Uyển My trong tôi vẫn luôn luôn đặc biệt, thật vậy, nàng đến bên tôi ở cái lúc mà tôi còn chẳng dám ngỡ rằng, một cô nàng xinh đẹp, giỏi giang và thông minh như thế lại sẵn sàng để tôi lọt vào mắt xanh của nàng. Dù rằng sau này, Uyển My cũng đã có đôi lần giải thích với tôi rằng, sở dĩ nàng ấn tượng với tôi, là vì tôi dám… ngó lơ nàng, chỉ đơn giản là vậy. Cơ mà, sự thật có lẽ nàng cũng đoán ra, đó là vì tôi cảm thấy tôi không xứng, không dám trèo cao chứ đâu phải là tôi nỡ lòng nào bỏ ngoài mắt cái vẻ đẹp ngút trời đó. Tôi không còn ở cái độ tuổi thích ảo tưởng sức mạnh, cứ gặp con gái đẹp là lao vào tán tỉnh bất chấp. Tôi giờ đây đã nghĩ ngợi nhiều hơn, đã đắn đo nhiều hơn và đã cân nhắc kỹ càng hơn trước khi bước vào bất cứ một mối quan hệ nào. Bản thân tôi biết mình không phải là một người xuất sắc, và ở giai đoạn trước khi tôi yêu Uyển My, tôi đã nghĩ mình cũng chẳng việc quái gì phải cố gắng thêm nữa, cứ bình bình như mình hiện tại đã là đủ rồi, vì cuối cùng, tựu trung lại, bản thân con người chúng ta, ai chẳng muốn được sống thoải mái, tự do và vô lo áp lực kia chứ.
Nhưng rồi thì mọi chuyện đã diễn biến theo chiều hướng ngược lại hoàn toàn với những gì tôi nghĩ. Tôi chẳng những được Uyển My tiểu thư yêu, đã vậy còn được mở rộng tầm vóc suy nghĩ, mở mang trí tuệ cuộc đời mà dấn thân vào con đường biến thành một phiên bản hoàn hảo hơn nữa, ít nhất là đối với cá nhân tôi. Tôi đã không còn là một thằng Phong ham chơi ham ngủ, cũng không còn là một thằng Phong lười nhác, chậm chạp. Giờ đây, sau chuỗi ngày dài đằng đẵng cố gắng không biết mệt mỏi, tôi đã đường hoàng có trong tay sự công nhận nhất định của mọi người xung quanh. Tôi có được một cô bạn gái xinh đẹp, giỏi giang, tôi có một công việc ổn định, đáng mơ ước dù rằng tôi thậm chí vẫn còn chưa tốt nghiệp, và đặc biệt hơn cả, là một tương lai tươi sáng, rộng mở nếu tôi quyết định làm theo những gì con tim mình mách bảo. Tôi biết Uyển My đã làm nhiều điều không phải với tôi, bản thân nàng rõ ràng cũng nhận thức được chuyện đó, chỉ là tôi không sao cắt nghĩa được, sợi dây liên hệ giữa tôi và Uyển My xem ra chẳng bao giờ có thể đứt gãy, dù rằng trong một khoảnh khắc nào đó, hai đứa chúng tôi tưởng như đã mất nhau mãi mãi.
Dù đầu óc vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ là vậy, tôi không quên công việc chính của mình tối ngày hôm nay. Trong thâm tâm tôi luôn có suy nghĩ rằng, không cần biết người ta có lỗi lầm hay khúc mắc gì, chỉ cần đó là ngày sinh nhật, ngày cưới hay ngày vui của họ, tôi sẽ gạt hết tất cả mọi oán trách, hiểu lầm để góp phần nhỏ khiến ngày vui đó thêm trọn vẹn. Đấy là khẩu quyết mà tôi sử dụng với tất cả mọi người, dĩ nhiên trong trường hợp này, Uyển My là bạn gái tôi, thế nên mọi thứ phải khác chút chút, đó là tôi sẽ không còn góp phần nhỏ nữa, mà đích thân tôi sẽ cố gắng hết sức để đem lại cho nàng một buổi tối thật hạnh phúc và đáng nhớ. Có lẽ là vì tôi vẫn chẳng bao giờ quên được, cái khoảnh khắc cách đây vài tháng, vào hôm sinh nhật tưởng chừng như là đau khổ nhất cuộc đời, Uyển My đã chẳng quản ngại đường xa mà trở về với tôi, điều đó khiến tôi vẫn mãi mãi cảm kích nàng, cho đến tận sau này.
Đầu tiên, tôi ghé đến tiệm hoa quen thuộc, nơi tôi đã nhiều lần mua tặng những người phụ nữ quan trọng của tôi những bó hoa tươi thắm nhất. Hôm nay, tôi quyết định chơi lớn khi đặt làm một bó hoa khổng lồ với 99 bông hồng đỏ rực rỡ và sang trọng, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu trường tồn của tôi và Uyển My. Hy vọng với món quà này, cả tôi và nàng đều sẽ hiểu ra được tình cảm chân thành của nhau, từ đó sớm hóa giải được những khúc mắc trong lòng:
- Tính cầu hôn bạn gái hay sao thế em?
Chị chủ tiệm hoa thân thiết đang loay hoay gói lại bó hồng khổng lồ lại cho tôi, cười tươi hỏi:
- Vâng, hì, sao chị biết? – Tôi cười trừ đáp
- Hồi giờ mỗi lần mà chị bán được bó hồng 99 bông thì toàn vậy mà. Mà năm nay em bao nhiêu tuổi? Khách quen mà chị mãi quên không hỏi tuổi – Chị chủ tiệm đon đả
- Dạ, em 25.
- Chà chà, lấy vợ sớm vậy sao? – Chị ấy cười tươi
- Dạ không, em… đánh dấu trước cho chắc – Tôi gãi đầu ngại ngùng
- Chắc bạn gái em xinh đẹp lắm nhỉ? Đây! Chị gửi nhé!
- Cảm ơn chị, em đi.
- Chúc em thành công nhen!
- Haha, cảm ơn chị.
Đáng lý ra, ngoài bó hoa khổng lồ này, tôi sẽ phải mua thêm một món quà gì khác để tặng cho Uyển My, nhưng suy đi tính lại một hồi, tôi đã quyết định, chính tối nay, buổi tối đặc biệt này, tôi sẽ chính thức nói lời cầu hôn với Uyển My, một lời cầu hôn có thể sẽ giải quyết tất cả những mâu thuẫn suốt từ trước đến giờ giữa hai đứa. Hẳn là ngay lúc này, chúng tôi chưa thể nào làm đám cưới với nhau, nhưng một lời hẹn ước hoàn toàn là thứ mà tôi mong muốn hướng đến, vì dù sao đi chăng nữa, cả tôi và nàng có lẽ đều mong đợi ngày này, từ rất lâu rồi.
