Logo
Trang chủ
Chương 138
Chương 138

Chương 138

Đọc to

Suốt gần 1 tuần sau đó, tôi không còn đủ dũng khí để nói chuyện với Uyển My, cũng chẳng còn chút tự tôn nào để đứng trước mặt nàng nói ra lời xin lỗi sáo rỗng. Tôi biết những chuyện tôi đã làm thật chẳng đáng để có thể tha thứ, một người đàn ông kém cỏi, yếu ớt và thiếu đi sự bản lĩnh trong những tình huống ngặt nghèo nhất rõ ràng không đủ tư cách đứng bên cạnh một người con gái toàn vẹn như Uyển My. Tôi vẫn đến giảng đường, vẫn học tập, vẫn nghe thầy cô căn dặn, vẫn làm bài đầy đủ, chỉ là không có chút tâm trạng nào trước mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Trong những ngày đó, dù rằng thi thoảng tôi vẫn lấy hết can đảm để gọi điện thoại cho Uyển My, thế nhưng nàng chẳng buồn nghe máy, thậm chí tất cả những tin nhắn mà tôi gửi đến, nàng cũng không buồn hạ mình lướt qua xem dù chỉ một lần. Một nửa trong tôi rất muốn bỏ qua mọi thứ, chạy đến tìm Uyển My, nhưng một nửa khác trong thâm tâm lại ngăn cản điều đó, vì dẫu rằng tôi trong lòng vẫn luôn nhớ thương nàng, thế nhưng cách hành xử ngày hôm đó của tôi thật quá tệ hại, và bồng bột. Tôi chẳng biết mình sẽ phải giải thích điều gì khi đứng trước mặt tôi là cô tiểu thư xinh đẹp, mạnh mẽ và kiêu hãnh đó. Tôi chẳng thể nói rằng tôi yêu nàng, nhưng tôi không thể bỏ mặc Quỳnh, vì Quỳnh… là người tôi đã từng thương. Tích tắc, tích tắc, những ngày tháng trôi qua như chẳng chờ đợi, và tôi không biết tôi phải làm gì để Uyển My chịu lắng nghe những thứ tôi muốn nói, rất nhiều, rất nhiều. Nhưng rồi thì tất cả những giày xéo trong thâm tâm chẳng thể ngăn cản đôi chân tôi rảo bước tìm về bên cạnh người con gái tôi thương.

Tối ngày thứ 6 kể từ hôm ấy, bằng tất cả những nỗi nhớ nhung chìm sâu trong tâm khảm, tôi giật mình tỉnh giấc giữa đêm, giữa căn phòng trống chỉ mình tôi. Và tôi chẳng cần biết mọi thứ đang diễn ra thế nào, cũng chẳng cần hiểu bây giờ đã là bao nhiêu giờ khuya, tôi cứ thế phóng xe như một thằng điên giữa đêm, mặc cho từng cơn gió lạnh buốt cứa vào thân thể tôi, nhức nhối. Thế nhưng, khi đến nơi, căn nhà quen thuộc của Uyển My, lại bất ngờ… vẫn sáng đèn. Dĩ nhiên, với chiếc chìa khóa trên tay, tôi hoàn toàn có thể đường hoàng mở cửa tiến vào, nhưng rồi lại chẳng thể đủ dũng khí mặc cho tôi đã đứng trước ngưỡng cửa thiên đường. Tôi nhìn qua khe tường, dù chỉ là rất hẹp, và tôi nghẹn ngào khi thấy Uyển My đang ngồi trầm ngâm trong phòng khách, dĩ nhiên là một mình. Tuy vậy, nàng không chỉ ngồi phỗng nghĩ ngợi giống như tôi, mà nàng thả hồn mình vào từng bản nhạc, từng tiếng đàn dịu êm và thánh thót. Đã có lần Uyển My kể với tôi rằng, nàng thích nhất là đàn tranh, nhưng hôm nay, nàng lại đang ngồi trước cây dương cầm trắng muốt tinh khôi và hòa nhã. Uyển My không thường xuyên làm điều này, thậm chí có vẻ là nàng chưa bao giờ đàn trước mặt tôi, cho tôi nghe, tôi chỉ được may mắn tận hưởng giọng ca trời phú của nàng, dẫu là hiếm hoi. 2h sáng, có một thằng Phong đứng thừ người ngoài cửa để được chìm đắm trong những nốt nhạc ngọt ngào nhưng lại xen lẫn những nồi buồn khó tả. Sau vài giây nghe ngóng, tôi biết được rằng, bản nhạc Uyển My đang chơi là bản “Ngôi nhà hoa hồng” của nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung, do ca sĩ Bảo Thy – Quang Vinh trình bày. Một bài hát mang nhiều hoài niệm, gắn liền với tuổi thơ của tôi, một tuổi thơ đã từng mê mẩn những giai điệu ấy qua tựa game Audition huyền thoại một thời. Tôi đã nghe bài hát này đến thuộc lòng, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được nghe nó dưới hình hài của một bản nhạc piano không lời, thật mùi mẫn nhưng cũng đầy nỗi niềm. Bài hát này thể hiện một tình cảm nồng nàn, một sự gắn bó và một niềm hạnh phúc khôn nguôi khi ở bên người mình yêu, cùng nhau xây dựng một tổ ấm. Nó còn mang thông điệp về một tình yêu bền chặt, vượt qua thử thách để cùng nhau vun đắp hạnh phúc. Phải chăng tất cả những thứ ấy là tâm sự thầm kín mà Uyển My muốn trao gửi đến tôi, dù rằng nếu tôi chẳng nhớ nàng đến phát điên, tôi đã chẳng thể hiểu thấu được suy tư ấy. Uyển My cứ chơi mãi, chơi mãi một bản nhạc như vậy, và rất lâu, rất lâu, tôi chẳng còn nhớ được mình đã suy nghĩ những gì khi đứng ngoài và thả hồn mình theo từng mảnh ký ức ấy. Tôi cứ đứng ở đó cho đến tận khi Uyển My đã dừng chơi đàn, và nàng cũng chẳng còn ngồi ở đó nữa, chỉ còn lại mình tôi, cô độc, lẻ loi và tràn ngập tội lỗi. Cho đến tận lúc trời đã tờ mờ sáng, và một vài cô chú bác trung niên bắt đầu đi tập thể dục và trò chuyện râm ran, tôi mới sực tỉnh mà vội vàng lái xe ra về bằng một tâm trạng lâng lâng khó tả, không vui, nhưng cũng không phải quá buồn, chỉ là tràn ngập tiếc nuối.

