Đối với tôi, Uyển My vẫn luôn là một người con gái đặc biệt, và điều đặc biệt nhất khiến tôi luôn có ấn tượng mạnh mẽ về nàng, đó là việc gần như tôi chẳng bao giờ đoán được Uyển My sẽ làm gì tiếp theo, nàng sẽ nói gì hay sẽ cư xử thế nào, trong tất cả mọi trường hợp. Ngày hôm nay, một ngày mà tôi đã nghĩ rằng mình sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể nhằm giúp Uyển My có được một ngày kỷ niệm trọng đại và đáng nhớ, thế rồi cuối cùng tất cả lại tan thành mây khói, chỉ vì tôi không thể nào làm ngơ trước sự an nguy của mẹ con Quỳnh. Tôi từng nhớ đã không ít lần, Uyển My nói với tôi rằng, nàng ghét cái tính bao đồng, nhiễu sự và cả cái tính quan tâm đến bạn bè quá mức của tôi, vì gần như nó chỉ đem đến những điều xui rùi, ấy vậy mà dù nàng có nói trên trời dưới đất hàng ngàn lần nữa, tôi vẫn chẳng sao bỏ ngoài tai được mỗi khi những người xung quanh tôi gặp rắc rối. Nhưng cũng chính Uyển My đã phải thừa nhận rằng, sự tốt bụng của tôi lại là một trong những thứ khiến nàng ấn tượng nhất, dẫu biết rằng điều đó khiến nàng buồn lòng rất nhiều.
Tôi ngày đó vẫn không sao hiểu thấu được nỗi đau mà Uyển My đang trải qua, dù rằng gương mặt lạnh băng của nàng lúc này đã khiến tôi mơ hồ hiểu được. Một buổi tối sinh nhật, bên cạnh người mình yêu, rồi thì đang chuẩn bị trao nhẫn cầu hôn, một khoảnh khắc đẹp bậc nhất trong cuộc đời, ấy vậy mà cuối cùng lại phải nai lưng đưa người yêu mình đi giải cứu tình địch nhưng lại không một lời oán trách. Giá mà tôi khi ấy trưởng thành hơn một chút, khôn ngoan hơn một chút, thì hẳn là Uyển My của tôi đâu phải buồn khổ và đáng thương đến nhường ấy. Sau này ngồi nghĩ lại, tôi cứ trách mình mãi không thôi, khi đã để những chuyện xung quanh ảnh hưởng quá nhiều đến quyết định của mình, dù cho những chuyện đó thực chất cũng chẳng đáng để bận tâm như tôi nghĩ:
- Đến rồi, tụi nó kìa!
Tôi ra hiệu cho Uyển My dừng xe lại và chỉ tay về phía đối diện. Đây là khu công viên gần nhà Quỳnh, hẳn là em đang dẫn bé Min ra ngoài chơi, rồi thì có thể đã bị thằng Hải bắt gặp chứ không hẳn là một cú lừa như đợt trước:
- Em… ở yên đây đi, để anh ra được rồi! – Tôi trấn an
- Ừm.
- Vậy… anh đi nhé?
- Ừm.
Uyển My vẫn ngồi yên trong xe, nàng không nói không rằng, cũng chẳng nhìn tôi lấy một lần, chỉ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt đưa thẳng đến vị trí thằng Hải đang đứng, bên cạnh là mấy thằng đàn em đang giữ lấy Quỳnh xung quanh một chiếc ghế đá, bé Min thì đang được một thằng bế trên tay và cho ăn kẹo, xem chừng cô bé không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn cười nói một cách vô tư và hồn nhiên.
Tôi từ từ bước ra khỏi xe, tiến đến trước mặt đám côn đồ bẩn tưởi này. Nhưng nói gì thì nói, bọn này thằng nào thằng nấy đều to con và bặm trợn hết nấc. Dù rằng tôi có thể cố gắng mà giải quyết vài thằng, nhưng với số lượng áp đảo thế kia thì chắc chắn tôi cũng nát người chỉ trong vòng vài phút. 1 chọi 10, thú thật là sư tổ Bruce Lee sống lại cũng ăn hành mệt nghỉ chứ không tài nào đáp trả nổi, hứa danh dự là thế.
Vừa thấy tôi xuất hiện, thằng Hải đã cười lớn, nhưng tôi không quan tâm đến nó, chỉ lo lắng nhìn về phía Quỳnh và bé Min. Hai mẹ con vẫn bình yên vô sự, đó là lúc tôi thở phào nhẹ nhõm nhất, dẫu chỉ là trấn an nhất thời:
- Ồ, chào chú em, đúng giờ đấy chứ nhỉ?
- Thả mẹ con Quỳnh ra, có gì tìm tao đây này! – Tôi gằn giọng
- Chú mày lại nói đùa rồi, anh có bắt cóc em Quỳnh của chú đâu, thấy không, vẫn ngồi ghế đá đàng hoàng, lịch sự, hê hê.
- Mày không cho Quỳnh đi thì chả khác gì bắt cóc, thằng súc vật, cái tính dơ bẩn mãi không bỏ!
- Cứ chửi thoải mái, miệng của chú em mày thì nói gì mà chẳng được.
Hải vẫn bình thản đối ứng với tôi, vì rõ ràng ngay lúc này đây, hiện trường chứng minh nó chẳng có dấu hiệu gì gọi là đang “bắt cóc tống tiền” mẹ con Quỳnh với tôi cả, vì Quỳnh vẫn ngồi ghế đá bình thường, còn bé Min thì còn được đám đàn em thằng Hải chăm chút rất tận tình và chu đáo:
- Đừng nói nhiều, muốn gì thì để Quỳnh sang đây với tao trước đã!
- Đâu có dễ vậy chú em, tiền trao cháo múc, Uyển My đâu? – Nó nhếch mép
- Ở ngoài kia, nhưng tại sao Uyển My lại phải đi theo mày?
- Hê, chuyện đó là của hai đứa tụi anh, liên quan gì đến chú?
- Tất nhiên là liên quan, Uyển My là bạn gái của tao, và mày chẳng là cái quái gì trong cuộc đời của Uyển My cả!
- Được rồi, nếu mày thích nhây, để tao cho mày hiểu vấn đề nhé! Tụi bây, vả vào mặt con bé đó cho tao!