Tôi mang bó hoa của mình và đến thẳng nhà hàng nơi tôi đặt phòng cho buổi tối ngày hôm nay. Một căn phòng riêng biệt và sang trọng cùng bữa ăn tối lãng mạn trong tiếng nhạc du dương là sự chuẩn bị không thể hoàn hảo hơn cho ngày trọng đại này. Tôi gửi bó hoa cho một bạn nhân viên của quán để giữ giùm rồi sau đó tôi sẽ quay lại sử dụng để tạo bất ngờ cho Uyển My, với cả đi xe máy mà mang theo bó hoa to đùng này cũng khá là bất tiện.
Đúng 18h00 phút, tôi đã có mặt nghiêm trang và đàng hoàng trước cửa nhà Uyển My. Tôi biết mỗi lần đi chơi với nàng, kiểu gì thì kiểu, nàng cũng sẽ ăn mặc rất là đẹp và rất là sang trọng, thành ra là tôi cũng phải tự giác nâng cấp kiểu ăn mặc của mình lên, vì dù gì đi chăng nữa thì tôi cũng nên chứng tỏ với mọi người xung quanh rằng, ít ra thì tôi cũng xứng đáng đứng bên cạnh cô tiểu thư xinh đẹp này, trước mắt là ở vẻ bề ngoài, sau đó mới đến những thứ khác. Nếu như ngày xưa, đi chơi bời gì đó thì tôi sẽ mặc quần jogger đi kèm giày sneaker và áo bóng chày, nhìn khỏe khắn và thể thao hơn, cơ mà hiện tại, tôi đã chuyển sang mặc quần kaki và áo polo nhằm trông trưởng thành hơn một chút, và Uyển My cũng thích tôi mặc như vậy nữa:
“Kính coong, kính coong”
Tôi bấm chuông nhà Uyển My và bắt đầu hồi hộp đứng chờ đợi. Tôi đứng dưới dàn bông giấy lúc này đã không còn rực thắm những màu sắc như dạo nọ nữa, cố gắng thả lỏng và hít thở một hơi thật dài để lấy thêm dũng khí, trước mắt là đối mặt với Uyển My, sau đó sẽ là màn cầu hôn lãng mãn nhất lịch sử, ít nhất là tôi nghĩ thế.
Một vài giây sau, tôi nghe tiếng giày cao gót lộc cộc bước ra, và rất nhanh chóng, cánh cổng rộng mở, và trước mắt tôi lúc này là tiểu thư Uyển My đang vô cùng lộng lẫy và xinh đẹp, một vẻ đẹp đã khiến tôi mê mẩn bấy lâu và cũng chính là động lực để tôi đưa ra quyết định ngày hôm nay. Dĩ nhiên, tôi sẽ không thể dối trá bảo rằng, tôi yêu Uyển My chỉ vì tâm hồn hay tính cách của nàng, mà sức hấp dẫn của nàng còn đến từ vẻ bề ngoài hoàn mỹ và thanh cao đó. Vừa nhìn thấy tôi, Uyển My đã cười híp mắt, nụ cười quen thuộc mà chẳng biết bao lâu rồi, tôi mới được tận mắt chứng kiến, ở khoảng cách gần thế này:
- Hì hì, đúng giờ quá hen?
- …
- Này! Sao đấy hả?
- …
- Phong???
Uyển My nghiêng mái đầu nhìn tôi vẻ khó hiểu, mà có lẽ nàng cũng chẳng bao giờ hiểu được đâu, cái cảm giác khi đứng trước một tượng đài nhan sắc như vậy thật không sao khiến người ta có thể tập trung nổi nữa. Dưới ánh đèn lung linh của tòa lâu đài nhà Uyển My, nàng hiện lên một cách vô cùng rạng rỡ với gương mặt thanh tú, hài hòa, làng da trắng sáng mịn không tỳ vết. Đôi mắt to, hàng mi cong và sống mũi cao được cách điệu thêm bằng nụ cười rạng rỡ và duyên dáng khiến tôi chết đứng ngay ở những giây phút đầu tiên. Hôm nay Uyển My cột tóc búi cao ở phía sau, cố định bởi một chiếc kẹp tóc đính đá sang trọng và phần tóc mái phía trước được nàng rẽ đôi sang 2 bên, tạo vẻ sang trọng nhưng vẫn giữ được sự tự nhiên vốn có. Uyển My cũng trang điểm nhẹ nhàng, vì căn bản là nàng đã được trời phú cho đôi gò má gần như lúc nào cũng đang ửng hồng, đôi môi hờ hững được son lên màu đỏ nâu quý phái làm tôn lên vẻ tươi tắn cố hữu trên gương mặt của nàng:
- Sao nhìn mình ghê vậy? Bộ hôm nay xấu lắm hả?
Nàng khẽ nhíu mày nhìn tôi như trách móc, nhưng ở dưới khuôn miệng đó vẫn là nụ cười tươi tắn quen thuộc. Chẳng rõ đã bao lâu rồi, tôi mới lại có cảm giác mê mẩn khi đứng trước mặt Uyển My như thế này, tự dưng bao nhiêu cảm xúc ngày xưa lại quay về khiến tôi rưng rưng khóe mắt:
- Không… không, hôm nay… em đẹp… đẹp lắm!
- Vậy hôm qua không đẹp hở? – Uyển My nháy mắt lém lỉnh
- Không… không… hôm nào cũng đẹp, nhưng hôm nay trang điểm lên… đẹp hơn.
Tôi bối rối đáp, còn nàng vẫn cứ tươi tắn cười hiền. Hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy Uyển My mặc chiếc váy này. Một chiếc váy quây satin màu hồng phớt làm tăng thêm sự quý phái và gợi cảm. Thiết kế hở vai như một bệ phóng nhằm nổi bật lên làn da trắng rạng rỡ và vóc dáng thon thả, chuẩn mực của Uyển My. Và tất cả những thứ đó, bỗng chốc như hội tụ ở một người con gái giỏi giang và đầy tự tin như nàng càng khiến mọi thứ trở nên thật hoàn mỹ và bất hủ:
- Xì, cái miệng trơn như bôi mỡ, chả tin đâu! – Uyển My thè lưỡi trêu tôi
- Thật… thật… mà… - Tôi bối rối
- Vậy… có xinh bằng Quỳnh không?