Tôi không dám kể chuyện này cho bất cứ ai nghe, dù rằng với những vết muỗi đốt loang lổ trên khắp cơ thể mình, chẳng một ai có thể ngó lơ được trước thắc mắc về hành tung bí ẩn của tôi:

-          Nhóc làm gì mà muỗi chích ghê thế?

-          Con… con không nhớ, chắc tại, phòng nhiều muỗi - Tôi bối rối đáp

-          Nhà làm gì có muỗi, phòng nào cơ? – Dì Hạnh lém lỉnh nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét

Tôi ngồi trên ghế sofa, còn dì Hạnh thì bất thình lình tiến đến ngồi cạnh bên, tỉ mẩn lấy thuốc chấm khắp mặt mũi tay chân cho tôi, và với một vẻ mặt lo lắng không thường thấy, dì tiếp tục tra khảo tên “tội phạm” là tôi:

-          Tối hôm qua Phong đi đâu vậy?

-          Con… đâu có… sao dì hỏi thế?

-          Thôi đi, đừng có mà xạo với tui, hôm qua ông đi còn chẳng thèm khóa cửa, tui xuống khóa lại chứ ai!

-          Vậy… vậy hả? Mà sao… dì biết con đi?

-          Tui chưa ngủ, đang nằm xem phim thì nghe thấy tiếng chạy huỳnh huỵch bên ngoài, chạy ra xem thì thấy ông tướng của tui đang loay hoay dắt xe ra ngoài chứ sao…

-          Ba… ba mẹ con có biết không?

Không giống với ba mẹ tôi, dì Hạnh quan tâm đến tôi nhiều hơn, và dì chẳng bao giờ giấu diếm điều đó, vì tôi và dì cách nhau chỉ vài tuổi, việc nói chuyện cũng dễ dàng hơn, và họa chăng đối với dì, tôi chẳng khác nào một đứa em trai bé bỏng, và khi đứa em đó lầm đường lạc lối, dì chẳng nỡ để cho nó tiếp tục đi sai đường:

-          Lúc sáng có hỏi, mà tui nói là mấy người đi tập thể dục sớm…

-          Phù… cảm, cảm ơn dì, lần sau con không… thế nữa.

-          Mà đi đâu giữa đêm hôm vậy? Rồi thì để muỗi chích sưng người hết rồi nè? Qua nhà Uyển My hửm?

Dì Hạnh là một người thông minh, nhưng ở bên cạnh dì lâu nay, sự lí lắc đáng yêu của dì khiến tôi quên bẵng đi mất sự thật hiển nhiên ấy, tôi cứ nghĩ rằng tôi mới là người… trưởng thành hơn so với dì, nhưng quả thực không phải vậy:

-          Ơ… sao dì… biết? – Tôi trố mắt

-          Tui đâu có phải đứa ngốc. Hai bạn giận nhau cả tuần nay đúng không, vì Uyển My cũng chẳng sang đây, còn Phong thì tuyệt nhiên là cứ đi học về sẽ ở lì trong phòng, chẳng nói chẳng rằng, đến bữa ăn thì như người mất hồn, hỏi một đằng trả lời một nẻo…

-          Con… có vậy luôn hả?

-          Có! – Dì Hạnh quả quyết

-          …

-          Chuyện gì nói đi, để tui tư vấn cho mấy người!

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía dì Hạnh, nơi dì đang nhẹ nhàng đặt những ngón tay trắng trẻo thon dài của mình mà xoa đầu tôi một cách đầy an ủi. Thật may mắn vì mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra trong đời, tôi lại luôn luôn có bên cạnh mình một người sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ và ủi an mọi thứ, ngày nhỏ là Quỳnh, lớn lên tôi có thằng Đức, sau này thì có Uyển My, rồi thì Tuyết Mai và giờ vẫn còn dì Hạnh.

Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và miên man thả hồn mình theo sự tĩnh lặng của không gian lúc này, một chút ít lạnh lẽo từ cơn mưa vẫn đang giăng kín ngoài cửa sổ, và cả một chút vần vũ của cơn bão vẫn đang âm ỉ trong lòng suốt quãng thời gian qua, và tôi nhẹ nhàng kể hết những sự kiện đã diễn ra cho dì Hạnh nghe. Bản thân tôi từ xưa đến nay luôn nghĩ rằng tôi là một đứa biết suy nghĩ, có chính kiến và quan điểm tương đối rõ ràng trong mọi trường hợp, tức là gần như quyết định của tôi sẽ luôn luôn là phương án đúng đắn và khả dĩ hơn cả, ít nhất là trong đầu tôi tin như thế. Cơ mà, hiện tại, tôi chẳng hiểu mình đang mong chờ hay phân vân ở điểm nào nữa, vì dù có nói thế nào đi chăng nữa, tôi và Uyển My đã trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể ở bên nhau lần nữa, chẳng lý do nào đủ chính đáng khiến tôi phải rời xa nàng, kể cả điều đó có khiến ba tôi cảm thấy không hài lòng. Tôi biết ba sợ tôi lép vế trước Uyển My, hẳn nhiên là ai cũng thấy điều đó, mà kể cả đó không phải là tôi, tôi cũng chưa tìm thấy ai đủ khả năng át vía được cô bạn gái xinh đẹp của tôi cả, dĩ nhiên bao gồm cả Quỳnh. Quỳnh nhẹ nhàng, đằm thắm, em giống như một cơn gió nhẹ thoang thoảng mang theo mùi hương của quá khứ, của hoài niệm vọng về làm tâm hồn tôi cảm thấy du dương và nhẹ tênh trong phút chốc. Thế nhưng, Uyển My trong tôi lại là một ánh mặt trời rực rỡ, một vầng hào quang luôn chiếu sáng tất cả mọi thứ mà nàng đến. Dẫu ở bên cạnh Uyển My, tôi như trở thành một nhân vật phụ chẳng có chút tiếng nói, cơ mà chẳng hề gì, vì ngoài chuyện cỏn con đó ra, tôi tin rằng mình luôn luôn rất hạnh phúc, rất vui vẻ và luôn luôn cảm nhận được sự an toàn khi ở bên nàng. Dù thật xấu hổ khi phải thừa nhận, nhưng sự mạnh mẽ, cao ngạo của Uyển My chính là thứ khiến tôi vô cùng tự hào, vì cô bạn gái của tôi là một người con gái… như thế, một người sẽ sẵn sàng đứng ra nhận hết mọi ánh nhìn về phía mình, chỉ để đảm bảo duy nhất một chuyện rằng, người đàn ông của nàng sẽ không bao giờ phải chịu đựng bất cứ sự khinh thường và đau khổ nào. Đơn giản vì khi ấy, tôi sẽ đường hoàng được chứng kiến ánh nhìn tinh anh và khuôn miệng với nụ cười tràn ngập sự tự tin của nàng, nụ cười mà tôi luôn tin rằng, đó sẽ mãi mãi là ánh sáng soi dẫn cho tôi trên con đường tiếp theo của cuộc đời:

-          Cảm ơn dì đã lắng nghe con, nói ra được những lời đó, con thấy cũng nhẹ nhõm phần nào…

-          Dì sẽ không khuyên Phong bất cứ điều gì, nhưng dì vẫn luôn luôn ủng hộ Phong. Bất kể Phong lựa chọn ra sao, cả ba mẹ và dì vẫn sẽ ở bên cạnh Phong, bản lĩnh lên nhé, chàng trai của dì! – Dì Hạnh nhìn tôi âu yếm, ánh mắt chứa đựng niềm cảm thông

Dì Hạnh kết thúc màn băng bó chăm sóc vết thương bằng việc dán lên mặt tôi vài miếng băng cá nhân để che đi mấy phần bị rách quá nặng, còn lại thì đã được chấm thuốc cẩn thận. Dì nhăn trán nhìn tôi đầy trách móc trước khi cốc nhẹ lên trán tôi một cái đau điếng:

-          Xong rồi đó, lên chuẩn bị đi, rồi còn đi học, tui đi làm à!

-          Dì đi cẩn thận, yêu dì!

-          Yêu nhóc, bai bai!

