Tôi đứng sững người tại chỗ, tay chân dường như lúc này chỉ còn lại là những phần cơ thể thừa thãi. Tôi tròn mắt nhìn về phía Uyển My và gã đàn ông lạ mặt. Và tôi bỗng cảm thấy thật… an ủi khi thay vì đáp trả lại sự nhiệt tình của hắn, Uyển My vẫn hướng sự quan sát về chỗ tôi với một nét biểu cảm gần như tương tự. Nàng lộ rõ vẻ bối rối, nhận lấy chiếc hộp từ tay hắn rồi mỉm cười một cách… xã giao và gắng gượng. Có lẽ không nhận ra được sự khác lạ từ Uyển My, gã này tỏ ra khá hài lòng và vẫy tay tạm biệt nàng một cách đầy… thân thiết. Uyển My cũng đáp lại lời chào đó, nhưng nàng vẫn không thôi nhìn về chỗ tôi đang đứng, chỉ cách đó không xa.
Tôi lúc này đã như người mất hồn, dù rằng tôi vẫn biết và nhìn rõ ràng vẻ xinh đẹp cố hữu từ cô bạn gái của tôi, thế nhưng sự thân mật giữa hai người bọn họ đã quả thực làm tôi như muốn ngã quỵ xuống vì đau đớn và chua xót. Hóa ra cái cảm giác khi thấy người mình yêu thân thiết với một người khác giới nó đau đớn và khổ sở đến vậy, hèn gì Uyển My lại tức giận với Quỳnh đến như thế. Nhưng dẫu cho đó có là đòn trừng phạt nhẫn tâm nhất trần gian, thì tôi cũng hoàn toàn xứng đáng phải đón nhận lấy nó, đáng đời tôi lắm, đáng đời cái thứ đứng núi này trông núi nọ, chẳng có chút danh dự hay liêm sỉ nào, một kẻ đáng khinh bỉ, thật sự đáng khinh.
Tôi và nàng vẫn cứ thế bất động nhìn nhau, có lẽ là vài chục giây, vài trăm giây, hay vài chục phút… Chẳng rõ nữa, chỉ là trái tim tôi lúc này có cảm giác như chỉ cần tôi di chuyển là sẽ tự động vỡ tan ra hàng ngàn mảnh, và trước mặt tôi thì lại là người con gái tôi thương yêu nhất trên đời, tôi chẳng muốn nàng phải bận tâm vì sự biến mất của mình chút nào đâu. Uyển My mặt không biến sắc, vẻ ngạc nhiên cũng đã dần dần biến mất, và nàng đã bắt đầu… tiến đến. Thay vì đợi chờ mãi một câu trả lời hay động thái ngu xuẩn nào khác từ tôi, Uyển My đã chủ động lại gần tôi, như cái cách mà tôi đã từng làm ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau vậy. Một khoảnh khắc, nàng lại càng gần tôi hơn, và trái tim tôi dường như mỗi lúc một đập mạnh hơn, và sự hồi hộp cũng vì thế mà tăng dần theo cấp số nhân:
- Đến đây làm gì?
Uyển My nói chẳng có đầu đuôi, cũng chẳng có chủ ngữ vị ngữ gì, nhưng rõ ràng là một câu hỏi đầy sự quan tâm dành cho tôi. Mà cũng có thể không phải, chẳng may đó lại là một câu hỏi mang tính… trách móc thì sao, vì tôi đã nỡ lòng phá tan buổi tối đầy lãng mạn của nàng và một gã đàn ông điển trai, lịch lãm nào đó:
- Anh… chỉ… tình cờ… ghé ngang thôi… - Tôi trả lời một cách khó khăn, ánh mắt vẫn chẳng thể rời khỏi nàng
- Tình cờ? Có thật không?
- Thật… thật mà…
- Rồi thấy hết chưa?
- Thấy… gì chứ?
Uyển My khoanh tay lại và nhìn tôi với một ánh mắt đầy nghi vấn, hẳn là nàng đang khó hiểu vì sự xuất hiện của tôi, nhưng tôi chẳng rõ nó mang hướng tích cực hay tiêu cực nữa:
- Thì vừa nãy, trước cửa ấy.
- Có… thấy… một chút…
- Thế có buồn không?
Uyển My chớp chớp đôi mắt với một dáng vẻ ngây thơ vô… số tội. Nàng nhìn tôi đang đau khổ cùng cực nhưng lại có vẻ như rất thích thú và sắp bật cười thành tiếng đến nơi. Dĩ nhiên trên khuôn mặt nàng chưa biểu lộ nét cảm xúc nào, chỉ là… tôi có linh cảm như vậy.
Tôi không mở miệng nổi để nói rằng “có buồn”, tôi chỉ lấy hết sức bình sinh gật đầu đầy khó nhọc, hẳn là nàng cũng thừa hiểu ý tứ của tôi ngay lúc này:
- Giận không?
Tôi lại gật đầu.
- Giận lắm hở?
Vẫn là gật đầu.
- Vậy là đang ghen?
Tôi tiếp tục hóa thân thành con lật đật trước mặt Uyển My.
- Ghét mình không?
Tôi lại tiếp tục gật đầu trong vô thức, cơ mà rất may, nửa đường, tôi kịp nhận ra sự cài cắm khéo léo của nàng trong câu hỏi này, thành ra đang gật đầu, tôi chuyển sang lắc đầu nguây nguẩy, như một con robot bị lỗi đang cố gắng tự sửa sai vậy:
- Gật tiếp đi chứ? Sao lại lắc rồi?