Uyển My nói giọng nhẹ nhàng mà tôi nghe như có dòng điện chạy dọc sống lưng, bất giác mồm miệng như bị dính keo không dám mở ra mà đối đáp:
- Ơ… ơ…
Nàng không nói gì, chỉ khẽ níu mày, làm tôi sực nhớ đến… lệnh cấm lúc sáng, vậy nên nhanh như chớp, phải trổ tài diễn xuất ngay:
- Quỳnh chỉ thuộc dạng dễ thương thôi, còn xinh đẹp thì phải hỏi tiểu thư đây! – Tôi khoát tay dóc tổ
- Nói miệng vậy thôi, mình chẳng tin Phong dám nói thế trước mặt Quỳnh - Nàng nhìn tôi nguýt dài
- Ờ thì…
- Thì sao?
- Thì… thì… chúc mừng sinh nhật con dâu nè!
Trong giờ phút ngặt nghèo nhất, tôi sực nhớ ra mình đang mang theo hộp quà mà mẹ tôi gửi tặng Uyển My, một bộ áo dài tự may bằng bao nhiêu tâm huyết chắc chắn sẽ làm Uyển My hài lòng mà quên đi chuyện điều tra tôi tiếp tục:
- Hửm? Cái gì đây?
- Quà của mẹ, gửi tặng… con dâu đó!
- Ôi, ngại quá! Cô gửi mình cái gì vậy?
Uyển My rạng rỡ hẳn lên, nàng bối rối nhận lấy hộp quà từ tay tôi rồi rối rít hé mở ra:
- Trời ơi, cô may cho mình hả?
- Sướng nhất nhà đấy nhé, đến anh đây còn chưa được mẹ may đồ cho đâu – Tôi phụ họa theo
- Hì hì, vui quá, nhất định đám cưới mình sẽ mặc bộ này! – Uyển My cười thật tươi
- Đám cưới ai cơ?
- Đám cưới của tôi, hứ!
- Tự cưới chính mình hay sao mà của tôi của anh?
- Chẳng thèm lấy anh!
- Thế thì… trả lại đây, đem cho người khác… ơ… không…
Tôi chưa kịp khép miệng lại thì đã vừa nhận ra mình nói hớ thật nặng. Trong cái tình huống này mà bảo mang đi tặng người khác thì có phải là tự thừa nhận tôi sẽ tặng cho một cô “con dâu khác” hay không? Mà hiện tại chung quy chỉ có duy nhất một người phù hợp với tiêu chuẩn đó thôi, dĩ nhiên là Quỳnh, và Uyển My thì chưa bao giờ hài lòng với Quỳnh cả, và hôm nay cũng không phải ngoại lệ:
- Anh vừa nói gì?
- À… không… anh nói… anh nói…
- Nói gì???
Uyển My bất ngờ trưng ra bộ mặt lạnh lùng sát thủ dạo gần đây khiến tôi toát mồ hôi hột, miệng mồm lắp ba lắp bắp:
- Anh nói… nói là… em không thích thì để anh đem cho người khác… sửa lại… sửa lại cho vừa ý em, hehe…
- Đừng có điêu, rõ ràng ý mấy người là ý khác nhé!
- Hờ hờ, đâu có ý gì đâu, anh thì làm gì có ai ngoài tiểu thư đây chứ!
Nói đoạn, tôi đưa tay nhéo má Uyển My một cái làm nàng khẽ nhăn mặt nhưng sau đó lại khúc khích cười:
- Coi chừng tôi đó! Mang xe vào gara để đi, đi xe của mình!
- Đi… xe hơi á?
- Ừm, trời sắp mưa rồi, mình mặc đồ này ướt thì khổ lắm… - Nàng lắc đầu ngao ngán
- Nhưng mà… vậy có kỳ không? Ai đời lại để con gái đưa đi!
- Hay quá hen? Vậy ngày mai đăng ký học lái xe liền đi để sau này còn đưa mình đi đây đi đó!
- Ớ… thôi… anh…
- Không phải câu hỏi, đó là câu mệnh lệnh, cứ vậy mà làm, okay?
- Ơ… ờ… okay…
- Ừm, giỏi, hi. Chờ mình một tẹo, mình lấy túi xách.
Lệnh của nữ hoàng đã ban xuống, phận nô bộc như tôi ngoài việc chấp hành thì còn biết làm gì khác, thế là toi luôn cái hy vọng chở nàng dạo vòng vòng quanh phố, vì ngồi trong xe hơi thì khác quái nào ở trong nhà đâu kia chứ, chẳng lẽ lại mở cửa sổ xe ra mà hít khói hít bụi?
Tầm độ vài phút sau thì Uyển My xúng xính túi váy đi xuống, trông nàng lúc này kiêu sa lộng lẫy hệt như những nàng công chúa trong truyện cổ tích mà tôi vẫn đọc ngày còn bé, dù rằng tôi chưa thực sự nhìn thấy chân dung vị công chúa nào ngoài đời thực, nhưng nếu có, chắc hẳn vẫn thua kém tiểu thư nhà tôi một vài phân vị:
- Nhìn hoài, đi nào!
- À… ừ…
Xem chừng hôm nay Uyển My rất vui, cũng phải thôi, vì từ bữa đến giờ, có bao giờ tôi thấy nàng thoải mái, cười nhiều như hôm nay đâu. Uyển My hát bâng quơ cả buổi, tuy không nói với tôi câu nào, nhưng nhìn vẻ mặt rạng rỡ của nàng, nhìn nàng cười, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lây, chỉ là việc để người yêu lái xe đưa đi khiến tôi bỗng có cảm giác gì đó hơi bị… hèn, chẳng biết nữa, chỉ là tôi cảm thấy như vậy thôi. Việc đó cũng giống như khi bạn để một cô bạn gái đưa mình đi bằng xe đạp hay xe máy vậy, thật sự không ngầu chút nào, ít nhất là tôi luôn luôn thấy thế, và đây cũng chính là lý do khiến tôi sau này phải gấp rút học bằng lái xe, dù rằng chỉ cách đây ít năm, tôi còn thấy nó chẳng cần thiết chút nào:
- Đến rồi, gửi xe bên đối diện kìa Uyển My!
- Ừm, mình biết rồi!
- Cho anh xuống đi, em vào sau hen?
- Sao phải thế? – Nàng ngạc nhiên
Dù rằng vẫn thắc mắc, nhưng Uyển My vẫn mở cửa xe để tôi đi vào trong trước, số là để tôi bàn bạc lại kế hoạch cầu hôn tối nay cho mấy bạn nhân viên để được trợ giúp tối đa. Tôi yêu cầu có cả bàn ăn tối riêng tư, góc nhìn toàn cảnh thành phố, nến thơm, ánh đèn vàng lãng mạn, rồi cả tiếng nhạc trữ tình du dương, sau khi cầu hôn thành công thì có thể bắn pháo giấy chúc mừng luôn cũng được, mọi kế hoạch gần như là đã hoàn hảo, cho đến lúc này.