Nghĩ đến Uyển My, cũng chẳng thể quên sự có mặt của Quỳnh. Trong suốt những ngày không dám giáp mặt với Uyển My, tôi cũng chẳng có chút sinh khí để tiếp tục có mặt bên cạnh Quỳnh. Quỳnh không có lỗi gì, nhưng trong lòng tôi sẽ luôn dấy lên một cảm giác tội lỗi nặng nề khi nghĩ đến em, vì phần nhiều thì mọi chuyện rắc rối đến như ngày hôm nay là do sự xuất hiện trở lại của Quỳnh. Tôi không đỗ lỗi cho em hoàn toàn, tôi biết bản thân mình cũng chẳng vô can trong câu chuyện đó, chỉ là tôi đang lạc lõng giữa những người con gái mà tôi thực sự đều đã đem lòng thương mến ở những giai đoạn khác nhau của cuộc đời. Tôi có lỗi với Quỳnh, và càng có lỗi với Uyển My. Có đôi lúc nằm một mình trong phòng, lắng nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ và tiếng mưa lao xao ngoài cửa, tôi tự hỏi liệu mình có xứng đáng với tình cảm của Quỳnh, cũng như xứng đáng với sự bảo vệ của Uyển My hay không? Tôi là một thằng đã không còn cái tuổi gọi là “con trai”, nhưng lại chẳng thể hiện được rằng mình là một người “đàn ông” đúng nghĩa. Tôi nói tôi yêu Uyển My, tôi nhớ nàng da diết, ấy vậy mà khi nàng tưởng chừng như biến mất, tôi lại hướng tình cảm mờ đục của mình về phía Quỳnh mà cũng chẳng buồn định nghĩa xem nó là thứ tình cảm gì. Để rồi khi Uyển My trở lại, tôi như con rùa rụt cổ lùi lại chẳng chút phản kháng, vô tình đẩy Quỳnh vào thế người thứ 3, khiến em khó xử, khiến tôi thấy mình thật sự hèn nhát. Xét ở mọi khía cạnh, cả Quỳnh và Uyển My đều chẳng sai, vì ai cũng có quyền bảo vệ hạnh phúc cũng như tìm kiếm tình yêu cho riêng mình. Nhưng cái thứ khiến mọi sự rối tung cả lên, chẳng đâu xa, ngoài sự ích kỷ, tham lam và xấu tính của riêng tôi, một đứa lúc nào cũng nghĩ mình luôn là trung tâm của mọi sự và chẳng hề quá quắt khi bên cạnh trung tâm ấy là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang.

Mải mê suy nghĩ, tôi đã chạy xe đến trường lúc nào không hay. Lờ đờ vác cái tâm hồn nặng nề vào gửi xe, tôi chui tót lên phòng học ngồi một mình mà chẳng buồn ăn uống gì cho buổi sáng. Hôm nay, tôi dường như lại đi sớm hơn mọi người, và cứ nghĩ rằng mình sẽ là người đầu tiên có mặt, chỉ cho đến khi:

-          Phong!

-          …

-          Phonggg!!!

Tiếng gọi quen thuộc từ phía sau cất lên làm tôi giật mình trở về với thực tại. Trong lúc còn chưa kịp ngoái đầu nhìn để xác nhận người quen, thì người đó đã hồ hởi lên tiếng trước:

-          Làm gì mà đần mặt ra thế?

Bà chị bé Tuyết Mai của tôi xuất hiện với nụ cười đồng tiền tươi tắn quen thuộc cùng mái tóc xoăn cũng quen thuộc nốt, chỉ khác là lần này, tự dưng tôi lại cảm thấy an ủi và phấn chấn hẳn lên khi nàng có mặt, dù rằng ngoại trừ ngày Chủ Nhật, thì ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau:

-          À… không… đang suy nghĩ thôi…

-          Nghĩ chuyện gì, hai đứa giận nhau à? – Tuyết Mai tròn mắt nhìn tôi

-          Thì… cũng tương tự vậy…

-          Mà sao lại giận? Lâu chưa?

Tôi thở dài nhìn ra phía ngoài, nơi những đám mây vẫn đang vần vũ kéo đến khuynh đảo bầu trời buổi sớm mai, tạo cho bất cứ ai một cảm giác gì đó không an toàn:

-          Cũng được 1 tuần rồi, chuyện… dài dòng lắm…

-          Mà lạ ghê, sao con bé này nó không kể cho Mai nghe.. hừm… - Tuyết Mai ra vẻ đăm chiêu

-          Hiểu sao được chị em mấy người chớ - Tôi nói bằng giọng hờn dỗi

-          Vậy kể Mai nghe đi, Mai giúp cho, hì hì, yên tâm!

Dĩ nhiên tôi đã từng rất nghi ngờ Tuyết Mai, nhưng có lẽ ở thời điểm này thì mọi thứ đó xem ra chẳng còn cần thiết nữa, và ngoài dì Hạnh của tôi ra, hẳn Tuyết Mai sẽ là người hiểu rõ nhất về những chuyện tôi đang gặp phải, hơn thế nữa, với vai trò là một người thân cận của cả tôi lẫn Uyển My, hẳn bà chị lí lắc này sẽ giúp tôi không ít thì nhiều, hoặc có thể là nàng ta sẽ quay sang chửi vào mặt tôi luôn vì cái tội dám làm em gái bé nhỏ của nàng buồn lòng:

-          Ngồi đi, mọi chuyện là như này…

Gần như suốt buổi học hôm đó, ngoài những lúc làm bài theo yêu cầu của giáo viên, cứ hở ra là tôi lại kể cho Tuyết Mai nghe một đoạn về câu chuyện lâm ly bi đát tối hôm ấy. Nghe đến đâu, cô nàng gật gầu đến đấy, mặt mũi trầm ngâm suy tư ra chiều thiểu não, tuy chẳng biết là có thấu hiểu được đến đâu. Sau khoảng vài tiếng trải lòng, tôi cũng đã cố gắng miêu tả câu chuyện một cách chính xác và nhẹ nhàng nhất có thể, dù rằng hiện thực thì nó khốc liệt và tàn nhẫn hơn nhiều. Tôi cố gắng tránh những từ ngữ miêu tả tâm trạng của Uyển My tối hôm đó, dù rằng hẳn là tôi không mù để có thể nhìn thấy được, nàng buồn nhiều như thế nào sau khi tôi quyết định tạm dừng lời cầu hôn để chạy đi cứu mẹ con Quỳnh. Tôi dĩ nhiên cũng cố gắng hạn chế gần như tất cả những khoảnh khắc cử chỉ thân thiết giữa tôi và mẹ con Quỳnh, dù rằng là tôi cũng không hề có ý đồ gì với em ấy, chỉ là dù sao Tuyết Mai cũng thuộc “phe” Uyển My, không nên vạch áo cho người xem lưng hẳn là ý tưởng tốt nhất:

-          Phù, là vậy đó!