Uyển My nhoẻn miệng cười, dù đã cố gắng tỏ ra nghiêm túc hết mức có thể, nàng vẫn lộ rõ vẻ thích thú khi trêu chọc tôi. Và trong lúc đó, thay vì mở miệng ra trả lời, tôi tiếp tục đứng lắc đầu như chưa bao giờ được lắc, áng chừng muốn nói rằng, tôi không bao giờ dám có tư tưởng ghét bỏ nàng, thương còn chẳng hết nữa là ghét:
- Sao không nói chuyện nữa? Bộ bị câm rồi hả?
- …
Câu hỏi của Uyển My chẳng có chút nể nang nào và nó đã bất ngờ khiến tôi đâm chột dạ trong giây lát, nhưng rồi rất nhanh chóng, tôi đã cố gắng ghìm hết sức mình và lấy lại bình tĩnh để tiếp tục… lắc đầu theo thói quen:
- Chứ sao không nói? Qua đây làm gì?
- …
- Tưởng không cần mình nữa?
- …
- Nhất quyết không nói chuyện đúng không?
- …
- Vậy tốt thôi, đứng đó mà lắc đầu tới sáng. Chào!
Uyển My giận dỗi quay ngoắt vào phía trong một cách lạnh lùng và tàn nhẫn. Mặc dù một nửa trong tôi muốn kéo nàng lại, nhưng nửa khác lại bắt tôi phải ghì chặt đôi bàn chân xuống dưới mặt đường, vì nửa đó cho rằng, tôi hoàn toàn không đủ tư cách để bắt nàng ở lại, nghe những lời sáo rỗng ngu xuẩn của tôi nữa, và có lẽ phần nào đó trong tôi cũng thầm đoán rằng, nàng sẽ quay lại sau vài giây mà thôi.
Cơ mà sự đời nó tréo ngoe, không phải cô gái nào cũng dễ tính, và cô tiểu thư nhà tôi là người đặc biệt khó tính và ương bướng nhất trần đời. Không cần biết so sánh gì, chứ riêng cái khoản cứng đầu và ương ngạnh thì Uyển My chắc chắn không hạng nhì thì cũng phải hạng nhất, không có một ai trên đời này mà bắt ép được nàng ta làm điều mà nàng không muốn. Uyển My bỏ vào trong thật, nàng đóng cửa cái rầm, tạo nên tiếng va đập rất lớn giữa không gian tĩnh mịch. Dù ở khá xa nhưng tôi vẫn thấy được nàng giận dữ bước chân lên bậc thềm nhà trước khi đóng luôn cánh cửa chính lại một cách mạnh mẽ và quyết đoán, bỏ mặc tôi đứng ở ngoài chết trân vì cái suy đoán đầy tự tin nhưng sai bét của mình. Tôi cứ đứng mãi, đứng mãi ở trước cửa, ngẩng đầu nhìn qua khung cửa sổ vẫn đang sáng đèn nơi căn phòng ấm áp của Uyển My. Trong khoảnh khắc, tôi cảm tưởng mình là chàng Romeo đang ngóng đợi nàng Juliette kiều diễm của mình. Chỉ khác là, nếu chàng Romeo trong truyện sẽ mãi mãi chẳng có cơ hội được ở bên nàng thơ của cuộc đời, tôi sẽ làm mọi cách để cô tiểu thư xinh đẹp kia trở thành mẹ của các con tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức mình, dù công cuộc phía trước xem chừng vẫn còn gian lao lắm. Và trước mắt, tôi sau một hồi kiên quyết không về, kiên quyết ngồi đợi nàng đến sáng thì rốt cuộc cũng phải lầm lũi… bỏ về vì những chiến binh muỗi xung quanh nhà Uyển My đã đuổi tôi đi không thương tiếc, chắc tôi chỉ cần ở lại tầm nửa tiếng nữa thì cái thân hình to con vạm vỡ của tôi sẽ bị tụi nó hút mất một nửa. Xem chừng chúng cũng tỏ ra phẫn nộ khi chứng kiến sự sai trái mà tôi đã đối xử với cô chủ nhà xinh đẹp của bọn chúng.
Trên đường về, dù trong lòng vẫn còn nhiều hoài nghi, cơ mà không thể không nói rằng, tôi đã cảm thấy an tâm phần nào, khi dù Uyển My vẫn giận tôi, nhưng nàng không hoàn toàn ngó lơ tôi như ngày trước. Và còn một điều nữa khiến tôi an ủi, đó là dù trước mặt nàng khi nãy là một gã đẹp trai, lịch lãm, nàng vẫn có thể dẹp hắn sang một bên mà chỉ chăm chú nhìn về hướng tôi, đó là minh chứng đắt giá nhất cho thấy, Uyển My vẫn đặt tôi ở một vị thế cao hơn hẳn gã lạ mặt đó.
Nhưng đó là tất cả những gì khiến tôi cảm thấy an ủi sau 1 tuần dài đằng đẵng với những nỗi lo không biết giãi bày với ai, và có cho vàng thì tôi cũng không thể tin được rằng, 1 tuần tẻ nhạt đó lại bỗng chốc trở thành 1 tuần yên bình nhất trong cuộc đời tôi, ít nhất là kể từ hôm đó trở về sau.