“Chát”
- Á…
Và chưa để cho tôi kịp định thần lại, một thằng đứng bên cạnh đã đưa tay lên tát mạnh vào mặt Quỳnh. Dĩ nhiên với sức vóc của một cô gái, cái tát dù trông có vẻ nhẹ nhàng đó cũng là một đòn tác động rất nặng tay rồi. Bọn khốn nạn này đánh tôi còn chưa đủ, giờ lại quay sang bắt nạt đàn bà, con gái, đúng là một lũ hèn hạ, bỉ ổi, vô liêm sỉ. Và hiện tại thật xui rủi làm sao khi tôi chưa dự trù trước tình huống này, vì có cho tiền tôi cũng không nghĩ bọn hèn hạ này lại ra tay với cả một cô gái như Quỳnh. Chẳng lẽ ngay bây giờ tôi lại phải đưa vợ tương lai của mình ra để đổi lấy sự bình yên của một cô bạn rất rất thân, thế thì tôi cũng chẳng khác quái gì bè lũ ngu xuẩn của thằng Hải cả, làm sao bây giờ khi tôi khá chắc rằng mình không thể tự tay cân hết chục thằng bên nó được:
- CÓ GIỎI THÌ ĐÁNH TAO, SAO CỨ THÍCH BẮT NẠT ĐÀN BÀ CON GÁI THẾ? THẰNG HÈN!
- Chửi thoải mái, hê hê, dù sao anh mày cũng không quan tâm lắm. Mà cũng lạ nhỉ…
- LẠ CÁI CHÓ GÌ? THẰNG RÁC RƯỞI NÀY!
- Anh không hiểu sao cái loại kém cỏi như chú mày lại được tận 2 em để ý, mà em nào cũng xinh ngất ngây, được cái em này có sẵn con nhóc kia rồi, nên giờ chú nhường My cho anh, cưới em này, là được cả trâu lẫn nghé, haha…
Điệu bộ cười khoái trá của thằng Hải lúc này khiến tôi muốn tức phát điên, cộng thêm màn cười giả tạo theo kiểu chó hùa của đám đàn em nó làm khung cảnh trông cực kỳ kệch cỡm và lố bịch. Nhưng mà, gần như ngay lập tức, tôi thừa hiểu, ngay bây giờ mà tôi cứ chửi rủa nó mãi như vậy thì không phải la cách, vì bản mặt dày của thằng Hải sẽ chống chọi hết những lời sỉ vả đó, nó có biết nhục là gì đâu:
- Thằng rác rưởi, ăn nói cho cẩn thận!
Hải chợt nghiêm mặt lai, nó nhìn tôi đăm chiêu:
- Anh đéo rảnh nói chuyện phiếm với chú mày đâu, gọi Uyển My ra đây! Còn không đừng trách tao! Tụi mày… triển đi!
Thằng Hải nhìn về phía đám đàn em bặm trợn, nó lắc đầu ra hiệu, và ngay tức thì, một thằng đầu trọc xăm trổ đưa sát mặt nó vào gàn Quỳnh khiến em la lên thất thanh:
- TRÁNH XA TÔI RA!!! ANH PHONG ĐỪNG LO CHO EM, KỆ EM ĐI!!!
- Thằng khốn nạn, thả Quỳnh ra! Còn không… đừng trách tao…
- Mày làm sao, dọa tao đấy à thằng nhãi? – Nó cười hếch hàm
Dĩ nhiên ngay lúc này, mấy cái tiếng gào thét của bọn tôi chẳng khiến ai bận tâm, vì công viên này như tôi nói ban nãy, vốn dĩ đã vắng, nay lại càng vắng hơn nữa vì hiện tại trời đã bắt đầu đổ mưa lâm râm, và cũng không có ai rỗi hơi đi tập thể dục vào một ngày mưa gió như vậy cả. Hơn thế nữa, tụi nó cũng ăn mặc khá bình thường và chưa hề có dấu hiệu làm gì tổn hại đến Quỳnh lẫn bé Min, chưa kể thằng Hải còn đi xe sang đến, ai nhìn vào chắc cũng tưởng là gia đình nhỏ hay công ty gì đó đang đi… dã ngoại. Mặt khác, tôi cũng không thể gọi báo công an, vì thằng ngốc cũng thừa hiểu rằng một khi công an đến thì mọi sự đã an bài rồi. Và cuối cùng, tôi cũng chẳng thể rung cây nhát khỉ, vì với thế trận hiện tại, thì tôi mới là khỉ, là đứa phải sợ:
- Mày có gào nữa thì cũng đéo ai quan tâm đâu Phong, tao cho mày 30 giây để gọi Uyển My ra đây, tao đùa với mày à? – Nó trợn mắt
- Thằng… mất dạy, ba mẹ mày không dạy cách đối xử với con gái à?
- Có chứ, nhưng con bé này là đàn bà rồi, nó đâu còn con gái, phải không tụi bay, hahahaha!!!
Thằng Hải đùa nhạt như nước ốc, nhưng đám đệ tử của nó vẫn phá ra cười như nắc nẻ, thật đúng là một lũ hề kệch cỡm, thề có trời đất là tôi chỉ muốn lao vào giã cho mỗi thằng một trận mà thôi, thật bức bối:
- Mày kể chuyện cười đó à Hải? Chắc tao phải tự chọc tay vào nách để cười mất!
Thằng Hải dĩ nhiên là hiểu được câu chọc ngoáy đơn giản vừa rồi của tôi, nó quay sang lườm tôi hồi lâu, rồi thở hắt ra đáp:
- Thôi đủ rồi, đừng câu giờ nữa, gọi bé My vào đây! Tao không rỗi hơi để đùa với hai đứa mày.
- Thả Quỳnh ra, rồi nói gì thì nói!
- Mày cố chấp thật, tao đã nói rồi, mày chẳng có cái quái gì uy hiếp được bọn tao cả, và tao có 2 đứa lận đấy, tập đếm đi, Phong! – Nó nhếch mép
Máu nóng bốc lên đầu, nộ khí xung thiên, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để nhảy vào ăn thua đủ với bọn nó, dù biết khả năng ăn hành ngập mồm của tôi là 100%, thế nhưng chẳng có cách nào khác, tôi vẫn phải thử, vì chung quy mà nói lại cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi hít một hơi thật sâu, và thở ra thật mạnh, chân tay đã chuẩn bị sẵn sàng cho màn thư hùng không thể tránh khỏi. Đám đàn em của thằng Hải nhìn thấy tôi như vậy cũng quay lại bẻ tay răng rắc, thằng thì cầm gậy, thằng thì tay không, nhưng căn bản là thằng nào cũng nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống ngay và luôn:
- Một thằng ra ngoài xe gọi Uyển My vào đây cho anh!
- Dạ, anh Hải!
Thằng Hải không ngu, và nó cũng chẳng rỗi hơi đi đánh một thằng thất bại như tôi lúc này, nó ngay lập tức gọi vài thằng đệ ra ngoài bắt Uyển My vào, còn tôi thì đã có tầm 5-7 thằng khác lo liệu. Ngay lúc tôi vừa hét lên những mong có thể ngăn cản tụi nó, thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Không cần đâu, anh Hải tìm em?