Xong xuôi mọi chuyện, tôi nắm tay Uyển My dẫn nàng lên dùng bữa tối. Thật lòng là có thể ngay lúc đó, Uyển My đã đoán được tôi đang sắp làm gì, thế nhưng nàng không tỏ ra tò mò, cũng không buồn bắt thóp để khiến tôi cụt hứng, nàng chỉ nhoẻn miệng cười đầy nữ tính:
- Hôm nay mình thấy vui lắm, hì hì.
- Ừ… em vui là tốt rồi…
- Phong không vui à?
- Có… có chứ, nụ cười của em chính là niềm vui lớn lao nhất của anh, hờ hờ
- Hì, chỉ được cái miệng, mình chờ đấy!
Cuối cùng thì, đúng 7h15 phút tối ngày 08.08.2019, ngày trọng đại nhất của tôi, bắt đầu…
Trong một không gian ấm cúng của căn phòng tuyệt đối riêng tư nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà giữa lòng thành phố, bữa tối của hai người chúng tôi như một khúc nhạc trữ tình được dàn dựng một cách hoàn hảo xen lẫn những tình tiết ngọt ngào và mê đắm. Bên cạnh bàn ăn là khung cửa sổ kính lớn mở ra quang cảnh toàn thành phố rực rỡ ánh đèn, nơi những con đường đan xen nhau như dải lụa vàng trải dài trong đêm, từng đợt xe cộ qua lại lúc này đã nhỏ xíu như những vì tinh tú lấp lánh dưới trời đêm sâu thẳm. Bàn ăn được đặt giữa phòng, phủ khăn trắng tinh khôi, điểm xuyết trên đó bởi một bình hoa hồng đỏ thắm – loài hoa của tình yêu đang khoe sắc dưới ánh nến lung linh, huyền ảo. Những cây nến thơm đã được cẩn thận thắp lên, tỏa ra hương vanilla dịu nhẹ, hòa quyện trong không khí ấm áp và dịu dàng như chính ánh nhìn của Uyển My – người con gái đang ngồi đối diện tôi lúc này, một ánh nhìn rạng rỡ trong dải sáng mờ ảo, đôi mắt long lanh phảng phất ánh nến và nụ cười dịu dàng hơn cả gió đêm của nàng khiến trái tim tôi không ngừng loạn nhịp. Uyển My của ngày hôm nay, quả là Uyển My xinh đẹp và quyến rũ nhất mà tôi từng được thấy. Tiếng nhạc du dương từ bản tình ca Pháp lặng lẽ ngân lên, như lời thì thầm của con tim tôi trong một ngày trọng đại thế này. Không gian yên ắng và tĩnh mịch, cũng chẳng cần nhiều lời, bởi từng cử chỉ, từng ánh mắt của hai đứa đã đủ để nói thay tất cả. Đó là một buổi tối của sự lãng mạn thuần khiết – chỉ có hai người, một thành phố rộng lớn bên ngoài, và một thế giới nhỏ, ấm áp, riêng biệt bên trong căn phòng này.
Uyển My ngồi tựa cằm, khẽ mỉm cười nhìn tôi đầy chăm chú và hạnh phúc, một nụ cười mà tôi tưởng như đã say đắm từ lúc mới lọt lòng, vì mãi mãi sẽ chẳng có một nụ cười nào khác thay thế được nụ cười của nàng, tôi cam đoan điều đó:
- E hèm!
Tôi lặng lẽ tiến về phía góc phòng, nơi đã được đặt sẵn bó hoa to bản của tôi, đồng thời nhấn một nút chuông đặt sẵn trên bàn để các nhân viên sẽ hỗ trợ tôi tối đa cho giờ khắc này. Ngay sau đó, tiếng nhạc được tăng âm lượng để lớn hẳn lên, ánh đèn tổng được hạ xuống đủ khiến cho ánh nến lung linh tỏa sáng giữa không gian tĩnh mịch nhưng cũng chẳng kém phần du dương và lãng mạn. Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khi để sẵn sàng cho giờ phút thiêng liêng ngày hôm nay. Tôi mang bó hoa hồng rực rỡ tiến về phía Uyển My, trong khi nàng vẫn lặng im theo dõi và chờ đợi, ánh mắt không giấu nổi niềm hạnh phúc trào dâng:
- Chúc mừng sinh nhật người con gái đặc biệt nhất trong cuộc đời anh. Em không chỉ là một người bạn gái, là người yêu… mà còn là người bạn đồng hành, là người khiến anh cảm thấy mình là người may mắn nhất thế gian khi có em bên cạnh. Từ khi em bước vào cuộc đời anh, mọi thứ dường như đã thay đổi tất cả. Bản thân anh vẫn luôn luôn dành cho em một sự ngưỡng mộ to lớn, vì sự thông minh, giỏi giang và hoạt ngôn của em, sẽ mãi mãi là số một trong trái tim anh. Anh yêu nụ cười xinh đẹp đó, yêu cả cách em quan tâm từng điều nhỏ nhặt, và cả cách em luôn luôn thấu hiểu anh mà không cần nói quá nhiều lời.
- …
- Anh đã suy nghĩ rất lâu, rất rất lâu để đưa ra quyết định ngày hôm nay, và có lẽ sẽ là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời của anh…
Uyển My nhìn tôi, đôi mắt nàng đã khẽ long lanh ngấn lệ, miệng cười mỉm hạnh phúc:
- Anh đã nghĩ mình nên tặng em một món quà gì đó trong ngày sinh nhật, nhưng rồi sực nhớ ra, có lẽ, anh chính là món quà to lớn nhất dành cho em mà, nhỉ?
- Hì hì… ai thèm… - Nàng lau vội nước mắt, cười khúc khích
Nhận thấy thiên thời, địa lợi và nhân hòa đã giao nhau ngay lúc này, thời cơ dường như đã chín muồi, tôi tiến đến nắm lấy bàn tay trắng trẻo ngọc ngà của Uyển My và kéo nàng đứng sang một bên. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ rằng mình là người hạnh phúc và may mắn nhất trên đời này. Trước mặt tôi là người con gái xinh đẹp nhất, giỏi giang nhất và thông minh nhất đối với tôi, dù rằng cô ấy có gây ra lỗi lầm gì đi chăng nữa, có lẽ, tôi cũng sẽ vội vàng mà bỏ qua, vì nếu không lấy được Uyển My, phần đời còn lại của tôi, chắc cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Uyển My vẫn nhẹ nhàng hướng về tôi bằng ánh mắt trìu mến, nàng cười hiền nhìn tôi đang từ từ lấy trong túi ra chiếc hộp đựng nhẫn, và như một sự lập trình sẵn, tôi quỳ một chân xuống đất, hướng hộp nhẫn về phía Uyển My, và run lên thành tiếng khi tôi lấy hết dũng khí mà nói ra những lời nói từ tận đáy lòng mình lúc này:
- Anh có thể không phải là người đàn ông giỏi nhất, cũng chẳng phải là người có điều kiện nhất để lo lắng cho em ngay bây giờ. Nhưng anh hứa, bằng tất cả những gì anh có, bằng tất cả sức lực anh đang mang, anh sẽ làm mọi thứ để khiến em được hạnh phúc, và tương lai của hai đứa mình sẽ là những ngày tháng tươi đẹp nhất và lung linh nhất.
