỉ là nếu điều ấy xảy ra, hẳn tôi sẽ không phải lúc nào cũng cảm thấy hồi hộp, bất an và lo lắng đến cùng cực như vậy nữa. Tôi ngắm nhìn chiếc nhẫn, ngắm nhìn viên đá lấp lánh mà tôi đã từng ao ước, từng khát khao mãnh liệt rằng sẽ một lần nhìn thấy nó ngằm gọn gàng trên đôi bàn tay trắng trẻo, nõn nà của Uyển My. Thế nhưng giờ đây, trong thời khắc trọng đại này, ngày sinh nhật lần thứ 25 của nàng, một thời khắc mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ phù hợp hơn được nữa, thì tôi lại chùn chân, lại lo lắng, lại mệt mỏi, và lại cảm thấy… không hề chắc chắn. Tôi nhớ đến lời dặn của ba tôi, rằng chỉ sợ khi tôi lấy Uyển My về, thì tôi sẽ trở thành cái bóng, à không, thậm chí còn không được làm cái bóng của nàng nữa, vì cái bản thể ấy quá sức to lớn và che phủ mọi thứ rồi còn đâu. Tôi không ngại lép vế trước vợ tôi, tôi chỉ ngại cái ngày cô ấy không còn nhận ra được sự hấp dẫn trong tôi, nhận ra rằng để có được tôi, cô ấy chẳng cần phải làm điều đó quá khó khăn, và nhận ra là một thằng giống như tôi, cô ấy nhặt vội cũng được cả trăm mạng ngoài kia. Và kéo theo đó là sự nhàm chán lẫn nhau, đâu biết chừng sẽ lại khiến cô ấy một lần nữa rời bỏ tôi để đến bên cạnh một anh người yêu cũ nào khác thì sao?

“Bruhhh… bruhhhh…”

Tiếng điện thoại rung lại vang lên một lần nữa, và lần này thì không phải là Uyển My, mà là Quỳnh:

-        Anh đây!

-        Ưm, tối nay anh có bận gì không?

-        À… sao vậy? Có chuyện gì à?

-        Dạ không, bé Min nó cứ đòi anh, nên em hỏi anh thử.

-        Uầy, thế thì… chắc tối mai anh qua hen, nay anh có việc rồi!

-        Dạ, vậy cũng được… - Quỳnh nói, giọng buồn buồn

-        Vậy nhé, anh gọi lại sau!

-        Dạ… mà anh Phong!

-        Sao thế?

-        À… thôi… không có gì, hì, anh cứ lo công việc đi, em đi nấu cơm!

-        Ừm.

Có cảm giác rằng kể từ lúc Uyển My thể hiện rõ sự không vừa lòng, thì Quỳnh ở trước mặt mọi người đã cố gắng thể hiện rằng em không hề kém cạnh với Uyển My chút nào, ở bất kể công việc gì, dù rằng điều đó dĩ nhiên… chẳng thể là sự thật. Tôi dường như nhận ra được sự… tự ti của Quỳnh khi xuất hiện cùng lúc với Uyển My bên cạnh tôi, và tôi thấy có chút động lòng mỗi lần thấy Quỳnh như thế. Dĩ nhiên, trong cuộc đời này, núi cao thì sẽ có núi khác cao hơn, và một người giỏi tất nhiên sẽ có người giỏi hơn. Thật không may cho Quỳnh, rằng người mà có lẽ em đang xem là trở ngại lớn nhất lại là một ngọn núi sừng sững rất khó để vượt qua, thậm chí là không thể. Bản thân tôi cũng luôn luôn nhìn Uyển My với ánh mắt như thế, từ một người yêu thương nàng, và phần nào đó, là từ một người luôn ngưỡng mộ sự uyên bác và tài trí của nàng nữa.

Nghĩ ngợi vẩn vơ mãi chẳng xong, tôi quyết định vào tắm rửa thay quần áo để chuẩn bị sang đón Uyển My đi chơi. Gì thì gì, trước mắt cứ phải giải quyết công việc cần làm cái đã, rồi mọi sự sẽ tính sau, đó là tôi nghĩ như vậy, còn thực tế diễn ra thế nào thì tôi cũng chịu.

Vừa bước xuống nhà, mẹ tôi đã tiến đến với một sự hào hứng trên gương mặt của bà:

-        Phong! Xuống mẹ nói!

-        Gì vậy mẹ? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên

-        Nay sinh nhật vợ mày phải không?

-        Gì nữa? Vợ nào? – Tôi nhăn mặt khó hiểu

-        Bé My chứ vợ nào, mày còn tính lấy đứa khác à? – Mẹ tôi hùng hổ

-        Ơ kìa… mà sao mẹ biết? Đúng hôm nay đó!

Mẹ tôi không trả lời ngay, bà đưa cho tôi một chiếc hộp vuông vức khá đơn giản với lớp sơn đen nhám thanh lịch:

-        Cái gì đây mẹ?

-        Quà của mẹ gửi con bé, đưa cho nó nhé!

-        Nhưng mà… mẹ tặng gì đấy?

-        Áo dài, một bộ áo dài mẹ may tặng Uyển My, hôm nọ nó khen bộ áo dài của mẹ, mẹ nói để bữa nào sinh nhật nó mẹ sẽ may cho một bộ, nó bảo là hôm nay.

-        Ra… ra vậy.

Tôi cầm lấy chiếc hộp, ngắm nghía hồi lâu rồi quyết định đi ngay ra cổng, dĩ nhiên là trong ánh mắt vui mừng phấn khởi của mẹ tôi và sự quan sát… tràn đầy ám khí của ba tôi, người cũng đang ngồi trước cửa đọc báo:

-        Hôm nào sinh nhật con Quỳnh nhỉ?

