Đến tận giờ phút này, thì trong đầu một thằng cố chấp và cứng cổ như tôi vẫn giữ nguyên lập trường vô cùng kiên định, đó là tôi đã chính thức toàn tâm toàn ý hướng về phía Uyển My chứ không phải là cô bạn Quỳnh thuở nhỏ. Tôi đã hiểu và phân định rõ ràng được rằng, tình yêu khác gì so với tình tri kỷ. Quỳnh có thể rất thương tôi, và tôi cũng rất thương em ấy, nhưng chúng tôi dường như sẽ mãi mãi không bao giờ bước qua được ranh giới của những người bạn, những người thân được nữa. Với Uyển My thì khác, tôi luôn luôn đau buồn, luôn luôn khó chịu khi em không vui, và tôi cũng hiểu được cái cảm giác đau khổ và dằn vặt khi người mình yêu lại tỏ ra thân mật với một người khác giới. Tôi hiểu, dĩ nhiên là hiểu, và chỉ cần điều đó thôi, tôi đã tự dặn lòng rằng, sẽ trở thành một người đàn ông tốt nhất có thể, chí ít cũng mang lại cho Uyển My những giây phút hạnh phúc, còn hơn là lặp lại một chuỗi ngày bi thảm và đen tối. Cơ mà, dường như, khi tôi đủ tỉnh táo để nhận ra những gì mình cần làm, thì mọi tính toán đã đi vụt khỏi tầm với từ lúc nào mất rồi.
Trong lúc tôi và Uyển My còn đang mải mê tâm sự, một sự xuất hiện không thể nào ngờ của một người đã khiến tôi cảm thấy đất trời như muốn sụp đổ, và ánh nhìn của người đó giống như ánh nắng mặt trời đang thiêu đốt tôi từ khoảng cách chỉ trong gang tấc:
- Uyển My, xong hết chưa?
Tôi ngạc nhiên không để đâu cho hết, mắt chữ A mồm chữ O, lúc này tôi chẳng khác nào kẻ trộm bị chủ nhà bắt gặp, mồ hôi vã ra như tắm, chân tay run lẩy bẩy hết cả lên lúc nào không hay. Đứng trước mặt 2 đứa bọn tôi lúc này đây là một người hoàn toàn đủ sức khiến mọi thứ, ít nhất là kế hoạch của tôi bỗng chốc chao đảo, và dĩ nhiên chỉ mình tôi mới bị lép vế bởi khí thế đó, còn Uyển My, có lẽ… là không:
- Chú… chú… về lúc nào vậy ạ?
Mồm miệng lắp bắp, tôi nói còn không ra nổi thành tiếng, vì người đàn ông cương nghị với bá khí trước mặt tôi đây không ai khác ngoài thân phụ của Uyển My tiểu thư, một người mà chắc chắn tôi không bao giờ quên được trong suốt cuộc đời mình, một người với giọng nói trầm ấm nhưng lại đi kèm với một áp lực vô hình khủng khiếp khiến người đối diện luôn có cảm giác bất an thường trực. Tôi chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều với ba của nàng, nhưng sau vài lần diện kiến, tôi đã nhanh chóng hiểu được cái cảm giác kinh hoàng và run sợ ấy. Tôi không biết ba của Uyển My về đây từ lúc nào, vì nếu biết, tôi chắc chắn dù có gan thỏ đế cũng phải vội vàng ghé qua chào hỏi, chứ không phải là để bản thân bị bất ngờ như thế này:
- Chào Phong, cô chú mới về được vài hôm thôi. Khỏe chứ?
Ông nói bằng giọng đanh thép, dù với một nụ cười trên môi, nhưng cái cảm giác kỳ lạ lúc này, là sao đây:
- Dạ… con… con khỏe, cô chú thì sao ạ?
- À, cô chú khỏe lắm, ít nhất là chưa bị cái con nhóc này làm tức chết!
Ba Uyển My nói trong lúc đưa tay lên cốc nhẹ vào trán nàng khiến nàng nhăn mặt phản ứng:
- Ba này, đừng có cốc đầu con nữa mà, con lớn rồi!
- À ừ, cô thì trưởng thành, đủ lông đủ cánh rồi, tôi nào dám chứ nhỉ?
- Hì hì, ba đừng nói kiểu đó với con, con mách mẹ đó!
Màn đối đáp có phần tình cảm của nhạc phụ và nương tử tương lai có phần khiến tôi thoải mái được đôi chút, vì chí ít thì hiện tại tôi cũng chưa phải là đối tượng bị nhắm đến. Cơ mà sao ba mẹ Uyển My lại có mặt ở đây vào thời điểm này, với cả tại sao ba nàng lại hỏi rằng “xong chưa”, chẳng lẽ là:
- Phong để xe ở đây nhé, chú đưa cả nhà sang đấy luôn một thể!