- …
- Huỳnh Uyển My, em… có đồng ý… làm… làm…
- …
Tôi chẳng biết phải thích thế nào hay miêu tả làm sao để thể hiện rõ được hết những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, vì quả thực có lẽ là tôi và Uyển My kiếp trước đã làm nên những chuyện kinh thiên động địa, trời đất không dung nên kiếp này chuyện tình của chúng tôi mới gian nan và trắc trở đến vậy. Ngay ở thời khắc quan trọng nhất, ở thời điểm cao trào nhất trong đời, thì một lần nữa, số phận trớ trêu đã lại một lần nữa ngăn cản niềm hạnh phúc chỉ vừa mới chớm nở này. Một cuộc gọi bất ngờ đến, vào cái lúc mà chẳng ai mong muốn nhất.
“Bruhhhh… bruhhhh…”
Tôi rõ ràng là có nghe thấy tiêng chuông điện thoại, nhưng lại cố gắng giả vờ ngó lơ đi, vì chẳng hiểu sao ngay lúc ấy, tôi lại có trong mình một thứ cảm giác gì đó rất mơ hồ, rất bất an, rằng chỉ cần nghe cuộc điện thoại đó, tôi sẽ lại gieo mình vào một rắc rối không đáng có, và cô vợ tương lai của tôi chẳng thể chờ đợi được thêm nữa, vì phải chăng là chúng tôi đã chờ đợi nhau đủ lâu rồi:
- Anh chỉ muốn nói là… Uyển My à… em…
“Bruhhhh… bruhhhh…”
- Hì, Phong nghe máy đi! – Uyển My mỉm cười, đôi gò má cao vẫn ửng hồng vì xúc động
- Ừ… anh… xin lỗi…
Và ngay khi màn hình điện thoại sáng lên khi được tôi kéo ra từ trong túi quần, một thảm kịch nữa gần như ngay lập tức đã được hiện diện ngay trước mặt tôi, vì cuộc gọi oái oăm này, lại đến từ một người mà tôi chắc chắn sẽ đem lại toàn những điều xui rủi. Chính vì lẽ đó, tôi không dám bắt máy ngay, mà nhìn về phía Uyển My một cách tha thiết, áy náy:
- Sao vậy? – Nàng tròn mắt hỏi
- Thằng… thằng… Hải… - Tôi bối rối đáp
- Hải? - Uyển My cũng chợt khựng lại
Thở hắt ra, tôi hồi hộp bấm nút nghe trong lúc tâm trạng đang thập phần lo lắng, liệu có phải là:
- Có chuyện gì?
- Ồ, chú Phong đó à? Đang làm gì đấy?
Giọng điệu cợt nhả thường thấy của Hải khiến tôi thật sự đã bắt đầu nghi ngại:
- Mày lại muốn gì nữa?
- Nặng lời thế chú em, chú có muốn biết anh đang ở đâu không?
- Mày ở đâu thì liên quan gì đến tao?
Tôi gằn giọng, lại nhớ vụ bị tụi nó úp sọt hôm bữa đã khiến tôi có phần nóng máu:
- Hê, liên quan đấy, mở camera lên, anh có bất ngờ cho chú đây!
- Mày… tính giở trò gì, thằng chó?
- Bình tĩnh, cứ mở lên xem, không thất vọng đâu!
Chỉ vừa nghe đến đó, tôi đã lại nhanh chóng hình dung ra viễn cảnh tối tăm, một viễn cảnh mà đã xảy ra cách đây không lâu. Tôi run rẩy quay điện thoại lại và mở camera trên màn hình. Bất thình lình, một gương mặt xinh xắn, đáng yêu hiện lên, nhưng tại sao lại ở đó:
- Bác Phong, bác Phong, mẹ ơi, bác Phong nè! Hihi!
- TRỜI ƠI!!! MIN??? SAO CON… Ở ĐÓ???
Tôi lạnh hết sống lưng, bất thình lình đứng bật dậy, hét toáng lên giữa phòng một cách đầy lo lắng:
- Hề hề, liên quan rồi chứ? – Hải cười khẩy xen vào
- THẰNG SÚC VẬT!!! MÀY LÀM GÌ QUỲNH RỒI??? CÓ GIỎI THÌ TÌM TAO, SAO CỨ THÍCH BẮT NẠT ĐÀN BÀ CON GÁI THẾ??? THẰNG TIỂU NHÂN RÁC RƯỞI!!! MÀY Ở ĐÂU???????
Không còn giữ nổi sự bình tĩnh vốn có của mình nữa, tôi hét toáng lên trên điện thoại một cách không kiểm soát, quên mất luôn rằng Uyển My vẫn còn đang ở sau lưng mình:
- Từ từ, chú cứ bình tĩnh, Quỳnh của chú đang ngồi đây, thấy chưa? Còn bây giờ để anh gửi định vị, lại đến nhé! À mà, dẫn Uyển My đến đây, anh chờ!
- THẰNG CẶN BÃ… - Tôi nghiến răng đầy căm phẫn
- Cứ chửi thoải mái! Anh biết bé My về Việt Nam rồi, chú khỏi giấu, anh gọi mà My không nghe, thôi thì lại phải dùng cách này vậy, hê hê, thế nhé chú Phong, cho chú 15 phút!
- THẰNG CHÓ… MÀY…
- Anh nói rồi đấy! Mà cô em này cũng ngon ra phết, bé My không đến thì dùng tạm cũng được, hê hê… Nhớ nhé, 15 phút, không đừng trách anh mày ác!