Khỏi cần nói, sau khi câu chuyện sặc mùi phim truyền hình Hàn Quốc được công khai, Tuyết Mai thực sự đã nhìn tôi bằng một ánh mắt khác, một ánh mắt đã không còn giữ được sự cảm thông và nhẹ nhàng, và thay vào đó là những cái nhíu mày khiến tôi bất giác sởn gai ốc:

-          Phong muốn nghe Mai nói với tư cách một người bạn, hay với tư cách là chị của Uyển My? – Nàng nheo mắt nhìn tôi, vẻ bất nhẫn

-          Thì… tùy Mai thôi, mình sao cũng được.

Tuyết Mai hít một hơi thật dài, rồi nàng nhìn thẳng vào mắt tôi, cương nghị và nghiêm túc đến đáng sợ:

-          Vậy được, Mai sẽ đứng ở vai trò là một người bạn của Phong, và khuyên Phong thật lòng như vậy…

-          …

-          Mai biết giữa Phong và Quỳnh luôn có một thứ tình cảm đặc biệt hơn tất thảy mà không thể lấy đi so sánh hay đem ra làm 1 lựa chọn bên cạnh thứ tình cảm của Phong và Uyển My. Hai người không đơn giản chỉ là bạn bè, cũng không hẳn là tình yêu, mà chính xác phải gọi là tri kỷ, là những người sẽ luôn luôn hiểu nhau, luôn luôn quan tâm đến nhau, thậm chí là có thể chung sống với nhau cả đời. Nhưng xét về khía cạnh tình cảm, hẳn là Phong và Quỳnh không thực sự yêu nhau theo cách mà một người nam và một người nữ thông thường…

Tuyết Mai nói đến đâu, tôi lại cảm thấy lạnh người đến đấy, vì quả thực nàng nói chẳng sai chút nào, và tôi cũng càng không thể ngờ Tuyết Mai lại có thể trở thành một người sâu sắc đến như thế, hay có thể là tôi đã lầm tưởng về nàng. Dù sao Tuyết Mai cũng là chị của Uyển My, là con gái của ba nàng, một người đàn ông có thừa thông minh và bản lĩnh. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, Uyển My đã giỏi giang xuất chúng như vậy, hẳn Tuyết Mai cũng không phải là dạng vừa, dù rằng dĩ nhiên Uyển My của tôi sẽ vượt lên vài bậc:

-          Chuyện này… đúng… đúng là vậy… - Tôi bối rối đáp

-          Mai không hề có ý kiến gì vì Mai hiểu rằng Quỳnh và Phong đã ở bên cạnh nhau từ nhỏ đến lớn, dù có là bất kỳ ai cũng không có quyền chia cắt tình cảm của hai người. Thế nhưng đó là ở khía cạnh một người bạn, nhưng Mai còn là chị gái của Uyển My, và Mai rất không hài lòng khi Phong không thể phân định rõ ràng giữa tình yêu và tình tri kỷ…

-          …

-          Uyển My là đứa có lòng tự tôn ngút trời, thậm chí phải gọi là sĩ diện đến cùng cực, đặc biệt là nó không thích ai từ chối nó. Thế nên chắc Phong cũng thừa hiểu rằng, từ trước đến nay, hễ nó muốn thứ gì, là nó sẽ giành cho bằng được, và nó cũng sẽ chẳng ngại ngần hy sinh bất cứ ai, bất cứ thứ gì cản đường. Uyển My không vô cảm, nhưng con bé luôn luôn chủ động trong mọi chuyện, luôn luôn làm chủ tình hình, và dĩ nhiên là nó gần như luôn luôn thành công mỗi khi nó muốn và Mai nghĩ rằng điều đó vô tình khiến nó trở nên hơi phản diện trong mắt mọi người…

-          …

-          Mai không muốn nhắc lại chuyện này nữa, nhưng quả thực đến tận giờ phút này, Mai buộc lòng phải đưa ra cho Phong một điều kiện bắt buộc…

Tôi chưa bao giờ thấy Tuyết Mai nghiêm túc như hôm nay, nhưng tôi cũng đủ thông minh để hiểu được sự nghiêm túc đó đến từ đâu:

-          Điều… điều kiện?

-          Đúng. Mai không muốn mang tiếng là kẻ xen vào chuyện của người khác, dù đó có là em gái mình đi chăng nữa. Thế nhưng, Mai không muốn Uyển My buồn, từ nhỏ đến giờ, nó đã chịu đựng một mình quá đủ rồi, Mai muốn bảo vệ nó như cái cách một người chị gái nên làm. Vậy nên…

-          …

Nàng lấy tai vuốt nhẹ tóc cài lên tai, rồi nhìn về phía tôi, giọng xúc động:

-          Mai muốn Phong đưa ra quyết định, có thể không cần ngay hôm nay, nhưng ít nhất không thể nào kéo dài quá lâu hơn nữa, mọi chuyện đã đủ rắc rối rồi.

-          Chuyện này...