Uyển My hiên ngang bước vào một cách tự tin và kiêu hãnh, gương mặt thanh tú, xinh đẹp gần như là đang tỏa sáng rực rỡ giữa trời đêm. Ngay khi nàng vừa tiến vào, đám lâu la kia cũng phải trố mắt ra ngước nhìn, vì dĩ nhiên là quá xinh đẹp và quyến rũ, nhưng cái khí thế và sự tự tin này mới là thứ làm người khác phải mê mẩn:
- Wow, anh Hải, nhỏ này… đẹp quá vậy anh? – Một thằng nói
- Dĩ nhiên, vợ anh phải thế, chứ ai như con nhỏ này, đúng không Phong?
Thằng Hải nhếch mép nhìn tôi cười đểu cáng, nhưng nụ cười đó của nó cũng rất nhanh tắt lịm đi, vì người mà nó đối mặt lúc này không còn là tôi nữa, mà đã chính thức chuyển giao sang cho đại tiểu thư Uyển My, một người mà có lẽ nó chưa đủ trình để mà chạm tới đâu:
- Em trốn anh lâu quá, tìm em mãi đấy! – Hải cười đểu cáng
- Hì, em có trốn đâu, tại tụi mình không có duyên gặp thôi!
Lời chọc ngoáy của Hải chẳng khiến Uyển My nao núng, nàng vẫn thản nhiên trả lời, và hiện thì đang đứng chắn trước mặt tôi:
- Em nói dễ nghe quá nhỉ? Còn chuyện em hứa với ba anh thì sao, mới chưa được 1 năm mà em đã tính bỏ của chạy lấy người rồi à My? – Nó cười khẩy
- Hi, em nghĩ mình đã xong việc, còn lại anh phải tự lo liệu đi chứ, công ty của anh mà? – Uyển My cũng chẳng vừa, nàng vẫn cười, nhưng mặt lại chẳng có tí cảm xúc nào
- Em nói gì vậy? Công ty của ba anh và ba em còn gì?
- Nếu vậy thì cũng là chuyện của họ, liên quan gì đến em?
- Hê, em đừng quên gia đình em vẫn nợ ba anh một ân huệ, và em chưa hoàn thành điều đó đâu đấy!
Uyển My dường như đã lường trước được những lời nói đó từ Hải, nàng vẫn bình thản quay sang nhìn về phía Quỳnh và mỉm cười trấn an:
- Ba anh có giúp đỡ ba em, điều đó là thật, em không bao giờ dám chối bỏ! Nhưng mà cái ân huệ đó mà anh nói, anh vẫn nghĩ rằng nó có thật à, Hải?
- Em nói… cái quái gì vậy My, em đang đùa à?
- Muốn biết em đùa hay không, anh cứ hỏi ba anh, hì, còn việc mà anh có cơ hội ở cạnh em 2 năm thì do ban đầu là em chủ động muốn như vậy, chứ anh thật sự tưởng rằng ba anh có thể ép buộc em sao? Ngay cả khi ân huệ đó có tồn tại, em nghĩ là anh thừa hiểu em là người thế nào, và tại sao ba anh lại đích thân chỉ định để em quản lý toàn bộ công ty nhỉ?
Nụ cười lạnh sống lưng của Uyển My gần như khiến thằng Hải xanh mặt, nó như không tin vào tai mình, tỏ ra vô cùng lúng túng:
- Gì… gì chứ? Em đừng có mà… bịa chuyện, em phải về theo anh, đừng có nói nhiều!
- Hải à, nể tình ba anh và ba em là những người bạn lâu năm, em không muốn làm anh mất mặt tại đây. Thả hai mẹ con Quỳnh ra, em sẽ để yên, còn không thì anh muốn sao, em sẽ chiều ý.
Trong một khoảnh khắc, dù là không đứng đối mặt với Uyển My, tôi cũng cảm nhận được áp lực khủng khiếp mà nàng đang tạo ra lúc này. Hẳn là thằng Hải cũng có cảm nhận giống tôi, vì tôi thấy rõ là nó đang gần như run lên, chẳng rõ là vì tức giận hay vì sợ hãi, nhưng Uyển My nhà tôi thì chưa bao giờ biết ngán ai cả:
- Hừ, thả con ranh này thì dễ quá, em chỉ cần đi theo anh, về lại Mỹ là được!
- Nếu em nói không?
- Thì anh buộc lòng phải “dùng” tạm con nhỏ này cũng được, cũng trắng trẻo xinh gái lắm, hê!
- Hì, để em nói ngắn gọn cho anh nghe nhé! Thứ nhất, em sẽ không đi đâu theo anh, kể từ nay về sau, mà ngay từ đầu là anh chạy theo em mới đúng, nhớ nhé! Thứ hai, anh có làm gì Quỳnh hay không, em cũng không quan tâm, chỉ là nếu anh muốn mọi chuyện sắp tới yên ổn, thì tốt nhất đừng làm gì sai trái, còn không đừng trách em!
Đáp trả lại mọi lý lẽ của thằng Hải, Uyển My vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đến mức bất ngờ, cứ như kiểu nàng đã đoán biết trước được mọi thứ vậy, thật sự là bản lĩnh cao chót vót. Nhưng nói gì thì nói, có lẽ đến nước này thì tôi đã buộc lòng phải thừa nhận, sức hấp dẫn và cuốn hút đặc biệt của Uyển My không chỉ đến từ vẻ ngoài tuyệt sắc của nàng mà còn là sự tự tin và niềm kiêu hãnh ngút trời ấy. Tôi thật sự cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ trước sự nhạy bén và khả năng ứng biến linh hoạt của nàng, dù đối thủ có là ai đi chăng nữa, thì Uyển My vẫn chẳng có biểu hiện gì gọi là lo lắng hay chùn chân. Uyển My thông minh, bản lĩnh, có định hướng rõ ràng, điều này hẳn nhiên không phải ai cũng có. Nàng khiến tôi cảm thấy mình cần phải nỗ lực, phải lớn thêm, trưởng thành thêm và cứng rắn thêm để “xứng đáng” đứng cạnh nàng, điều đó vô tình tạo ra một lực hút rất mạnh. Tôi không chỉ yêu Uyển My mà còn ngưỡng mộ nàng như một hình mẫu lý tưởng trong cuộc sống. Uyển My thích kiểm soát, nhưng điều đó cũng có thể khiến tôi cũng như tất cả mọi người khi ở cạnh nàng sẽ đều cảm thấy rất an toàn trong một thế giới phức tạp và cạm bẫy. Nàng hiện lên như một người cầm lái, một vị lãnh đạo tài tình khiến tôi luôn luôn cảm thấy yên tâm rằng mình sẽ không lạc hướng và sẽ không bị ai chèn ép cả. Đồng thời, sự lấn át ấy cũng là một thử thách cho cái tôi của bản thân thằng Phong 25 tuổi ngày đó, rằng nó không chỉ yêu, mà còn muốn được “ngang hàng” với Uyển My, chinh phục lại thế chủ động mà một thằng con trai luôn muốn có trong một mối quan hệ, vậy thôi:
- Em thách anh đấy à? Em có tin anh xử con bé này tại đây luôn không, trước mặt thằng bạn trai hèn nhát của em?