Mọi chuyện ngày hôm sau diễn ra vẫn hết sức bình thường, chí ít thì tôi nghĩ thế. Tôi vẫn dậy sớm, vẫn lên trường học hành như bình thường, chỉ khác ở một chỗ là, cô bạn thân Tuyết Mai của tôi, ngày hôm nay, xem chừng đã cạch mặt tôi đúng hệt như những gì mà nàng đã tuyên bố ngày hôm qua. Suốt buổi, Tuyết Mai chẳng thèm đả động gì đến tôi, ngay cả khi không hiểu bài, nàng cũng chẳng buồn quay sang hỏi tôi mà tự động mày mò. Tuy vậy thì so với Uyển My, Tuyết Mai vẫn chưa thể lạnh lùng bằng, vì có mấy lần, tôi bắt gặp được ánh mắt của cô bạn tóc xoăn đang nhìn về phía tôi đầy dò xét. Cơ mà khi tôi quay lại và đáp trả bằng một điệu cười thân thiện, nàng loại quay ngoắt đi như thể ánh nhìn vừa rồi chỉ là một tai nạn không hơn không kém. Tưởng rằng sự im lặng đó sẽ kéo dài mãi mãi chưa biết đến khi nào dừng lại, thì bỗng, khi tất cả mọi người đã lũ lượt rời khỏi phòng sau 4 tiết học mệt mỏi, thì Tuyết Mai, bất ngờ bắt chuyện lại với tôi:
- Giận Mai à?
- Ờ… không… giận gì đâu, sao hỏi vậy?
- Thế sao chẳng nói gì với Mai?
- Hơ… Mai im lặng đóng mặt ngầu cả buổi, mình biết nói gì đây?
Nói đến đây, cái nụ cười xinh đẹp và thu hút của Tuyết Mai lại được nàng trưng ra làm tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi không biết ngày xưa, Thúy Kiều và Thúy Vân của đại thi hào Nguyễn Du có 10 phân vẹn 10 được như hai chị em nhà Uyển My hay không, cơ mà tôi nhìn cô nào cũng cảm thấy quá ư là… xinh đẹp, quá ư là mê mẩn. Nhưng nói gì thì nói, gu của tôi dù sao vẫn là một người con gái kiểu như Uyển My, một người có vẻ ngoài tươi tắn kèm thêm một chút tự tin và bản lĩnh, chỉ tiếc là… cô bạn gái của tôi, lại không phải chỉ kèm theo “một chút” bản lĩnh, mà là “một tấn” bãn lĩnh mới đúng:
- Thử xem em rể có hiểu ý chị không, mà xem chừng không có hiểu rồi, chán ghê lắm
Tuyết Mai chép miệng lắc đầu ngán ngẩm, nhưng vẫn không giấu đi được nụ cười tủm tỉm của mình:
- Vậy là… đùa đó hả?
- Hứ, không có đùa, dám bắt nạt em gái của Mai nữa thì Mai sẽ đối xử với Phong như vậy luôn!
- Uầy… có nhầm không? Ai mà bắt nạt nổi Uyển My chứ?
- Rõ là có! Hai người hùa vào bắt nạt con bé, sao mà nó chịu nổi.
Tuyết Mai đã thôi cười, nàng ta chuyển sang trạng thái giả vờ giận dữ, sao mà tự dưng bữa nay lại ra vẻ đáng yêu thế làm gì không biết, bộ lại định gài bẫy mình hay sao vậy nhỉ:
- Hai… hai người?
- Đúng, Phong và cô bạn dễ thương của Phong chứ ai!
- Ý Mai là… Quỳnh ấy hả?
- Chứ chẳng lẽ là Mai sao, hứ!
- Ơ… chuyện này… chẳng phải… đã giải thích rồi sao?
Tôi đâm bối rối, chẳng rõ vì sao Tuyết Mai lại nói tiếp về vấn đề này, vì rõ ràng hôm qua nàng mới “sấy” tôi một trận vì cái tính lấp lửng, đứng núi này trông núi nọ rồi mà:
- Mai nói cho Phong nghe chuyện này hen?
Tuyết Mai bất ngờ đổi thái độ, nàng nghiêm chỉnh trở lại:
- Gì… mà nghiêm trọng vậy?
- Mình nghĩ là Phong nên nhanh chóng giải quyết chuyện với Uyển My đi, vì sắp tới sẽ không dễ dàng đâu…
Sự ngập ngừng của Tuyết Mai khiến tôi có chút gì đó… băn khoăn, chẳng rõ là nàng ta đang đề cập đến chuyện gì. Tại sao sắp tới lại không dễ dàng, chẳng lẽ lại có chuyện gì đó sắp xảy ra mà tôi không thể nào lường trước, đại loại kiểu như… Uyển My lại đi đâu đó chẳng hạn:
- Là… sao? Có chuyện gì à?
- Mai không tiện nói, mà Uyển My nó cũng không cho Mai nói, chỉ là Mai dặn Phong trước như vậy, nếu Phong vẫn muốn đến với nó, thì nhanh lên mới được! – Tuyết Mai nhíu mày đáp
- Mình… hiểu rồi, cảm ơn Mai, mà chuyện đó, kinh khủng lắm à?
Tuyết Mai lắc đầu ngao ngán, nàng xách balo rời khỏi phòng, trước khi đi vẫn quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy… thương cảm:
- Mai không rõ, nhưng chắc chắn lần này, mọi chuyện sẽ xong xuôi, dù là theo hướng nào đi chăng nữa, mọi thứ đã đến giới hạn rồi…
- …
- Thôi, Mai về đây, Phong suy nghĩ thật kỹ đi đó!