- MÁ MÀY, HẢI! MÀY ĐỪNG CÓ MÀ…
“Tút… tút… tút”
Tôi chưa kịp dứt tiếng chửi, thằng Hải đã cúp máy ngang, để lại trong lòng tôi lúc này là bộn bề lo lắng. Thật không hiểu nổi tại sao Quỳnh lại bị thằng Hải làm khó dễ lần nữa, đã vậy còn để bé Min đi theo, liệu có uẩn khúc gì sau đây không chứ tôi chẳng nghĩ được lý do gì khiến Quỳnh lại dễ dàng lọt vào tay bọn nó như vậy, trừ khi là nó đang… cố tình sắp đặt một cái bẫy, và cái bẫy đó… xem chừng… là dành cho tôi. Nhưng nếu đúng, Quỳnh chẳng có lý do gì để giúp thằng Hải đưa tôi vào trong cả. Và cũng càng khó hiểu hơn nữa là tại sao sự việc đó lại bất thình lình đến đúng vào lúc quan trọng như thế này, như kiểu kịch bản chỉ có trong phim tình cảm Hàn Quốc, trùng hợp và vô lý đến mức không thể chấp nhận nổi. Lần trước tôi nhớ mình đã dặn Quỳnh rất kỹ rằng tôi không giao du gì với thằng súc vật đó, cơ mà em lại một lần nữa lại rơi tình huống y chang, và lại một lần nữa, nó dùng em gây áp lực cho tôi, buộc tôi phải răm rắp nghe lệnh, chẳng khác gì một vòng lặp thời gian vô tận và bí bách. Chung quy cũng chỉ vì Uyển My, đó là mục tiêu thằng Hải nhắm đến, từ trước đến giờ.
Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng giữ nhịp tim ổn định để bình tĩnh phán đoán tình hình lúc này. Theo như khung cảnh tôi quan sát được, nhiều khả năng thằng Hải và Quỳnh đang ở khu công viên gần nhà em, vì hầu như là tối nào, Quỳnh cũng dẫn bé Min ra đó dạo chơi, có thể bọn thằng Hải đã nắm bắt được cơ hội đó và xuất hiện gây áp lực với em. Dĩ nhiên Quỳnh có thể hét toáng lên để cầu xin sự giúp đỡ, nhưng nếu đó là trường hợp em đi một mình, còn hiện tại, cả cô con gái nhỏ của Quỳnh cũng đang nằm trong tay bọn nó. Chưa biết rằng bọn thằng Hải có dám giở trò gì với Quỳnh hay không, thế nhưng trước mắt, với tư cách là một người mẹ, em hoàn toàn không dám đặt cược sự an nguy của con mình vào một lời kêu cứu thậm chí còn chưa chắc sẽ được đáp lại. Sở dĩ tôi nghĩ thế là vì khu công viên đó về buổi tối khá ít người qua lại, là một khu dân cư tương đối mới, số lượng người ở còn chưa nhiều, đã vậy hầu như chủ nhân ở đó đều cho thuê nhà chứ không ở lại, thành ra lượng người đã ít nay còn ít thêm. Thu gom tất cả manh mối đã lượm nhặt được, tôi khá chắc rằng hiện tại, Quỳnh và bé Min tạm thời chưa gặp nguy hiểm, thế nhưng thằng Hải chắc sẽ không nói đùa, vì nó biết Uyển My đã trở lại Việt Nam, và nó cần gặp nàng, dù có bất cứ giá nào chăng nữa. Nó có thể không làm hại đến an nguy của hai mẹ con Quỳnh, nhưng còn những trò bỉ ổi vô liêm sỉ khác, tôi chẳng dám nghĩ tới nữa, vì tôi không biết phải giải thích làm sao để Uyển My hiểu được, cách tôi lo lắng cho Quỳnh là vì sự lo lắng dành cho một người bạn, một người thân, một cô em gái chứ không phải là kiểu tình cảm nam nữ đơn thuần.
Trong giờ phút căng thẳng, tôi hướng ánh nhìn cầu cứu đến Uyển My, cô bạn gái xinh đẹp của tôi lúc này cũng đang tỏ ra vô cùng… bình thản nhưng không giấu được đi vẻ khó chịu:
- Uyển My à, thằng Hải…
Uyển My lấy tay lau vội giọt lệ đang lững thững trên đôi gò má, nàng ôn tồn hỏi:
- Chuyện gì vậy Phong?
- Hải… thằng Hải… có vẻ là nó muốn gặp em - Tôi nói như run
- Ừm, vậy còn Quỳnh sao rồi?
- Chắc là… không sao, nó chỉ uy hiếp anh vậy thôi, lần trước cũng thế… Nhưng nói tóm lại, nó đe dọa anh để gặp được em, vì nó nói em không nghe máy của nó.
Nói đến chuyện lần trước, thật may mắn là lúc đó, tôi vẫn đề cao cảnh giác nên đã phím trước cho đám thằng Trí để nhờ tụi nó trợ giúp. Cái lúc mà tôi một mình lao vào ăn đòn của bọn thằng Hải, trước đó vài phút thì định vị đã được tôi gửi sang cho thằng Trí, và cũng chính nhờ sự xuất hiện kịp thời của nó, tôi và Quỳnh đã thoát nạn, ít nhất là không liệt nửa người mà chỉ ê ẩm khắp mình mẩy tầm vài tuần. Thế nhưng, bây giờ lại khác, tôi và thằng Trí vừa ác chiến với nhau tại đại hội võ thuật, và tôi lại là người thắng. Xét về mặt tinh thần thì gần như chắc chắn là nó sẽ không giúp tôi, chưa kể người ngợm nó bữa giờ ăn đòn cũng nặng khả năng lớn là chưa bình phục, vậy nên chuyến này đi, lành ít, dữ nhiều rồi:
- Mình xin lỗi…
- Sao? Xin lỗi… chuyện gì…?
- Tại mình mà Phong với Quỳnh mới gặp chuyện, hì, là lỗi của mình rồi…
- Không… không… sao em lại nói vậy?
Uyển My nắm lấy tay tôi, thủ thỉ:
- Bây giờ Phong sẽ làm gì? – Nàng ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hy vọng
- Anh… không biết phải thế nào cho em hiểu nữa? – Tôi vò đầu khó nhọc
Tôi bối rối trong chốc lát, nhìn về phía bàn ăn, đóa hoa hồng 99 bông và cả chiếc nhẫn cầu hôn trên tay tôi lúc này. Làm sao tôi có thể nói với Uyển My rằng, tôi sẽ bỏ dở màn cầu hôn lãng mạn ngày hôm nay, để rồi phải chạy đến bên cạnh Quỳnh và bé Min, vì không thể nào tôi có thể để họ gặp nguy hiểm được. Tôi nghĩ mình ngay bây giờ chẳng đủ can đảm nói điều đó ra, vì dù rằng Uyển My có mạnh mẽ đến mức nào đi chăng nữa, việc này quả thực không thể chấp nhận nổi, dù có hàng tỷ lý do đi chăng nữa. Và tôi cũng không thể cứ bỏ mặc mọi chuyện như không có gì, tiếp tục cầu hôn Uyển My rồi thuyết phục vợ sắp cưới của tôi chạy đến cứu lấy “tình địch” như một ân huệ sau cuối. Nếu tôi mà là Uyển My, dĩ nhiên là tôi cũng không vừa lòng, mà giả dụ có tiếp tục cầu hôn thì hẳn là tôi cũng chẳng còn chút tâm trạng nào để đồng ý nữa:
- Giữa mình và Quỳnh, ai quan trọng hơn? – Uyển My rưng rưng khóe mắt đầy xúc động
- Dĩ nhiên… là em!