Thành thật mà nói, ngay khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc mà thằng Hải gọi tôi là thằng bạn trai “hèn nhát”, chỉ biết núp sau lưng Uyển My, tôi đã cảm thấy có một cái gì đó khó chịu đang len lỏi trong người, một cảm giác nhỏ bé, bất lực mà chẳng biết phải giải quyết làm sao. Dĩ nhiên tôi có thể liều mình xông vào đánh nhau với tụi nó, nhưng rõ ràng kết cục tôi nhận về sẽ không bao giờ khác, dù có đánh nhau 100 lần, tôi cũng sẽ nằm liệt giường 100 lần, không hơn không kém. Thế nên, tôi hiểu ra rằng, để giải quyết vấn đề, võ vẽ cũng chẳng để làm gì, quan trong là cái bản lĩnh và cái uy của mình toát ra, về điểm này, dĩ nhiên tôi chỉ là hạt cát giữa sa mạc nếu so với Uyển My,người có thể chỉ dùng lời nói mà trấn áp quần hùng. Nếu mà là thời xưa, hẳn Uyển My đã hiên ngang trở thành nữ vương uy quyền nhất lịch sử rồi:
- Anh thích làm gì thì làm, em nói rồi, em không quan tâm. Quỳnh có làm sao thì cũng không phải việc của em, còn anh mà đụng đến Phong thì em không chắc là anh sẽ yên đâu, hì. Mà anh thì làm gì đủ tư cách gọi Phong là “hèn nhát” khi chính anh cũng đang núp sau Quỳnh để gây áp lực với Phong?
- Chuyện đó… dĩ nhiên là khác – Hải bắt đầu lúng túng
- Phải rồi, khác ở chỗ, Phong dám một mình đối đầu, còn anh Hải thì núp sau 10 người cộng thêm 1 cô gái, phải không? – Uyển My cười híp mắt
- Em… em… xỉa xói anh thế đủ rồi đấy, anh không rảnh ngồi nghe diễn thuyết. Giờ em có chịu đi theo anh hay không? Nói một lời thôi! – Thằng Hải tỏ ra sốt sắng, nó bắt đầu lớn tiếng
- Không!
Uyển My bĩu môi, nhún vai đáp gọn lỏn, và không chút e dè.
Và rồi thì giọt nước cũng đã tràn ly, thằng Hải không còn giữ được sự bình tĩnh nữa, nó cười lớn một cách điên cuồng:
- Hê hê, là em tự chọn đấy nhé! Tụi bây đâu, xé áo con nhỏ đó ra cho anh!
- Oke, anh Hải!
Tôi như phát hoảng lên ngay trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn biết hét lớn:
- ĐỪNG LÀM THẾ!!!
Ngay lúc tôi đang định lao vào, thì Uyển My đã đưa một tay sang ngang và ngăn cản lại, nàng vẫn lạnh lùng như vậy, thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi:
- Đứng yên đó!
- Nhưng… Quỳnh…
- Mình bảo cứ đứng yên, để mình lo!
- Ừm… ừm…
Sự sốt ruột của tôi rõ ràng cũng chẳng giúp ích được gì, vì chỉ ngay sau đó vài giây, một thằng trong số đó đã thực sự… xé áo Quỳnh ra giữa thanh thiên bạch nhật, giữa ánh mắt thèm khát đầy dục vọng của một lũ côn đồ mọi rợ khốn nạn và hèn nhát. Quỳnh la hét thất thanh, những giọt nước mắt đã lăn dài trên gương mặt đáng thương của em, điều đó khiến tôi vô cùng căm phẫn, chẳng còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Tôi gạt phắt tay của Uyển My sang một bên mà hùng hổ lao tới để ngăn cản sự việc khốn nạn của tụi thằng Hải, điều mà chỉ vài chục giây sau tôi đã biết đó là ngu ngốc và sai lầm trầm trọng.
Nhanh như cắt, tôi đã tiến đến đứng đối mặt với đám đệ tử của nó, và trong khi vừa lách người né được một gậy của thằng tóc vàng phía trước, tôi lao tới quay người lên không và tung ra đòn Tornado Kick nhắm thẳng vào cái thằng đầu trọc rác rưởi đang làm trò bỉ ổi với Quỳnh.
“Ầm”
Một tiếng động chát chúa vang lên giữa buổi tối tĩnh mịch, và thằng này ngay lập tức đổ ập xuống sau khi ăn một cước của tôi vào vùng mặt. Chỉ chờ có thể, tôi lao đến và đưa cho Quỳnh chiếc áo khoác đang mặc. Tôi kéo em ra phía sau lưng, trấn an:
- Đừng sợ, anh đây rồi!
- Hức… anh Phong… em… hức… em…
- Không sao rồi, anh ở đây, không thằng nào dám làm gì Quỳnh cả, đừng sợ!
- Dạ… anh Phong ơi… Min…
- Thằng kia đang bế Min, chắc nó không làm gì đâu, để anh tính cái đã…
Chẳng cần đợi hiệu lệnh nữa, cả đám 9 thằng thì hết 8 thằng đồng loạt lao vào với đủ mọi loại vũ khí trên tay khiến tôi chỉ còn biết cầu trời khấn phật để thoát ra khỏi nghịch cảnh này, thằng còn lại đang bận… làm bảo mẫu bất đắc dĩ cho bé Min của Quỳnh. Một thằng lao tới hùng hổ ở phía tay trái, và nó đang cầm gậy, còn một thằng bên phải thì tay không. Chính vì vậy, tôi không mất quá nhiều thời gian để quyết định nhảy đến và tung một đòn gối Knee Strike vào thẳng cằm của thằng cầm gậy làm nó lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự. Đến lúc này, mọi chuyện xem chừng có vẻ rất thuận lợi, cơ mà, đó là tất những gì tôi có thể làm được, vào tối hôm nay. Vì ngay khi chân tôi kịp hạ xuống đất, một cú đạp rất mạnh từ phía sau đã khiến lưng tôi đau nhói, và hiển nhiên là tôi ngã đập mặt xuống đất, đau thấu trời xanh. Và trong tiếng hét hốt hoảng của Quỳnh lúc ấy, tôi chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa, chỉ cảm nhận được hàng trăm cú đá nhắm vào khắp nơi trên người, giống hệt như cái hôm tôi giải cứu em, cách đây không lâu:
- Dừng lại, Hải! Đủ rồi đó!