- Ừ… mình… nhớ rồi.
Những lời căn dặn của Tuyết Mai khiến tôi gần như là thao thức suốt đêm hôm đó, cứ trằn trọc nằm lăn qua lăn lại mãi nhưng không tài nào ngủ nổi. Tôi cứ nghĩ mãi về những gì mà tôi đã làm trong những ngày đã qua, những sai lầm không thể nào bào chữa trong cách tôi đối xử với Uyển My, thậm chí là với cả Quỳnh nữa. Tôi biết là cái tính ba phải, suốt ngày cả nể của tôi đã gây ra không biết bao nhiêu là rắc rối, cơ mà chẳng hiểu sao tôi không tài nào có thể bỏ được nó ra khỏi người. Tôi không muốn làm mất lòng bất cứ ai, cũng không muốn bất kỳ người thân nào xung quanh tôi phải buồn tủi. Mặc dù tôi biết chẳng có cái cách gì trên đời này có thể khiến Uyển My và Quỳnh cùng hạnh phúc trong câu chuyện này của chúng tôi, nhưng tôi vẫn cứ cố chấp vá bên này, che bên kia một cách quá ư là cảm tính. Sự hời hợt của tôi trong việc kết thúc những hiểu lầm giữa hai người họ đã khiến câu chuyện lúc này đã đi quá xa. Nếu như ngay từ ngày đầu, tôi rõ ràng rành mạch với Quỳnh, tôi không thân thiết với em như trước, cũng như không có những hành động khiến em nghi ngờ, thì có lẽ, thứ tình cảm ngày trước trong Quỳnh sẽ không phải nhen nhóm lên lại một cách thiếu kiểm soát như thế. Và có lẽ, nếu như tôi dứt khoát cầu hôn Uyển My cho đến lúc xong xuôi, thì lúc này đây, mọi thứ đã ngã ngũ và ổn thỏa cả rồi, dù rằng một trong hai người con gái mà tôi yêu quý sẽ phải trải qua những cảm giác chẳng hề dễ chịu chút nào.
Liếc nhìn đồng hồ, đã gần 12h đêm, nhưng sao mắt tôi vẫn cứ mở thao láo, dù rằng bộ não tôi lúc này vẫn đang miệt mài nhắc nhở rằng “mày hãy ngủ đi”, cơ mà tôi vẫn cứ trơ ra như tượng, tỉnh táo mà chẳng cần giọt cà phê nào. Tôi lục lọi trong điện thoại, tìm lại những đoạn tin nhắn ngây ngô ngày xưa mà tôi và Uyển My vẫn thường trao cho nhau mỗi buổi tối. Nhớ thời gian đó, tối nào hai đứa cũng tíu tít nhắn tin gọi điện cho nhau đến tận khuya, thật là vui vẻ và hạnh phúc biết nhường nào. Tôi nhớ mãi cái cảm giác khi bắt đầu nhận ra được tình cảm mà Uyển My dành cho mình, nó không đơn thuần chỉ là niềm vui, nó còn là niềm phấn khích tột độ khi được một người con gái giỏi giang và xinh đẹp như nàng để mắt tới. Dĩ nhiên, tôi không nói rằng tôi yêu Uyển My chỉ bởi vì tâm hồn của nàng, mà tôi hoàn toàn thẳng thắn thừa nhận, việc tôi si mê cô tiểu thư kiều diễm kia đó là bởi vì nhan sắc lộng lẫy, hoa nhường nguyệt thẹn của nàng. Tôi nhớ ngày xưa nàng cũng từng nói với tôi những câu tương tự:
- Uyển My nè!
- Hửm?
- Em thích anh chỉ vì anh… khiến em muốn chinh phục thôi hả?
- Ừm, cũng đúng, nhưng mà chưa đủ - Nàng nhoẻn miệng cười
- Vì sao nữa?
Uyển My nhéo mũi tôi, nháy mắt:
- Đoán thử xem, bǎobèi của mình hẳn là sẽ đoán trúng, hì hì.
- Vì anh… giỏi?
- Chưa giỏi đâu, còn phải cố gắng nữa.
- Vì anh… biết võ?
- Xí, đầy người biết.
- Thế thì tại sao, chịu đấy? – Tôi nhăn nhó
- Tại vì là…
- Là sao… Nói đi mà! – Tôi nài nỉ
Dường như Uyển My rất thích trêu chọc tôi, vì mỗi lần mà tôi tỏ ra khó chịu vì thái độ úp mở của nàng là nàng sẽ lại cười tươi như hoa cho mà xem:
- Hì, tại vì là… đằng ấy… nhìn cũng được, cũng… ra dáng lắm!
- Cũng được… là được thế nào, phải gọi là siêu… đẹp trai chứ?
- Pleuuu, không hề nhé, chỉ tạm được thôi, nhưng nói chung là đáng yêu lắm, hì hì…
Nàng lại đưa hai bàn tay lên áp lấy hai bên má tôi và xoa xoa như cách nàng vẫn hay làm:
- Nếu anh không… như vậy, thì em có thích anh nữa không?
Tôi những tưởng Uyển My sẽ nói ra những lời hay ý đẹp, kiểu như là “dù cho anh có xấu xí, em vẫn yêu anh, vì em yêu con người thật của anh”, thế nhưng, cuộc đời tôi dù đã trải qua bao nhiêu gian lao khổ hạnh, xem chừng vẫn là chưa đủ:
- Không! Xấu xí chẳng ai thèm, lúc đó mình sẽ ngó lơ Phong luôn!