Ba tôi bỗng cất tiếng khiến tôi giật bắn người, và từ hết hồn chuyển sang hoảng loạn khi mẹ tôi dường như cũng nghe thấy câu hỏi có phần… trả đũa đó:

-        Gì… gì vậy ba? Sao ba hỏi thế? – Tôi há hốc mồm

-        Mẹ mày tặng con dâu áo dài thì tao cũng phải tặng con dâu tao một cái gì đó chứ!

Mẹ tôi hẳn nhiên không chịu để yên, bà tiến tới với cuộn báo trên tay, gõ cái bốp vào lưng ba tôi:

-        Ông muốn tạo phản à?

-        Hê, con dâu của em thì em chăm, con dâu của anh thì để anh lo chứ!

-        Nhà có một thằng con trai mà đòi 2 đứa dâu, anh có tỉnh táo không đấy?

-        Thưa cô em, anh đây rất tỉnh, và con trai anh sẽ lấy con Quỳnh, vậy thôi!

-        Quỳnh nó có gia đình riêng của nó rồi, thằng Phong phải lấy bé My, em chỉ chấp nhận mỗi nó là dâu thôi! – Mẹ tôi bắt đầu lớn tiếng hơn

-        Cô em ngang ngược quá, anh không chấp nhận thì sao?

-        Ai không đồng ý ra đường ở, con dâu em phải ở đây với em, thế thôi!

Nhận thấy tình trạng hai vị phụ huynh có chiều hướng căng thẳng leo thang và sắp chuyển sang đấu tranh bằng vũ lực, tôi cực chẳng đã phải chen chân vào mà giải quyết mớ hỗn độn do chính mình gây ra:

-        Hai người thôi đi!!! Đủ rồi!!!

-        …

-        …

-        Việc của bọn con thì để bọn con tự giải quyết, ba mẹ đừng cãi nhau nữa, con không chọn ai đâu!

Nói rồi, tôi đùng đùng dắt xe ra ngoài, bỏ lại ba mẹ tôi cùng ngơ ngác nhìn theo trước sự trưởng thành vượt bậc của thằng con trai quý tử.

Ngoài trời lúc này đã nhá nhem tối, lất phất đâu đó là những hạt mưa tí tách rơi từ những đám mây đen nhỏ lẻ. Tôi không biết sau đây thì trời có lại đổ mưa lớn hơn nữa không, chỉ là trong lòng tôi lúc này, dường như đã là một cơn bão, dai dẳng, âm u, mịt mù và dữ tợn.

Chính tôi lúc này cũng đã tự nhủ với mình rằng, sự lựa chọn ngày hôm nay, chí ít cũng giữ lại được cho tôi sự tự tôn và cả danh dự vốn có, rằng tôi tuyệt nhiên sẽ không phản bội lại người con gái tôi yêu mà chạy theo những thứ cảm xúc đặc biệt nhưng xa xỉ đó. Hy vọng rằng, với quyết định này, cả tôi, Uyển My và Quỳnh sẽ có thể chấp nhận cũng như thỏa hiệp với nó, vì xét cho cùng, cả 3 chúng tôi, đều sẽ phải bước tiếp trên con đường của riêng mình, dù có nhau hay là không.

Tôi khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi dài rồi trực chỉ trên đường đến nhà Uyển My, sự lựa chọn cuối cùng của tôi, ít nhất thời điểm đó, tôi nghĩ như vậy.

Ngoài trời là mưa, trong lòng là bão, và tương lai sắp tới của tôi, ắt hẳn sẽ là một trận cuồng phong kinh thiên động địa, rung chuyển đất trời.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Kiếm Hiệp: Đại Đường Song Long (Dịch)
Quay lại truyện Em, nước mắt và mưa
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

quang linh

Trả lời

2 tuần trước

hóng quá

Ẩn danh

Đ H

Trả lời

2 tuần trước

Lại off nữa

Ẩn danh

Năng Trần

Trả lời

1 tháng trước

:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay

Ẩn danh

Năng Trần

Trả lời

1 tháng trước

:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay

Ẩn danh

An quên mật khẩu

Trả lời

1 tháng trước

Ntr rồi

Ẩn danh

Đ H

Trả lời

1 tháng trước

Bù 4 chương 1 tuần cho tôi🙂

Ẩn danh

tieuphong94 [Chủ nhà]

1 tháng trước

kk súc miệng tạm 2 chương vậy

Ẩn danh

Tùng Dương

Trả lời

1 tháng trước

mé ae cmt bên kia xôm mà mình kh cmt đc cayy theee

Ẩn danh

tieuphong94 [Chủ nhà]

1 tháng trước

xác minh cccd đi kkk

Ẩn danh

Kiethanquoc2005

1 tháng trước

Trang nào vậy bác

Ẩn danh

tieuphong94 [Chủ nhà]

Trả lời

1 tháng trước

Mình trở lại rồi đây, hy vọng mọi người vẫn còn ở đây, hehe, thành thật xin lỗi vì mình có việc riêng cần giải quyết nên không thể tiếp tục gõ, nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn, mình lại tái xuất thôi, chắc chiều này sẽ có 2c mới, hehe

Ẩn danh

An quên mật khẩu

1 tháng trước

Oh

Ẩn danh

Phivupc83

3 tuần trước

Rồi ông hứa tuần trước 2 chap. Mà giờ thêm tuần nữa rồi chưa thấy đâu. Drop luôn rồi hả TG? Huhu tôi đọc lại truyện lần thứ 5 rồi đó.

Ẩn danh

Tony Tèo

Trả lời

2 tháng trước

2 tháng rồi các con chữ vẫn chưa về với buôn làng à ông phong 😥

Ẩn danh

Đ H

Trả lời

2 tháng trước

Truyện drop rồi à