Uyển My nói bằng giọng sắc lạnh, tuy gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc quá nhiều nhưng dường như giọng nói của nàng đã có phần lay chuyển so với ban đầu:
- Làm gì có chuyện đó, haha, em đi với anh, và anh sẽ tha cho 2 đứa này!
Bằng chút sức lực cuối cùng, tôi cố gắng ngóc đầu dậy và nhìn thẳng về hướng của Uyển My, nơi nàng cũng đang trao cho tôi một ánh nhìn vô cùng thất vọng, vô hồn và bất lực. Thế nhưng, ngay sau đó, Uyển My chứng minh, lý do tại sao nàng vẫn luôn luôn là tâm điểm, chứ không phải là tôi, cũng không phải là thằng Hải. Khuôn mặt khẽ giãn ra, nàng nhoẻn miệng cười, nhưng không phải là với tôi, mà là với thằng Hải:
- Em cho anh 30 giây để dừng lại, còn không anh sẽ hối hận đấy!
- Haha, My ơi, em nghĩ em là ai vậy, em nói dừng là anh dừng à?
- Em chẳng là ai cả, chỉ là em chắc chắn những gì em nói thôi, hì.
Sự điềm tĩnh đến đáng sợ của Uyển My khiến Hải dường như cũng cảm nhận được điều gì đó không hay, thế nhưng máu nóng đã dồn lên não, nó không đời nào mà nương tay cho tôi với Quỳnh cả, chỉ lẳng lặng đứng im quan sát, nhìn ngang ngó dọc:
- Hê, em đi đóng phim xã hội đen được đấy, dọa dẫm võ mồm khá lắm!
- Em không dọa đâu, anh còn 10 giây!
- Cái quái gì chứ? Haha…
- 10…
- 9…
- 8…
- 7…
- Em điên à My?
- 5…
- 4…
- 3…
- 2…
- 1…
- Hết giờ!
- …???
Ngay sau câu nói của Uyển My, gần như đám đồ đệ của thằng Hải cũng cảm thấy có chút gì đó bất an, tụi nó nhẹ tay nhẹ chân hẳn đi, không còn đạp tôi muốn thổ huyết như lúc ban đầu nữa. Cũng may là do tôi có tập võ, người cũng gọi là có cơ bắp, thành ra ăn đạp cũng chưa thấm vào đâu, chỉ hơi ê ẩm mình mẩy. Và may hơn nữa là có sự trợ giúp của Uyển My bên cạnh, tụi nó mới phân tâm, chứ không giờ chắc tôi gãy hết xương trên người với đống gậy gộc đó rồi mất:
- Hê, chỉ giỏi rung cây nhát khỉ. Anh cho tụi mày làm gì con bé kia thì làm, thoải mái!
Nhưng câu nói của thằng Hải lần này không còn đủ sức nặng điều khiển bọn lâu la nữa, vì tụi nó cũng đã đứng chết trân mất rồi:
- SAO KHÔNG LÀM ĐI??? TỤI MÀY NHÌN CÁI GÌ???
Thằng Hải mất bình tĩnh ra mặt, nó hét lớn lên rồi túm lấy cổ áo một thằng đàn em:
- Anh… anh Hải, tụi… tụi nó đến rồi!
- TỤI NÀO??? TỤI NÀO??? HẢ???
Và ngay khi thằng Hải dứt câu, một loạt tiếng chân rất mạnh đang vang lên dồn dập. Sở dĩ tôi nghe thấy tiếng chân rõ mồn một như thế là vì ngay hiện tại, đầu tôi đang áp chặt vào nền đất, thế nên tôi có thể cảm nhận sự chấn động không hề nhỏ này, tiếng ồn dường như là bắt nguồn từ xe mô tô phân khối lớn, gần giống như loại mà Tuyết Mai hay đi. Với cái rung động cỡ đó, khả năng là số lượng người không thể dưới 20, và đó đúng là sự thật:
- Cái… đéo gì… thế???
Tôi cố gắng dùng tất cả sức lực để mò mẫm ngồi dậy, khó nhọc nhìn theo hướng nhìn của tụi thằng Hải, tức là về phía sau lưng của Uyển My, nơi tầm 20 người cũng bặm trợn không kém cũng đang dừng xe tiến vào, đi đầu là một ông trông vô cùng lịch lãm, to cao và cũng ngầu bá cháy. Và lại một lần nữa, tôi phải tròn mắt ngạc nhiên, vì không hiểu Uyển My liên lạc với hội này từ lúc nào mà kịp thời đến thế, liệu tôi có quá đa nghi hay không hay mọi thứ lại một lần nữa, chỉ là… trùng hợp? Người này tiến lại gần Uyển My, mỉm cười thân thiện:
- Lâu quá không gặp, em gái anh dạo này đẹp ra đấy!
- Hì, anh Dũng quá khen rồi, em vẫn thua chị mà!
- Haha, con bé này, chỉ được cái khéo miệng. Mà sao, thằng nào đắc tội với em?
Giọng người này vô cùng vang vọng và có lực, chỉ mới nghe thôi tôi đã tưởng là ông ấy gắn loa vào cổ họng, nhưng có vẻ như là không phải, vì cái giọng ồm ồm đó, chỉ mới nghe thôi đã đủ khiếp vía rồi, huống hồ còn gắn thêm loa đài vào để mà làm gì:
- Nhờ anh em cũng ngại quá, nhưng mà em thân con gái chẳng làm được gì…
Uyển My vờ bĩu môi buồn bã, nó nhanh chóng khiến ông kia thay đổi thái độ, trở nên hung hăng ra mặt:
- THẰNG NÀO ĂN HIẾP EM GÁI TAO??? NÓI!!!
Ông anh này nhanh chóng xuống xe, ngay lập tức tiến đến trước mặt thằng Hải, vì nó là thằng duy nhất mặc đồ sáng màu và cũng là thằng đứng giữa đám đông hỗn loạn. Ông này hét lớn khiến thằng Hải thất kinh, run như cầy sấy, mặt trắng bệch tưởng như cắt không còn hột máu, lắp bắp trả lời:
- Dạ… anh… à… dạ… em… em…
- Mày là thằng nào? Mày làm gì em gái tao?