- Đệch…
- Chửi bậy? Có tin đuổi ra ngoài đường không hả?
- Ơ… thì… thôi… ai bảo, phũ với người ta…
- Phũ cái gì, xấu thì người ta bảo xấu – Uyển My cười tít mắt
- Nhưng bây giờ không xấu nhé, đẹp trai vô địch luôn!
- Dạ vâng ạ, bǎobèi của mình xinh trai lắm, hì hì… - Nàng ôm chầm lấy tôi, thỏ thẻ một cách vô cùng… đáng yêu
Những lời an ủi của Uyển My, dẫu biết rằng có thể chỉ là những lời động viên nhất thời, cơ mà cũng khiến tâm hồn tôi ngày đó trở nên tan chảy và đặc quánh trong sự ngọt ngào của tình yêu nồng nhiệt tuổi trẻ.
Đến thời điểm này, việc tôi chọn ai có lẽ chẳng còn là khúc mắc nữa, chỉ có điều, tôi không biết mình sẽ phải dùng cách nào và những ngôn từ sạch sẽ khéo léo ra sao để không khiến cho Quỳnh buồn đau thêm nữa. Em là một cô gái giỏi giang, đáng thương, em xứng đáng có cho mình một gia đình đầm ấm và một cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn hơn nữa. Bé Min của em cũng thế, cô bé xứng đáng có cho mình một người cha thứ 2, sẵn sàng yêu thương và dành trọn tình cảm để bù đắp những thiếu thốn mà cô bé đã phải trải qua trong quãng thời gian đầu đời của mình. Tôi biết Quỳnh rất thương tôi, em thương tôi nhiều hơn những gì mà em thể hiện ra bên ngoài, vì hẳn là em vẫn còn giữ trong mình sự mặc cảm, vì em đã từng đổ vỡ, và em cũng chẳng nỡ đưa tay phá vỡ mối lương duyên giữa tôi và Uyển My. Sự chống trả của Quỳnh đối với Uyển My chắc chắn không phải là vì em là một người như thế, mà đó chỉ là sự chống trả yếu ớt của một cô gái đang cố gắng lấy hai tay che kín đôi mắt, bịt chặt đôi tai mà vô thức cố gắng tìm kiếm thứ hạnh phúc vốn dĩ chẳng phải của mình. Tôi vẫn thương Quỳnh như thế, vẫn sẽ mãi mãi bên cạnh để bảo vệ hai mẹ con em như những ngày còn thơ bé, nhưng tuyệt nhiên cho đến lúc này, tôi đã hoàn toàn xác định được, thứ tình cảm mà tôi dành cho Quỳnh là gì. Tôi có thể làm mọi thứ vì Quỳnh, có thể ở bên cạnh em mỗi lúc em cần và đối xử tốt với con gái của em như thể con ruột của tôi, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó. Đối với tôi, Quỳnh là một người tri kỷ, là một phần chẳng thể thiếu trong cuộc đời của tôi, là một người bạn mà mãi mãi tôi chẳng bao giờ muốn đánh mất đi, dù chỉ là trong giây phút. Có lẽ Quỳnh cũng hiểu, tình cảm mà tôi dành cho Uyển My lớn như thế nào, nhưng ở trong tâm thế của một người đang vừa đánh mất đi hy vọng, em cũng đã tự an ủi và động viên bản thân, rằng thì là tất cả sẽ ổn, và em sẽ chọn được đúng người đàn ông cho cuộc đời mình…
Chỉ vừa nghĩ đến đấy, trong lòng tôi lại bùng lên cái cảm giác khó chịu không sao tả được, một sự đau xót và thương cảm đến với cô bạn nhỏ thời thơ ấu của tôi. Tôi thương em và chẳng bao giờ muốn làm em buồn hay khiến em thất vọng. Nhưng Quỳnh ơi, anh biết phải làm sao đây?
Sự bình yên của cuộc chiến chính thức dừng lại sau khoảng 2 tuần đình trệ, và người vô tình chấm dứt giây phút hòa hoãn đó lại là một người mà chẳng ai ngờ tới, và đó chính là… mẹ yêu dấu của tôi:
- PHONGGGGGG!!!!!!
Tôi đang ngồi xem phim với dì Hạnh và miệt mài tách vỏ hạt macca cho bà ấy ăn một cách vô thức, thì tiếng gọi thất thần và bất ngờ của mẹ đã làm tôi suýt chút nữa… nuốt luôn cả vỏ:
- Trời ơi là trời, mẹ ơi là mẹ, gì mà la làng vậy? – tôi nhăn nhó, tay vẫn còn xoa xoa tim cho bớt sợ
- Mấy giờ rồi?
- Thì… gần 5h.
- Mày sang chở con dâu tao qua đây cho tao! – Mẹ tôi vẫn dõng dạc ở dưới bếp
- Con dâu nào nữa?
Tôi tròn mắt, dĩ nhiên là tôi nghĩ ngay đến Uyển My, cơ mà tại sao lại thế:
- Hôm nay sinh nhật con bé Blue cháu mày mà mày không nhớ à con, bữa mẹ đã dặn rồi mà?
- Ơ… thế ạ? Sao mẹ không nói?