-          Nếu Phong vẫn còn yêu thương em gái của Mai, thì hãy nói rõ với nó, đồng thời nói rõ với cả cô Quỳnh của Phong nữa, mọi chuyện cần được sáng tỏ. Còn nếu Phong không nỡ… rời xa Quỳnh của Phong, thì tốt thôi, hãy nói cho Uyển My biết, để nó không cần đau buồn thêm quá nhiều vì một người không xứng đáng nữa.

-          Mình…

-          Mai xin lỗi vì sự thiếu kiềm chế này, nhưng Mai buộc lòng phải làm vậy. Nếu Phong còn tiếp tục dây dưa giữa hai bên, Mai sẽ là người đầu tiên chấm dứt chuyện đó. Phong hãy tự suy nghĩ, và hãy quyết định đi, Mai về trước đây!

-          Ừm, mình hiểu rồi…

Tuyết Mai rời đi, bỏ lại tôi một mình ngồi bơ vơ giữa căn phòng lúc này đã chẳng còn bóng người. Tôi cảm thấy sống mũi mình hơi cay, chẳng biết là vì tôi đang tiếc cho Quỳnh, hay đang đau khổ vì Uyển My, thế nhưng, tôi hiểu rằng, việc tôi lựa chọn bất cứ ai, thì người còn lại cũng sẽ không dễ chịu, và mối quan hệ của tôi với người đó cũng gần như chẳng thể vẹn nguyên được như trước nữa, có lẽ đây mới là lý do chính khiến tôi vẫn mãi ngập ngừng không đưa ra nổi quyết định chứ chẳng phải là vì tôi đang đứng núi này trông núi nọ, một tay định bắt một lúc 2 con cá.

Nói tóm lại, ngay lúc này, thì thứ đau đầu nhất với tôi là làm sao để đưa ra quyết định của mình một cách dứt khoát mà cả 2 cô gái bên cạnh tôi đều không cảm thấy bị tổn thương. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng với một người cả nể như tôi, điều đó quả thực khiến tôi như đang chịu cực hình vì chẳng biết làm sao cho phải.

Nhưng đó là những gì tôi nghĩ mà thôi, vì thực tế thì, chính thức từ ngày hôm nay, tôi không còn chỉ đau đầu vì mỗi điều đó nữa, mà sự đau đầu sẽ nhân lên gấp trăm, gấp vạn lần. Dĩ nhiên không phải là vì sự ngu muội của tôi, mà là vì một nguyên lý quá sức đơn giản, thô thiển nhưng chẳng thể sai, đó là khi bạn vẫn còn đang mải mê đắn đo có nên đi bộ tiếp đoạn đường về nhà hay bỏ ra vài đồng lẻ để có người khác làm giúp chuyện đó, thì chuyến xe bus cuối ngày đã lăn bánh từ đời thưở nào mất rồi.

Tối hôm đó, với tâm trạng buồn bực và ngột ngạt, tôi lại tiếp tục phóng xe sang trước cửa nhà Uyển My như một thói quen để hy vọng sẽ lại được lắng nghe tiếng đàn du dương của nàng và được tạm thời thả hồn tận hưởng chút không khí yên bình trong cơn giông bão giày xéo tâm hồn tôi. Cơ mà, mọi chuyện, lại chẳng đơn giản và nên thơ như thế. Sau khoảng 10 phút chạy xe, tôi đã có mặt trước cánh cửa sắt màu đen và dàn bông giấy thân thuộc nhà Uyển My. Nhưng thay vì tiếp tục có cơ hội được nghe nhạc miễn phí, tôi như chết điếng người khi bắt gặp Uyển My đang đứng trước cửa và trò chuyện một cách vui vẻ với một người đàn ông lạ mặt, không phải là thằng Hải, mà là một người hoàn toàn… xa lạ.

Trong khoảnh khắc, tim tôi như vỡ vụn ra từng mảnh vì những kịch bản tồi tệ và bi thảm nhất đã nhảy nhót loạn xạ trong cái đầu vốn dĩ đã chất chứa quá nhiều khủng hoảng của tôi. Cố gắng hít một hơi thật sâu, điều hòa hơi thở lại để vận dụng chút ít sự bình tĩnh còn sót lại, tôi cố gắng hướng mắt quan sát về phía hai người họ đang đứng, ở ngay phía trước cửa. Uyển My xem chừng rất thoải mái và vui vẻ, bằng chứng là tôi thấy nàng cứ tít mắt cười liên tục khi trò chuyện với người đó. Uyển My khúc khích mãi, trong khi người đó thì không ngừng nhìn nàng một cách say đắm. Người đàn ông này có vóc dáng cân đối, không mập, không ốm, dong dỏng cao, tóc cắt ngắn lịch sự với quần tây đen, áo sơ mi trắng và một chiếc vest tux đang cầm trên tay, tay còn lại đang mang theo một bó hoa hồng trắng với giấy gói hồng phớt đầy sang trọng. Còn về phía Uyển My thì nàng đang diện một bộ váy đỏ thẫm lịch lãm và lớp trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn xinh đẹp không thể chối cãi. Nàng thi thoảng lại đưa tay lên vén tóc, rồi dựa người hẳn vào cổng, một chân co lên nhìn vô cùng nữ tính và thể hiện chút gì đó bối rối. Dù tôi có mờ mắt cách mấy thì cũng đoán được hai người này vừa đi đâu đó cùng nhau trở về, vì chiếc xe hơi màu đen có vẻ như là của tên này đang đậu trước cửa, còn Uyển My thì đã vừa tháo đồng hồ bỏ vào túi xách, hoàn toàn không phải là hành động của một người đang chuẩn bị đi ra ngoài. Tôi không dám đứng quá gần nhưng cũng không thật xa để được chứng kiến tên này đưa bó hoa về phía Uyển My của tôi với khuôn miệng đang nhếch lên đầy ngạo nghễ. Thật tình mà nói, ở trong giờ phút ấy, tôi như đã chết đứng từ lúc nào, thân thể hoàn toàn cứng đờ và trí não rỗng tuếch. Tôi không biết mình có nên chạy tới thật nhanh để đấm cho tên khốn kiếp đó một cái hay không? Rõ ràng tôi hoàn toàn đủ khả năng và quyền hạn để làm điều đó, vì Uyển My dù sao cũng là bạn gái của tôi. Thế nhưng, mặt khác, tôi cũng muốn xem thử Uyển My sẽ hành động ra sao trong tình huống này, điều đó nói lên nhiều thứ về mối quan hệ của chúng tôi hiện tại.