- Em… em… không dám… em có làm gì đâu… anh… anh ơi…
Đứng trước cái áp lực và cái giọng nói trầm vang khủng bố đó, thật sự là có cho vàng tôi cũng không tài nào giữ được bình tĩnh, chứ nói gì đến loại chỉ thích vung tiền làm trò bỉ ổi như Hải. Nó run rẩy từ từ lùi về phía sau, trước khi bị chính ông anh này níu vai chặn lại, rồi ông ấy quay sang hỏi Uyển My:
- Chuyện là sao vậy em?
- Người này ức hiếp bạn em, cô gái đó và cả… cả người đang ngồi nữa.
Uyển My chỉ tay về phía tôi, nhưng nàng có đôi chút khựng lại, nhìn tôi chằm chặp trước khi lại quay ngoắt sang chỗ khác:
- Tụi mày 1 đám đàn ông đi ăn hiếp 1 đứa con gái, đéo thấy nhục à?
Ông Dũng tặng cho thằng Hải một bạt tay khiến nó giật thót người, chân tay run lẩy bẩy:
- Dạ… dạ… tụi em… tụi em… không dám… thưa… thưa… thưa anh…
- Không dám? Thế tụi mày xé áo con gái người ta thế thì là gì?
- Dạ… không phải… em… là do bọn đàn em… tụi nó tự…
- MẸ TỤI MÀY!!!
Hải chưa kịp nói dứt lời, ông Dũng lại tát cho nó thêm một cái nặng đô nữa. Lần này, cái tát đi kèm với nhiều lực hơn khiến nó ngã lăn ra đất, ôm đầu gào khóc:
- Anh… anh tha cho em… em sai rồi! Em sai rồi!!!
Thằng Hải lồm cồm bò dậy, nó đứng cúi gập người trước mặt ông Dũng van xin nài nỉ. Mà phải công nhận ông Dũng này to con khủng khiếp, chắc phải cao hơn tôi cả một cái đầu, đã thế tay chân còn to như hộ pháp, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn đến là khiếp đảm:
- Mày sang đây, xin lỗi em gái tao! Nhanh!
Ông Dũng nắm đầu thằng Hải kéo đi, và ném nó như ném một bịch rác về phía Uyển My:
- ĐỨNG DẬY!!! THẰNG RANH CON!!! XIN LỖI!!! NHANH LÊN!!!
Khỏi cần nói, ngay sau hiệu lệnh của ông Dũng, thằng Hải đã rối rít xin lỗi, nó nắm lấy tay Uyển My mà nài nỉ trong sợ hãi, nhưng nàng đã nhanh chóng gạt phắt đi:
- Em nói rồi, mà sao anh không nghe vậy Hải?
- Anh… anh xin lỗi… Uyển My ơi… em… em tha cho anh… Anh xin… xin em!!!
- Sao lúc đánh người, anh không ngoan ngoãn như này nhỉ?
Nụ cười nửa miệng của Uyển My có lẽ đã đặt dấu chấm hết cho đám đệ tử của thằng Hải, vì ngay sau đó, tụi này cũng không thể thoát khỏi số phận nghiệt ngã và hẩm hiu:
- Còn mấy thằng kia, em muốn thế nào? – Ông Dũng hỏi nàng
- Mấy người đó đánh bạn em, tùy ý anh xử lý, hì hì.
- Được. Vậy thì… tụi bây, chừa đường sống cho tụi nó, làm gì thì làm đi!
Và chẳng cần chờ đợi thêm nữa, hội gần 20 người phía sau lao lên như vũ bão tiến thẳng về bè lũ của Hải. Những tiếng đấm đá vang lên thất thanh, từng thằng trong đám côn đồ rụng xuống như mít rụng, thằng nào thằng nấy ôm người kêu la dữ dội, có thằng còn bi đánh gãy ngược cả cánh tay, khiến tôi rùng mình khi vừa bất giác trông thấy:
- Anh ơi…. Anh Dũng… anh tha cho em… tụi em biết lỗi rồi… lần sau… à không… không có lần sau nữa… em hứa… em hứa…
Thằng Hải rốt cuộc cũng lòi bộ mặt hèn hạ ra, nó níu lấy chân ông Dũng mà van xin nài nỉ, mặc kệ bọn đàn em bị đánh như tử ở phía sau:
- Mày đánh mấy đứa em tao vậy mà giờ xin tha à?
- Em… không dám… không dám nữa… anh tha cho em… Uyển My ơi, anh… xin lỗi… tha cho anh…
- Sao nãy anh nhất quyết không tin, giờ lại xin em là sao nhỉ? – Nàng chớp mắt thản nhiên
- Anh… sai rồi… anh sai rồi…
Ông Dũng dường như không quan tâm, lấy chân đạp thẳng Hải văng ra xa, nhưng nó lại lập tức bò tới năn nỉ, đúng là loại hổ giấy. Khoảng vài phút sau, khi đám đệ tử của thằng Hải đã nằm thẳng cẳng hết cả lũ, Uyển My mới quay sang phía ông anh Dũng, mỉm cười đề nghị:
- Được rồi đó anh, em nghĩ cũng không cần nặng tay quá đâu.
- Ừ, bọn nhãi ranh này thích thể hiện ấy mà, không quan trọng đâu, mà tụi nó có làm gì em không?
- Dạ không, hì hì, em ổn, cảm ơn anh Dũng nhiều, hôm nào em mời anh chị bữa tối hen?
- Cái con này, mày cứ thích bày vẽ, anh mày muốn mời mày còn không được ấy chứ! – Ông Dũng cười tươi
- Hi, vậy hôm nào rảnh em gọi báo anh!
- Ừ, vậy đi, còn mấy thằng này thì sao?
- Không sao đâu anh, kệ họ đi thôi, bạn em ổn rồi.
- Tụi nó mà giở trò gì với em thì cứ báo cho anh biết nhé!
- Vâng ạ, biết rồi ông ơi, nói hoài thôi!
Uyển My khẽ đẩy tay ông anh Dũng đi:
- Vậy anh về trước nhé, em đi cẩn thận đấy!
- Bai bai anh Dũng, em gửi lời hỏi thăm chị và 2 cháu nhen!
- Ừm, anh đi đây.
Nói đoạn, sau lời hiệu triệu của ông Dũng, cũng 20 mạng ấy lũ lượt kéo nhau rời đi, để lại một bãi chiến trường lúc này với hơn chục thằng côn đồ đang nằm la lết, thằng Hải thì vội vã lùi hẳn người ra xa, tránh khỏi tôi lúc này vẫn đang một thân toàn đất với cát, Quỳnh thì đang ngồi dỗ dành bé Min ở cạnh bên. Còn về phía Uyển My, thật không thể tin nổi là nàng không hề xây xát một chút xíu nào sau khi đứng trước mặt là chục thằng cô hồn đầu trâu mặt ngựa sẵn sàng ức hiếp con gái nhà lành giữa thanh thiên bạch nhật. Tôi thực sự có một cảm giác gì đó không ổn về sự vụ lần này, dù rằng sự khâm phục dành cho cô bạn gái giỏi giang vẫn đang chiếm hầu hết tâm trí, nhưng việc cuộc gọi của thằng Hải đến đúng lúc quan trọng, sau đó thì Uyển My cũng gọi được người đến… cũng vừa khít thời điểm trước khi có chuyện lớn xảy ra, những thứ này, có thật là… tự nhiên mà đến hay không nhỉ, hay là do tôi quá đa nghi:
- Tự xử nhé anh Hải, em không làm phiền, hì.