- Có mày không nhớ chứ ngày tao chả nói, hồn vía cứ lạc đi đâu đâu.
- Rồi giờ… sao mẹ?
- Sao cái đầu mày, qua nhà bé My chở nó qua đây cho tao, tao gọi điện rồi!
- À… dạ…
- Mà dạo này mày làm gì nó mà nó không thèm qua đây nữa vậy Phong?
Gì thì gì, ở nhà này trật tự yêu ghét đã thay đổi chóng mặt từ khi Uyển My trở về. Ngay thời điểm này, đối với mẹ tôi, thì con dâu Uyển My chắc chắn là số 1 ưu tiên, bất cứ ai làm gì có lỗi với số 1 sẽ ăn hành ngay lập tức. Tôi thì dĩ nhiên là nằm ở cuối chuỗi thức ăn, tức là trong mắt mẹ, tôi luôn luôn là một thằng ăn tàn phá hại, suốt ngày chỉ biết gây rắc rối rồi thì chọc tức mọi người xung quanh, thật là khốn khổ khốn nạn cho cái thân tôi quá đi mất.
Nhưng nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, thì tôi sẽ chẳng bao giờ phải đặt cho ngày hôm nay cái tên tàn khốc, đó là “cuộc chiến giữa các vì tinh tú”, lần thứ 2 trong lịch sử gia đình tôi:
- Thằng Phong để đó, đưa con dâu ba qua đây, lâu rồi ba cũng không gặp nó!
Ba tôi thay vì đối đáp với mẹ tôi thì lại quay sang hành hạ một đứa chẳng có chút tiếng nói nào là tôi, và cũng với một yêu cầu y hệt, chỉ khác ở chỗ “con dâu” của 2 người là ám chỉ 2 nữ nhân khác nhau, hẳn rồi:
- Thằng cha già kia! Chán sống rồi à?
Mẹ tôi một tay cầm chổi, tiến về phía ba tôi đang khoan thai lướt điện thoại mà đe dọa:
- Này này! Con cái nó ngồi đó, giữ thể diện chút đi! – Ba tôi đã bắt đầu xanh mặt, nói thì thầm
- Thể diện cái gì? Ông thích đối đầu không?
- Hê, cô em nói chuyện ngang ngược, đối đầu là đối đầu thế nào, con dâu của anh là do anh chọn, không có nói nhiều nữa. Thằng Phong, cứ y lệnh mà làm! – Ba tôi khoát tay đầy tự tin
- Mày thử bước chân ra khỏi nhà xem tao có vụt mày gãy làm đôi không thằng ranh con! – Đến lượt mẹ tôi trừng mắt
Bình thường thì mẹ tôi cũng có thể được xem là một người phụ nữ hiền lành, đảm đang, phúc hậu. Cơ mà mỗi khi đụng chạm đến con dâu quý của bà thì y như rằng “con hổ” trong người mẹ tôi lại bất thình lình xuất hiện và khiến mọi người hồn xiêu phách tán:
- Uầy… ba mẹ bị cái gì thế? Con đã nói là, để tự con quyết định mà
- Quyết định cái con khỉ, con dâu của tao chỉ có 1, đừng có mà nói nhiều! – Mẹ tôi nạt lớn
- Hê, mẹ nó nói đúng, con dâu đúng là chỉ có 1, là con bé Quỳnh, chở nó về đây Phong!
Ba tôi vẫn chưa ngừng cợt nhả, nhưng lần này thì ông không tài nào thoát nổi đòn “đả cẩu chổi pháp” trên tay mẹ tôi, và suýt chút nữa thì tôi cũng phải gánh lấy tuyệt chiêu này nếu không nhanh chóng xách quần chạy thẳng lên trên lầu. Ba tôi sau khi nhận một chiêu thất kinh hồn vía cũng chạy vụt theo sau. Thật may mắn là hai cha con tôi võ nghệ đầy mình nên thân thủ bất phàm, phóng lên cầu thang nhanh thoăn thoắt khiến mẹ tôi không tài nào bắt kịp. Cảnh tượng bi hài tưởng chỉ có trong phim sitcom Hàn Quốc nay bất ngờ hiện diện ở nhà tôi chỉ vì một lý do hết sức ngớ ngẩn, đó là ba mẹ tôi đang chỉ định con dâu, mỗi tội ai cũng không nhường ai:
- Tao cho thằng Phong 20 phút, tao mà không thấy con dâu tao ở đây thì dẹp, khỏi ăn uống gì nữa!
Mẹ tôi ban phát quân lệnh, mà quân lệnh thì dĩ nhiên nặng tựa thái sơn, lớ ngớ mà vi phạm có khi mẹ tôi xử trảm cả 2 cha con luôn không biết chừng.
Thấy tình thế xem chừng khá hiểm nghèo, ba tôi kéo tôi lại, thì thầm:
- Bây giờ con qua chở con bé My về trước đi, rồi sau đó sang chở bé Quỳnh!
- Nhưng mà…
- Cứ nghe lời ba đi, mẹ mày điên lên thì khỏi ăn – Ba tôi vẫn nhìn dáo dác
- À… con có ý này hay hơn…
Tôi đắn đo, vì nếu Uyển My ở đây mà tôi dám bén mảng đến nhà Quỳnh thì có khác nào tự ký vào án tử cho chính bản thân mình. Hơn thế nữa, tôi cũng không muốn Quỳnh sẽ lại tiếp tục hiểu lầm về tình cảm của tôi dành cho em, vậy nên, tôi đã nghĩ ra một cách hay hơn, dù rằng quả thực nó cũng chẳng hay ho tẹo nào:
- Mẹ ơi!!!