Nhưng bằng tất cả sự tích cực và lạc quan trên thế giới, tôi cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi, rằng Uyển My chẳng những đưa tay đón lấy bó hoa từ tay tên lạ mặt kia, mà nàng còn gửi trả lại cho hắn một nụ cười tít mắt quen thuộc, nụ cười mà tôi cứ ngỡ nó chỉ là của riêng mình tôi mà thôi. Ngay giây phút đó, chân tay tôi như mềm nhũn ra, và đôi tai tôi đã chẳng còn nghe thấy gì nữa, chỉ có sự lùng bùng đầy khó chịu và sống mũi thì đã cay cay chẳng sao kiềm chế được.

Tôi đứng phỗng tại chỗ, cách hai người họ chỉ khoảng 10m, thế nhưng dường như cả hai vẫn chẳng hề nhận ra sự có mặt của tôi ngay lúc này, dù rằng tôi chẳng còn tâm trí đâu để giấu mình sau thân cây như lúc đầu nữa. Đến cả lúc tên lạ mặt kia lên xe rời đi, tôi vẫn không thể nào lấy lại được sự bình tĩnh vốn có của mình nữa. Tôi cứ đứng im tại chỗ như thế, nhìn chăm chăm về phía Uyển My, người con gái xinh đẹp và thông minh của tôi, người mà tôi cứ ngỡ sẽ chỉ mãi mãi là của riêng tôi mà thôi. Nàng vẫy tay chào tạm biệt tên đó với nụ cười đầy niềm vui ở trên môi. Kế đến, thay vì trở vào trong nhà, Uyển My nắm lấy bó hoa đầy trân trọng trước khi đưa lên và hít hà mùi hương của nó. Nàng hí hoáy vuốt ve từng cánh hoa một cách đầy nâng niu và cẩn thận với một thái độ vui thú khó tả, hệt như đó là một món quà vô cùng đắt giá và quý hiếm, mà không biết rằng ở phía đối diện, những giọt nước mắt đã gần như chuẩn bị trào ra trên khóe mắt của tôi. Tôi biết mình là một thằng tồi tệ, một thằng chẳng có cái quái quỷ gì để mà so sánh với tên lạ mặt đó, thậm chí với cả Hải ngựa, tôi cũng không có một tí ti gì ngang bằng. Nhưng ngay từ đầu, nếu không phải Uyển My đã lựa chọn tôi, thì tôi cũng đâu có đủ can đảm mà đi đến tận bước đường này? Tôi biết tôi có lỗi, nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng tôi sẽ rời xa Uyển My để đến bên cạnh Quỳnh, chỉ là tôi không biết làm cách nào để dứt khoát với Quỳnh mà không khiến cho em tổn thương thêm nữa. Hóa ra, chỉ sau 1 tuần ngắn ngủi, cái gọi là “kết thúc” mà Uyển My nói lại chính là mở đầu cho câu chuyện này của nàng. Tốt thôi, nếu nàng quả thực chỉ cần đúng 1 tuần mà có thể quên đi tôi là ai, quên mất câu chuyện dang dở của chúng tôi, thì tôi cũng hoàn toàn buông xuôi mà chúc nàng hạnh phúc, vì tôi hiểu mình đã hành xử hoàn toàn sai trong câu chuyện rắc rối này.

Uyển My mỉm cười một mình rồi từ từ quay người về phía sau để mở cửa bước vào trong nhà. Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, vẫn đứng chết trân như một pho tượng nhìn từng cử chỉ và hành động của nàng một cách đau đớn và buồn tủi, hệt như một chàng thi sĩ lang thang chỉ biết ngoái nhìn về hướng nàng tiểu thư xinh đẹp, quyền quý và mủi lòng thương xót cho số phận của chính mình:

Thi nhân lặng bước sầu trăng vỡ
Mộng gửi tình thư giữa gió sương
Tiểu thư khuê các xa ngàn dặm
Bút sầu gửi mộng hóa vô thường