Uyển My lạnh lùng bước qua một đám người đang nằm la liệt dưới đất, bỏ mặc luôn ánh mắt sợ hãi và kinh hoàng của thằng Hải, nàng bước về phía tôi và Quỳnh. Nhưng trong khi tôi còn chưa biết nói gì, thì Quỳnh đã lên tiếng trước:
- Cảm… cảm ơn Uyển My, mình nợ bạn… lần này…
Uyển My mỉm cười tiến về phía Quỳnh, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên, xoa đầu bé Min:
- Min đừng sợ, có mẹ đây rồi, có cả bác Phong với cô My nữa, không sao nhé?
- Dạ… Min hông sợ…
Bé Min nói bằng giọng sắp khóc, tuy vậy vẫn kiên quyết là không buông mẹ Quỳnh ra:
- Hì, ngoan lắm, bữa nào cô My mua bánh cho con hen?
- Dạ…
Uyển My nhéo má bé Min rồi lại đứng dậy một cách hiên ngang, nhìn về phía tôi, bỏ qua luôn câu cảm ơn của Quỳnh:
- Tới đây thôi nhé, mình nghĩ vậy là quá đủ cho hôm nay rồi!
- Anh xin lỗi… anh sẽ đền lại cho em sau… - Tôi nói một câu vô thưởng vô phạt
- Không cần đâu, mình cũng không phải loại vô cảm đến mức đó.
- Nhưng mà…
- Mình bảo là không cần, cái gì đã là quá khứ thì chẳng cần nhắc lại, mình cũng không muốn nghe nữa!
- …
Tôi chẳng nói được gì, vì rõ ràng tôi là người có lỗi, và Uyển My cũng chẳng hề sai gì trong chuyện này, tất cả chỉ bởi tại cái tính ba phải và đứng núi này trông núi nọ của tôi:
- Còn Quỳnh nhỉ?
- Sao vậy… My?
- Mình nghĩ là Quỳnh cũng lớn rồi đấy chứ, làm mẹ rồi, và hãy tự học cách bảo vệ bản thân, bạn còn có con nhỏ, đừng có bao giờ cũng tỏ ra yếu đuối như vậy, vì không phải lúc nào Phong cũng có mặt kịp thời để cứu vớt cái sự yếu đuối đó từ bạn được đâu.
- …
- Nếu như hôm nay không phải là mình có mặt ở đây, thì hai người có lẽ sẽ không lành lặn về được đến nhà rồi, nhỉ?
- …
- Đây là lần cuối mình làm những chuyện thế này, nếu còn có lần sau, hai người hãy tự lo liệu đi!
- …
- À mà cũng chẳng có lần sau đâu, mình nghĩ mình cũng chẳng có lý do gì để tiếp tục nữa, và mình cũng không rảnh để cứu giúp người dưng, hì.
- …
Uyển My nói ra những lời nói sâu cay, tuy nghe vô cùng lạnh lùng, thế nhưng tôi vẫn nhìn thấu được xúc cảm mãnh liệt bên trong nàng lúc này. Tôi thực sự nghĩ rằng Uyển My đang rất buồn, rất đau, nhưng bằng sự kiêu hãnh vốn có của mình, nàng không muốn bộc lộ những cảm xúc trái chiều đó ra bên ngoài. Đây cũng chính là một trong những điểm khiến tôi mê mệt Uyển My, một người con gái mạnh mẽ, độc lập và vô cùng đáng khâm phục. Nàng lẳng lặng đứng dậy, quay sang liếc nhìn tôi một lần nữa, rồi thì đến Quỳnh, và kết thúc với một nụ cười dành cho bé Min:
- Cô My về Min nhé, bữa khác cô đến thăm Min hen?
- Dạ… con chào cô My…
- Hì hì, ngoan ghê!
Nàng quay đầu bỏ đi, trước khi kịp thả lại cho tôi một câu nhẹ nhàng nhưng lại như xát muối vào tim:
- Mình về trước, hai người tìm cách về đi nhé!
Tôi lúc này đã không còn quá đau, cũng thừa sức lao tới níu lấy Uyển My ở lại, nhưng trong thâm tâm tôi lúc này thì lại ngăn không cho điều đó xảy ra. Tôi không biết mình đang nghĩ gì trong đầu, cũng không biết được Uyển My đang trải qua những cảm giác khó khăn thế nào nữa, chỉ là tôi bất giác cảm thấy mình quá ích kỷ, và chẳng xứng đáng chút nào với sự hy sinh đó của Uyển My. Nàng đã bỏ qua tất cả những hỉ nộ ái ố của bản thân, bỏ qua luôn khoảnh khắc mà nàng xứng đáng được hưởng, chỉ để bảo đảm an toàn cho tôi, và hơn thế nữa là bảo đảm an toàn cho người mà tôi muốn bảo vệ, cái người mà chỉ cách đó vài ngày, nàng còn xem là tình địch lớn nhất nữa kìa.
Tôi biết mình có lỗi với Uyển My rất nhiều, nhưng tôi không còn cách nào khác trong hoàn cảnh ấy, vì Quỳnh cũng là người thân của tôi, và tôi chẳng muốn vì chuyện của tôi mà liên lụy đến Quỳnh chút nào, chưa kể còn có cả bé Min nữa. Thế nhưng, tôi đắn đo đến đâu thì Uyển My cũng hiểu thấu mọi thứ đến đó, dĩ nhiên nàng không phải là người lạnh lùng vô cảm đến mức bỏ mặc mẹ con Quỳnh như vậy. Tôi khá chắc rằng dù Uyển My đã nói ra những lời sắc lẹm như thế, bản thân nàng cũng đã tìm cách để giải cứu tất cả, ngay khi tôi còn chẳng dám mở miệng ra nhờ sự giúp đỡ của nàng.