Mẹ tôi dù không nhìn thấy điệu bộ lấm lét của hai cha con nhưng cũng thừa hiểu sự việc gì đang diễn ra, bà vẫn giữ thái độ kiên quyết và giọng nói quá đỗi hùng hồn:
- MUỐN GÌ???
- Quỳnh ấy!
- Quỳnh thì làm sao?
- Có mời… cô Hằng luôn không ạ?
- Có, đưa cả con bé con qua luôn!
- Vậy… thì dĩ nhiên con không chở được rồi, làm sao chở 4 người được.
- Thì sao?
- Thì… con sẽ xung phong đón Uyển My, còn Quỳnh thì…
Nói đoạn, tôi chạy vọt xuống dưới phòng khách, níu tay dì Hạnh vẻ cầu khẩn:
- Dì ơi, dì à?
- Hửm, sao dị? – Dì Hạnh tròn mắt nhìn tôi, tay vẫn nhặt macca ăn lấy ăn để
- Dì rảnh không? – Tôi ghé sát tai dì Hạnh, thì thầm
- Mà sao?
- Dì sang nhà Quỳnh đưa Quỳnh qua giúp con đi!
Quả là tôi có tố chất của một vị tướng, còn tài hay không thì hạ hồi phân giải, miễn là hiện tại, tôi có thể đường hoàng né tránh tất cả sự quan sát từ mẹ để hiên ngang thực thi công vụ mà bà đã giao, đó là đón Uyển My:
- Ờm, cũng được, để đó tui, mấy người qua đón em yêu đi!
- Còn anh yêu của dì thì sao, có đến không? – Tôi ghẹo
- Xí, khỏi cần mấy người nhắc, lát nữa đến.
- Haha, được đó, con đợi mãi, lát chuốc cho anh yêu của dì say bí tỉ luôn, không cho dì lấy chồng, ở nhà với con…
- Cái thằng quỷ, chỉ giỏi chọc ghẹo.
Dì Hạnh cốc đầu tôi một cái rồi cũng rời khỏi bàn mà chuẩn bị lên phòng sửa soạn trước khi dùng con xe hơi của ba tôi sang đón gia đình Quỳnh. Và dĩ nhiên thì tôi cũng vậy, tôi cũng tắm rửa thơm tho, áo quần bảnh bao để sang mời cô tiểu thư đanh đá nhà tôi về dùng bữa, dẫu mấy bữa trước tôi còn bị nàng bỏ rơi không thương tiếc.
Trong lúc tôi đang chuẩn bị dắt xe ra khỏi nhà, thì Uyển My bất ngờ gọi điện thoại cho tôi, một việc mà có lẽ đã rất lâu rồi nàng mới chủ động làm. Khỏi cần nói, ngay khi tên nàng vừa hiện lên trên màn hình, tôi đã ngay lập tức bấm vào để nghe luôn:
- Anh đây!
- Phong hửm?
- Sao vậy? Em xong chưa, giờ anh qua hen?
- Ừm, xong rồi, mà nè…
Giọng Uyển My chợt khựng lại khiến tôi cũng đâm ra hoang mang tợn:
- Sao… thế?
- Ăn mặc gọn gàng chút xíu nhen!
- Ừ… mà sao?
- Qua đi, chút nữa sẽ biết!
Nói rồi, nàng cúp máy cái rụp, lạnh lùng và quyết đoán hệt nhưng những gì tôi biết về nàng, cơ mà đó là những gì tôi biết về nàng trong cách đối xử với mọi người khác, chứ không phải là với tôi. Sự hời hợt của Uyển My chắc chắn làm tôi cảm thấy khá bực bội trong người, tuy vậy cũng chẳng làm sao có thể thay đổi được chuyện đó, vì rõ ràng là tôi luôn mang trong mình tâm lý của một người có lỗi, mà người đã có lỗi thì làm gì có quyền được yêu cầu nàng làm bất cứ chuyện gì kia chứ. Đắn đo mất một lúc, tôi cũng nghe lời Uyển My thay cho mình một bộ trang phục đứng đắn và đàng hoàng hơn, quần kaki, áo polo và giày thể thao trước khi thân chinh sang nhà nàng.
Hôm nay là một buổi chiều mát mẻ, có mây, nhưng không có mưa, hơi gió lành lạnh man mát chốc chốc lại khẽ khàng vụt qua mang theo những cảm giác khoan khoái chạy dọc trên khắp cơ thể. Dường như mọi người xung quanh cũng cảm nhận được rõ ràng bầu không khí dễ chịu giống như tôi, ai nấy đều không tỏ ra quá vội vã và bất cần như mọi ngày, xe cộ qua lại cũng vì thế mà giảm bớt ách tắc không cần thiết.
Đúng 5h30 phút chiều, tôi đã có mặt khoan thai trước cửa nhà Uyển My. Cánh cổng đen huyền thoại với bụi bông giấy bỗng chốc lại rực rỡ như ngày nào, dù rằng tôi biết nó cũng chẳng khác quái gì so với cách đây vài hôm, chỉ là trong lòng tôi dường như đã có sự thay đổi lớn, vì mọi chuyện, có lẽ sắp đến hồi kết thúc thật rồi, và tôi sẽ quyết đoán mà lựa chọn người con gái tôi yêu, theo đúng như những gì trái tim mách bảo.