- Vậy được, ở lại đây đi, tụi mình đang còn chuyện quan trọng mà, không phải sao?
- Anh biết, nhưng…
- Cứ để Quỳnh ở đó với Hải, sẽ chẳng sao đâu…
- Nhưng mà… làm sao có thể, có cả bé Min ở đó…
- Vậy thì sao? Phong lo cho sự an nguy của mẹ con Quỳnh, vậy còn mình thì sao? Cảm nhận của mình… thì sao?
- …
Lòng tôi lúc này rối như tơ vò, hừng hừng nóng hổi như đang có dàn hỏa thiêu đặt phía dưới. Tôi lo lắng liên tục nhìn đồng hồ để xem thời gian đã trôi qua bao lâu. Tôi biết mình dù bất cứ lý do gì cũng sẽ phải đến với Quỳnh, cơ mà một phần khác trong tôi lại trấn an, rằng Quỳnh sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu, lần trước cũng vậy còn gì. Thế nhưng, làm sao tôi có thể để cô bạn thân thiết 20 năm ở cạnh một thằng biến chất như Hải được… vậy còn… Uyển My… thì sao, sự ích kỷ và bao đồng của tôi đã bao lần khiến nàng buồn lòng, và giờ nó lại tái diễn, một lần nữa?
Uyển My có lẽ thừa hiểu sự bối rối của tôi, và dĩ nhiên nàng cũng hiểu được chuyện gì mới là quan trọng ngay lúc này, chỉ là, với một người con gái, đây cũng là lúc họ có quyền cư xử ích kỷ hơn, vì tình yêu, là thứ chẳng thể nào san sẻ được:
- Được thôi, nếu Phong rời khỏi căn phòng này, ngay bây giờ… mình sẽ… trở về Mỹ, ngay lập tức, và chúng ta… sẽ chấm dứt… từ đây! Mình không muốn mang tiếng là kẻ độc ác, mất nhân tính, mình sẽ để Phong tự quyết định!
- Không… anh… không có ý đó, chỉ là… chậc…
Trước mặt tôi lúc này, là một Uyển My lạnh lùng và quyết tâm đến đáng sợ, ánh mắt kiên định của nàng khiến tôi vô thức hiểu ra nhiều điều. Tôi có thể đảm bảo chắc chắn rằng, những lời nàng nói ngay lúc này không phải là lời nói đùa. Và dù rằng nàng có đang cố tỏ ra ổn với 2 hàng nước mắt đang lăn dài kia, tôi cũng đủ thông minh để nhìn thấu được tâm trạng đau khổ của Uyển My hiện tại. Nếu đặt tôi vào vị trí của nàng, chắc chắn tôi cũng sẽ oán trách rất nhiều, vì chẳng việc gì, ngày sinh nhật của mình, thời khắc cầu hôn của mình lại phải dang dở và bỏ lỡ vì một cô gái khác mà mình thậm chí còn chẳng biết cô ta là ai. Tôi hiểu, hiểu tất cả, nhưng rồi… tôi vẫn buộc lòng phải đưa ra quyết định ngay và luôn, vì sự chậm trễ có thể sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường:
- Anh… thành thật xin lỗi em, xin lỗi em rất nhiều. Anh có thể đảm bảo, rằng anh đang rất rất muốn kết thúc mọi thứ tại đây, ngay lúc này, nhưng anh cũng không thể nào… bỏ rơi Quỳnh…
- …
- Anh thật sự muốn dành cho em một buổi tối trọn vẹn, một ngày sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc, cơ mà… mọi chuyện cứ rối tinh rối mù lên. Ngay lúc này đây, anh biết mình có thể bỏ qua mọi thứ để tiếp tục câu chuyện còn dang dở của hai đứa mình, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng có lỗi với em nếu phải cố chấp tiếp tục trong khi tâm trạng lại bất ổn như vậy…
- Ừm, mình hiểu…
- Có lẽ ngày hôm nay đến đây, em cũng có thể thừa hiểu rằng, anh đã lựa chọn điều gì, đúng không? Vậy thì… hãy thông cảm cho anh… Uyển My nhé?
Tôi bối rối, nhưng sự bối rối đó không thể ngăn được những dòng cảm xúc đang dào dạt chảy trong huyết quản tôi lúc này. Cách đây ít lâu, tôi thậm chí còn không thể lựa chọn giữa 2 cô gái này, vì cả 2 đều là những người phụ nữ rất quan trọng trong cuộc đời của tôi, và mỗi người tồn tại ở đó vì những lý do khác nhau. Quỳnh không thể nào so sánh với Uyển My về mọi mặt, dĩ nhiên là thế, và tôi cũng không thể nào cùng em bước tiếp, vì người tôi yêu là Uyển My. Thế nhưng, bỏ mặc Quỳnh và bé Min trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, liệu tôi có còn xứng đáng là một thằng đàn ông đúng nghĩa, là một người anh mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho cô bạn nhỏ ngày xưa, người mà Quỳnh vẫn luôn hết mực tin tưởng và yêu mến.
Uyển My lặng im hồi lâu, nàng quay đầu ra phía cửa sổ, nhìn xa xăm. Tôi vẫn nghe những tiếng nấc và cả những tiếng sụt sịt rất khẽ dù rằng Uyển My đã cố gắng kìm nén chúng đi. Bờ vai trắng trẻo ngọc ngà đã run lên từng hồi trong tiếng nhạc du dương trữ tình nhưng chẳng đúng thời điểm ấy. Tôi không thể bỏ mặc Uyển My, tôi muốn lấy nàng làm vợ, chân lý đó chẳng thể nào thay đổi. Cơ mà, ngay lúc này, Quỳnh và bé Min cần sự có mặt của tôi, và dĩ nhiên tôi cần sự xuất hiện của Uyển My tại đó, vì em chính là mấu chốt của mọi vấn đề, phải vậy chứ:
- Ừm, được rồi, vậy thì… đi thôi!
- Em nói sao?
- Mình nói đứng dậy, đi thôi, mình hiểu ý Phong rồi!
Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn về phía Uyển My lúc này, nàng đã quay lại và vẫn giữ cho mình thái độ bình thản đó:
- Đi…?
- Đi đến chỗ Quỳnh!
- Nhưng mà… em… có ổn không? – Tôi hồi hộp nhìn nàng
- Hì, không sao, mình cũng biết chuyện gì quan trọng lúc này mà.
Nụ cười lạnh của Uyển My chẳng làm tôi thấy an tâm, vì rõ ràng là nó ẩn chứa quá nhiều vấn đề:
- Vậy thì… cảm ơn em, anh nợ em… nhiều quá!
- Hì, không có gì đâu, đừng nghĩ nhiều, đi thôi, kẻo không kịp. Chuyện của tụi mình, tính sau, hén?
Nàng nháy mắt rồi lẳng lặng bước về phía thang máy, bỏ tôi ở lại với ánh mắt khó hiểu đang nhìn theo bóng dáng người con gái xinh đẹp ấy dần rời xa…
Khoảnh khắc ngày đó, có lẽ, là một trong những khoảnh khắc khiến tôi hối hận nhất trong cuộc đời, vì nếu dũng cảm và quyết đoán hơn khi nói ra lời cầu hôn với Uyển My từ trước đó, hẳn là, mọi thứ đã chẳng… vụn vỡ như vậy, và mọi lỗi lầm, chi bằng, hãy đổ hết lên đầu tôi, vì tôi hoàn toàn xứng đáng với những thứ đó. Nhưng liệu, nếu quả thực tôi nói ra suy nghĩ của mình sớm hơn, đưa ra lựa chọn sau cuối sớm hơn, chuyện đó, sẽ không xảy ra chứ?
Suốt đoạn đường đến chỗ thằng Hải, tôi chỉ biết lặng im nhìn sang ghế lái của Uyển My, nơi gương mặt nàng vẫn giữ vẻ dịu dàng, điềm tĩnh nhưng trong ánh mắt kia là một nỗi buồn không thể giấu, như một vết rạn đang lan dần trên mặt hồ tĩnh lặng. Dù trước đó, nàng đã mỉm cười nhẹ nhàng, bảo tôi đi đến với Quỳnh, bảo tôi đừng băn khoăn và suy nghĩ gì cả, nhưng chính nụ cười ấy lại như một nhát dao quặn thắt và giày xéo ghim thẳng vào lòng tôi. Hôm nay là ngày sinh nhật của Uyển My, là giây phút cầu hôn lãng mãn nhất mà tôi muốn ghi nhớ cả đời, là lúc tôi quỳ xuống định trao cho cô ấy chiếc nhẫn mang theo bao kỳ vọng, ước mơ của chúng tôi về một tương lai tươi đẹp, vậy mà…
Chỉ vì một cuộc gọi.
Chỉ vì tôi không đủ can đảm để bỏ rơi mẹ con Quỳnh và cũng chẳng có dũng khí nói những lời sáo rỗng dành cho Uyển My trong khi tinh thần đang bất định.
Tôi thấy mình nhỏ bé và bất lực khủng khiếp. Tình yêu của Uyển My dành cho tôi lớn đến mức nàng sẵn sàng nhường bước trong giây phút đáng lẽ thuộc về nàng, điều đó khiến tôi cảm động, nhưng cũng khiến tôi đau đớn đến mức không thể ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người con gái xinh đẹp này. Tôi gần như có thể nghe được tiếng trái tim Uyển My đang chầm chậm nứt ra từng mảnh, dù bên ngoài nàng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, bình thản, chốc chốc còn khẽ mỉm cười buồn như đang chấp nhận một câu chuyện không thể thay đổi được, một sự hy sinh quá đỗi lớn lao. Ngay cả khi Uyển My quyết định bỏ rơi Quỳnh và bé Min, nàng cũng chẳng sai tẹo nào, vì nàng hoàn toàn có đủ quyền để ích kỷ giữ lấy hạnh phúc của mình, vì đó là thứ chẳng thể sẻ chia cho bất cứ ai. Cơ mà, đến cuối cùng, Uyển My vẫn chọn cách trở thành một cô gái lương thiện, tốt bụng và vị tha, và một thằng hèn nhát như tôi thì không xứng đáng với điều đó.
Tôi của ngày đó ngu xuẩn và ích kỷ đến mức cùng kiệt, vì chỉ cần một khoảnh khắc nào đó, nếu tôi hiểu được rằng, dù ngoài miệng nói không sao, và thấu hiểu cho tôi, thế nhưng Uyển My đã đau khổ đến thế nào khi quyết định như vậy, hẳn là cuộc đời và tương lai của 2 chúng tôi đã khác, rất rất khác rồi.
Dù đã biết thật quá trễ để nói ra câu nói này, nhưng nếu một ngày nào đó, em có vô tình đọc được những dòng chữ này, hãy nhận từ anh một lời xin lỗi chân thành nhất, vì anh biết, mình đã sai và có lỗi với em rất nhiều, Uyển My bé nhỏ của anh…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Tư vấn] cưa cô bạn thân nhất
quang linh
Trả lời2 tuần trước
hóng quá
Đ H
Trả lời2 tuần trước
Lại off nữa
Năng Trần
Trả lời1 tháng trước
:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay
Năng Trần
Trả lời1 tháng trước
:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay
An quên mật khẩu
Trả lời1 tháng trước
Ntr rồi
Đ H
Trả lời1 tháng trước
Bù 4 chương 1 tuần cho tôi🙂
tieuphong94 [Chủ nhà]
1 tháng trước
kk súc miệng tạm 2 chương vậy
Tùng Dương
Trả lời1 tháng trước
mé ae cmt bên kia xôm mà mình kh cmt đc cayy theee
tieuphong94 [Chủ nhà]
1 tháng trước
xác minh cccd đi kkk
Kiethanquoc2005
1 tháng trước
Trang nào vậy bác
tieuphong94 [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Mình trở lại rồi đây, hy vọng mọi người vẫn còn ở đây, hehe, thành thật xin lỗi vì mình có việc riêng cần giải quyết nên không thể tiếp tục gõ, nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn, mình lại tái xuất thôi, chắc chiều này sẽ có 2c mới, hehe
An quên mật khẩu
1 tháng trước
Oh
Phivupc83
3 tuần trước
Rồi ông hứa tuần trước 2 chap. Mà giờ thêm tuần nữa rồi chưa thấy đâu. Drop luôn rồi hả TG? Huhu tôi đọc lại truyện lần thứ 5 rồi đó.
Tony Tèo
Trả lời2 tháng trước
2 tháng rồi các con chữ vẫn chưa về với buôn làng à ông phong 😥
Đ H
Trả lời2 tháng trước
Truyện drop rồi à