Trời đêm phủ một màn tối dày đặc, chỉ thỉnh thoảng được xé toạc bởi ánh đèn đường mờ nhạt hắt qua từng tán cây ướt nước trong công viên. Mưa lất phất, không đủ để ướt áo nhanh nhưng đủ làm lạnh buốt những vết thương chưa kịp đông máu của tôi lúc này. Gió thổi từng đợt như lưỡi dao lùa qua bãi cát ẩm trước mặt, cuốn theo bụi đất, lá rụng và sự im lặng rát buốt của tất cả. Tôi ngồi bệt xuống bãi cát trước cổng công viên, lưng tì vào thân cây loang lổ rêu xanh, đầu còn quay cuồng sau trận đòn bất ngờ. Quỳnh ngồi cách đó không xa, lặng lẽ, không nói gì, chỉ ôm lấy bé Min khó nhọc. Cả hai chúng tôi lúc này hệt như hai cái bóng chìm khuất giữa khoảng trống lạnh lẽo, vô định.
Uyển My, người con gái mà tôi từng tin rằng mình có thể bảo vệ suốt đời, trớ trêu thay, giờ đây, lại là người mạnh mẽ nhất để tôi có thể dựa vào. Trong giờ khắc tưởng như tuyệt vọng nhất, nàng đã xuất hiện như ánh sáng cuối đường hầm, mạnh mẽ, quả cảm, và tự tin, nàng giải cứu tôi và cả Quỳnh ra khỏi bàn tay của bè lũ thằng Hải mà chẳng cần lấy một lời cảm ơn. Nhưng rồi, khi mọi thứ tạm lắng xuống, nàng cũng không mở miệng than thở bất cứ thứ gì cả, chỉ trao cho tôi ánh nhìn thăm thẳm trong giây lát, ánh nhìn ấy mang theo cả thất vọng, tổn thương và một điều gì đó vĩnh viễn đã vỡ vụn. Nàng không nói gì, không một lời trách, cũng chẳng một cái quay đầu lại, nhưng tôi biết, phía sau vẻ ngoài điềm tĩnh đó, là một tâm hồn đang ngập tràn nỗi thất vọng.
Tiếng đôi cao gót của nàng gõ lộc cộc trên mặt đường ướt tạo ra những âm thanh rợn người vang lên giữa không gian lạnh lẽo, rồi dần tan biến vào từng cơn gió mạnh bạo đang thổi qua lúc này. Nàng từ tốn lên xe và nhanh chóng rời đi, để lại phía sau màn mưa lất phất, khung cảnh đổ nát và trái tim bị bỏ lại giữa cơn cuồng phong của nỗi hối hận trong tôi.
Bất giác, tôi quay sang nhìn về phía thằng Hải, người lúc này cũng đang phờ phạc hướng ánh mắt về phía Uyển My đã vừa đi khuất bóng:
- Mày làm thế… để làm gì hả Hải? Tại sao cứ phải là Uyển My chứ? Ngoài kia thiếu gì… gái đẹp cho mày chọn?
Nó thở hắt ra, lắc đầu cười khẩy thành tiếng:
- Lũ con gái tầm thường, làm gì có cửa để so sánh với bé My được chứ, kể cả em Quỳnh của mày, cũng chỉ là… rác rưởi…
- Mày là rác rồi thì còn chê bai ai?
- Thằng nhãi, hê, mày chẳng hiểu gì cả đâu…
- Hiểu điều gì?
- Với một người như tao, dĩ nhiên, phải là Uyển My rồi… hề hề…
- Một người bỉ ổi, vô liêm sỉ và cặn bã, thích bắt nạt đàn bà con gái chứ gì?
- Nhưng tao với mày chưa xong đâu, vì chú em à, mày mất lợi thế lớn rồi, haha…
- Là… sao?
Lần này thì Hải không trả lời tôi, nó cười mỉm tỏ ý bề trên và thất thểu tiến về phía xe ra về. Có lẽ sau ngày hôm nay, cả tôi lẫn thằng Hải đều đã có cho mình những bài hoc đắt giá, vì cuộc tranh giành này, có lẽ, sẽ chỉ do một người quyết định thắng thua mà thôi, và dĩ nhiên, không phải nó, cũng mãi mãi không phải là tôi, mà là cô tiểu thư xinh đẹp vừa rời khỏi cách đây không lâu, chính là… cô ấy. Nhưng câu nói vừa rồi cảu nó, liệu có ngụ ý nào khác ngoài chuyện vừa xảy ra hay không?
Ngay lúc này đây, tôi cảm thấy mình nhỏ bé và trơ trọi, như thể gió và mưa đang cùng nhau trút xuống sự phán xét cuối cùng. Không còn ai để bấu víu, không còn cơ hội để giải thích. Chỉ còn đêm đen, bãi cát lạnh và những vết thương âm ỉ đau, cả trong thể xác lẫn tâm hồn. Uyển My nói rằng, chỉ cần tôi đến với Quỳnh, mọi chuyện sẽ chấm dứt, và nàng sẽ lại một lần nữa rời bỏ tôi, giống như cách nàng đã làm 1 năm trước đây, chỉ khác là lần này, nàng sẽ ra đi mà không hẹn ngày trở lại.
Vậy là, tất cả, xem chừng đã kết thúc thật sao, Uyển My ơi?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Review] Đời Lính
quang linh
Trả lời2 tuần trước
hóng quá
Đ H
Trả lời2 tuần trước
Lại off nữa
Năng Trần
Trả lời1 tháng trước
:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay
Năng Trần
Trả lời1 tháng trước
:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay
An quên mật khẩu
Trả lời1 tháng trước
Ntr rồi
Đ H
Trả lời1 tháng trước
Bù 4 chương 1 tuần cho tôi🙂
tieuphong94 [Chủ nhà]
1 tháng trước
kk súc miệng tạm 2 chương vậy
Tùng Dương
Trả lời1 tháng trước
mé ae cmt bên kia xôm mà mình kh cmt đc cayy theee
tieuphong94 [Chủ nhà]
1 tháng trước
xác minh cccd đi kkk
Kiethanquoc2005
1 tháng trước
Trang nào vậy bác
tieuphong94 [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Mình trở lại rồi đây, hy vọng mọi người vẫn còn ở đây, hehe, thành thật xin lỗi vì mình có việc riêng cần giải quyết nên không thể tiếp tục gõ, nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn, mình lại tái xuất thôi, chắc chiều này sẽ có 2c mới, hehe
An quên mật khẩu
1 tháng trước
Oh
Phivupc83
3 tuần trước
Rồi ông hứa tuần trước 2 chap. Mà giờ thêm tuần nữa rồi chưa thấy đâu. Drop luôn rồi hả TG? Huhu tôi đọc lại truyện lần thứ 5 rồi đó.
Tony Tèo
Trả lời2 tháng trước
2 tháng rồi các con chữ vẫn chưa về với buôn làng à ông phong 😥
Đ H
Trả lời2 tháng trước
Truyện drop rồi à