“Kính coong, kính coong”
Những hồi chuông dài nối tiếp nhau xóa tan đi không gian tĩnh mịch, trong vắt và nên thơ buổi chiều tà nơi khu vườn rộn rã những âm thanh của thiên nhiên. Trống ngực tôi cứ thế đập liên hồi khi chờ đợi để được chứng kiến sự xuất hiện của người con gái tôi yêu, người con gái mà chắc chắn cho đến thời điểm này, tôi sẽ làm mọi thứ để đưa nàng về làm con dâu của mẹ tôi, hy vọng là thế.
Vài chục giây sau, Uyển My xuất hiện, với một dáng vẻ quá ư là… lạ lẫm.
Nàng diện một chiếc áo dài kiểu cách tân bằng lụa, màu hồng phấn nhẹ nhàng, tô điểm bởi đôi guốc gỗ hệt như những mỹ nhân cổ trang xưa, các phụ kiện từ lắc tay đến bông tai đều được chọn theo màu hồng của áo dài, và điểm nhấn nhất trên bộ trang phục của Uyển My mà một chiếc cài tóc hình bông hoa cũng màu hồng phấn được cài lên ở trên vành tai phải. Kết hợp thêm bằng tone make up nhẹ nhàng với màu hồng nhẹ làm chủ đạo, đôi gò má cao vẫn phảng phất ánh hồng cố hữu, đôi môi căng mọng quyến rũ nhìn chỉ muốn… cắn. Uyển My nhìn thanh tao và thoát tục đến lạ thường, một vẻ đẹp nhẹ nhàng đằm thắm mà tôi có lẽ chưa bao giờ được nhìn thấy ở nàng từ trước đến nay.
Khỏi cần nói, tôi đứng ngơ ngác nhìn nàng từ từ tiến đến mở cổng và nở một nụ cười xinh hơn hoa:
- Hì, đợi mình lâu chưa?
- …
- Nè, người ta hỏi mà không nói hả? – Nàng bĩu môi vẻ giận dỗi
- À… không… không… không lâu…
- Hì hì, làm gì mà ngơ ra thế chàng ơi?
Chẳng rõ Uyển My lúc này có phải là Uyển My của mấy ngày trước hay không, mà sao nàng lại thay đổi thái độ chóng mặt đến thế:
- Hôm nay em… lạ ghê!
- Lạ hở? Vậy có xinh không? – Nàng nháy mắt lém lỉnh
- Lúc… lúc nào cũng xinh hết, nhưng nay thì… rất đáng yêu.
- Vậy phải cưới làm vợ đó nhen? – Uyển My tủm tỉm, ôi mẹ ơi, chết mất
Tôi bối rối ra mặt, chẳng biết làm gì để che giấu cái sự hồi hộp đến nghẹt thở đó. Tôi vô thức nắm lấy đôi bàn tay của Uyển My, dõng dạc tuyên bố:
- Anh hứa… sẽ lấy em làm vợ mà, hãy tin anh!
- Chả tin đâu, pleuuu!
- Ơ… đừng mà…
Một tiếng gọi chẳng rõ từ đâu vang lên phá tan không gian lãng mạn của hai đứa tôi:
- Uyển My, xong chưa?
Và rồi thì, trong khoảnh khắc, điều mà Tuyết Mai cảnh báo tôi đã bất thình lình xuất hiện một cách không thể nào tin được. Phải nói rằng, dù tôi là một đứa hết sức bạo dạn, nhưng sự xuất hiện của người đó ngay bây giờ đã khiến tôi gần như muốn đứng tim tại chỗ, và chính thức từ giây phút này, đợt sóng thần cuối cùng, đã bắt đầu, đổ bộ…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm (Dịch)
quang linh
Trả lời2 tuần trước
hóng quá
Đ H
Trả lời2 tuần trước
Lại off nữa
Năng Trần
Trả lời1 tháng trước
:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay
Năng Trần
Trả lời1 tháng trước
:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay
An quên mật khẩu
Trả lời1 tháng trước
Ntr rồi
Đ H
Trả lời1 tháng trước
Bù 4 chương 1 tuần cho tôi🙂
tieuphong94 [Chủ nhà]
1 tháng trước
kk súc miệng tạm 2 chương vậy
Tùng Dương
Trả lời1 tháng trước
mé ae cmt bên kia xôm mà mình kh cmt đc cayy theee
tieuphong94 [Chủ nhà]
1 tháng trước
xác minh cccd đi kkk
Kiethanquoc2005
1 tháng trước
Trang nào vậy bác
tieuphong94 [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Mình trở lại rồi đây, hy vọng mọi người vẫn còn ở đây, hehe, thành thật xin lỗi vì mình có việc riêng cần giải quyết nên không thể tiếp tục gõ, nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn, mình lại tái xuất thôi, chắc chiều này sẽ có 2c mới, hehe
An quên mật khẩu
1 tháng trước
Oh
Phivupc83
3 tuần trước
Rồi ông hứa tuần trước 2 chap. Mà giờ thêm tuần nữa rồi chưa thấy đâu. Drop luôn rồi hả TG? Huhu tôi đọc lại truyện lần thứ 5 rồi đó.
Tony Tèo
Trả lời2 tháng trước
2 tháng rồi các con chữ vẫn chưa về với buôn làng à ông phong 😥
Đ H
Trả lời2 tháng trước
Truyện drop rồi à