Khi cánh cửa đen quen thuộc ấy đã đóng lại được hồi lâu, tôi vẫn chẳng nhớ ra mình là ai và mình liệu đang có mặt ở đây vì lý do gì. Tôi chỉ cảm thấy một sự cô đơn, buồn tủi và một chút hờn ghen dấy lên trong lòng. Tôi muốn trời bỗng chốc đổ mưa thật to, để rồi sau đó tôi cứ thế đứng mãi ở đấy, đứng đến khi nào người tôi run lên cầm cập, đầu nóng phừng phừng thì mới thôi. Và sau đó, khi Uyển My biết được sự thật, rằng tôi đã đứng chờ nàng suốt đêm ngoài cửa, hẳn là nàng sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi và đau xót, nàng sẽ tìm đến tôi, để chăm sóc tôi, để ôm tôi vào lòng. Nhưng tôi tuyệt nhiên sẽ không vì chút động lòng đó mà để nàng ngang nhiên đụng đến người mình, tôi sẽ phũ phàng đẩy nàng ra xa, trưng lên một bộ mặt lạnh lùng nhất mà tôi có thể, mặc cho Uyển My khóc ngất bên cạnh vì đau khổ, đáng đời nàng lắm… Nhưng tôi chỉ làm mặt ngầu được khoảng vài phút thôi, vì Uyển My bây giờ đâu còn là Uyển My ngày xưa nữa. Nói chính xác thì về bản chất, Uyển My không phải là cô nàng hay khóc ở những ngày đầu tôi gặp, Uyển My đích thị là một cô gái mạnh mẽ, tự tin và ngang tàng. Sẽ không có chuyện nàng bi lụy khóc lóc cầu xin tôi để được ôm tôi đâu, mà có khi chính tôi phải là người quỳ mọt xuống dưới chân nàng làm điều đó, thử xem, ai cần ai cho biết, hic hic.

Trong lúc tôi vẫn còn đang mải mê suy nghĩ và tự thỏa mãn bản thân bằng những viễn cảnh vốn dĩ chỉ có trong mơ, một tiếng động khá lớn chợt vang lên giữa khoảng không thanh vắng, tiếng chiếc then cài cửa sắt va đập leng keng kéo ánh mắt hồi hộp của tôi về phía đó. Và trong khoảnh khắc, ánh mắt chúng tôi, một lần nữa… chạm nhau. Uyển My chẳng hiểu vì lý do gì đã bất chợt trở ra phía ngoài, nàng vẫn mặc bộ trang phục như vừa nãy, chứng tỏ nàng chưa hề có ý định lên phòng ngủ, chỉ là… tại sao, nàng lại xuất hiện ngay lúc này, phải chăng, giữa hai chúng tôi thực sự tồn tại cái gọi là thần giao cách cảm?

Uyển My tròn mắt nhìn tôi, và tôi cũng đáp trả lại nàng bằng ánh mắt tương tự, chỉ là… dường như, nàng mở cửa ngay lúc này, không phải vì tìm tôi, mà là vì… gã đàn ông ban nãy, đã quay lại, và hắn đang từ tốn bước xuống xe trước khi đưa cho Uyển My một chiếc hộp gì đó màu đen, nho nhỏ, xem chừng là một món quà, và kèm theo nụ cười… đầy toan tính…

Chuyện gì nữa đây?

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Phụng Đả Canh Nhân [Dịch]
Quay lại truyện Em, nước mắt và mưa
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

quang linh

Trả lời

2 tuần trước

hóng quá

Ẩn danh

Đ H

Trả lời

2 tuần trước

Lại off nữa

Ẩn danh

Năng Trần

Trả lời

1 tháng trước

:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay

Ẩn danh

Năng Trần

Trả lời

1 tháng trước

:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay

Ẩn danh

An quên mật khẩu

Trả lời

1 tháng trước

Ntr rồi

Ẩn danh

Đ H

Trả lời

1 tháng trước

Bù 4 chương 1 tuần cho tôi🙂

Ẩn danh

tieuphong94 [Chủ nhà]

1 tháng trước

kk súc miệng tạm 2 chương vậy

Ẩn danh

Tùng Dương

Trả lời

1 tháng trước

mé ae cmt bên kia xôm mà mình kh cmt đc cayy theee

Ẩn danh

tieuphong94 [Chủ nhà]

1 tháng trước

xác minh cccd đi kkk

Ẩn danh

Kiethanquoc2005

1 tháng trước

Trang nào vậy bác

Ẩn danh

tieuphong94 [Chủ nhà]

Trả lời

1 tháng trước

Mình trở lại rồi đây, hy vọng mọi người vẫn còn ở đây, hehe, thành thật xin lỗi vì mình có việc riêng cần giải quyết nên không thể tiếp tục gõ, nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn, mình lại tái xuất thôi, chắc chiều này sẽ có 2c mới, hehe

Ẩn danh

An quên mật khẩu

1 tháng trước

Oh

Ẩn danh

Phivupc83

3 tuần trước

Rồi ông hứa tuần trước 2 chap. Mà giờ thêm tuần nữa rồi chưa thấy đâu. Drop luôn rồi hả TG? Huhu tôi đọc lại truyện lần thứ 5 rồi đó.

Ẩn danh

Tony Tèo

Trả lời

2 tháng trước

2 tháng rồi các con chữ vẫn chưa về với buôn làng à ông phong 😥

Ẩn danh

Đ H

Trả lời

2 tháng trước

Truyện drop rồi à

Đăng Truyện