- Là… sao ạ?
Sự ngờ nghệch của tôi khiến nhạc phụ khựng lại trong tích tắc, không phải là vì ông không biết nói gì, mà có lẽ là vì ông không nghĩ thằng con rể tương lai của mình lại… chậm hiểu như thế này, cũng may là Uyển My đã kịp thời can ngăn:
- Là bây giờ, Phong để xe ở đây, ba mình đưa cả nhà sang nhà Phong, mẹ Phong mời cả nhà mình sang dùng bữa, hiểu chưa?
Nàng tế nhị nhéo nhẹ vào tay khiến tôi cũng kịp thời tỉnh ngộ, thế mà không hiểu, đúng là… đầu óc có vấn đề thật rồi, hay là do tôi bị khí thế của gia đình này áp đảo nhỉ, có thể lắm.
Tôi thì hồi nào giờ cũng đi xe hơi nhiều lần, vì ba tôi cũng hay đưa cả nhà đi ăn uống dạo chơi lung tung. Cơ mà có đánh chết tôi thì tôi cũng không thể nào ngờ được rằng, chuyến xe ngày hôm nay quả thực là một trong những, nếu không muốn nói là chuyến xe bão táp nhất trong cuộc đời 25 năm qua của tôi. Từ vị thế của một người đi đón bạn gái về nhà dùng cơm, tôi bỗng chốc trở nên lạc lõng và nhỏ bé trong chiếc xe sang trọng của gia đình gồm toàn những con người “không bình thường” chút nào. Dĩ nhiên, “không bình thường” ở đây mang nghĩa tích cực, tức là những người quá giỏi, quá sắc sảo mà nếu như họ không chủ động tạo cơ hội thì chắc tôi có lên đồng cũng không đáp trả nổi. Thật may mắn, Uyển My, người có thể xem là vượt trội nhất trên xe lúc này, lại là người “phe” tôi, mà cũng chẳng rõ nữa, có thể nàng cũng vùi dập tôi luôn vì dám giỡn mặt với nàng thì sao, hừm hừm.
Khoảng 5 phút đầu tiên, chiếc xe trôi đi khá yên bình với những màn trò chuyện tương đối thân tình giữa gia đình 3 người nhà Uyển My. Tôi thì dĩ nhiên cũng cười vào phụ họa chứ chẳng biết phải nói cái gì, vì những câu chuyện mà gia đình họ bàn đến xem chừng tôi chỉ hiểu được phân nửa. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến, người mà tôi sợ nhất ở đây, nhạc phụ đại nhân uy nghiêm, đã bắt đầu đòn “tấn công” bất ngờ nhắm về phía tôi:
- Hai đứa quen nhau bao lâu rồi nhỉ?
Thông thường thì khi nghe câu này, tôi sẽ để dành cho Uyển My trả lời, và có vẻ nàng cũng nghĩ thế:
- Sao ba hỏi vậy? – Nàng nheo mắt nhìn ba mình
- Ba không hỏi con, ba hỏi Phong. Phong, cháu trả lời đi, chú muốn nghe ý của cháu.
Tôi thoáng bối rối, chẳng hiểu sao được nhạc phụ đại nhân quan tâm mà tôi cứ có cảm giác mình đang ngồi trong phòng phỏng vấn xin việc của Microsoft, nó áp lực và đau đầu khủng khiếp. Với cả tôi cũng chưa hiểu tại sao một câu hỏi đơn giản như thế mà ông lại muốn tôi đích thân trả lời:
- Tụi con quen nhau hơn 1 năm, nhưng thời gian xa cách cũng khá là lâu.
Câu trả lời có phần nước đôi của tôi dường như không đủ để làm hài lòng ba của Uyển My, ông tiếp tục đưa ra đòn phản công sắc lẹm. Nhưng hôm nay, tôi đảm bảo mình đã có một suy nghĩ khác, một suy nghĩ chín chắn và quyết đoán hơn, vì dù sao đi chăng nữa, đích đến cuối cùng của tôi vẫn sẽ là Uyển My, chỉ nàng mà thôi:
- Hơn một năm rồi à? Vậy hai đứa có muốn tính chuyện lâu dài hơn chưa?
- Dạ… thật ra chuyện này, con cũng đã nghĩ tới, và con cũng đang sắp xếp mọi thứ thật chu đáo trước khi hai đứa đi xa hơn. Con muốn bản thân mình có thể lo được cho Uyển My một cuộc sống đầy đủ, con không muốn vội vàng để hối hận…
- Chu đáo là tốt, chú hiểu. Nhưng mà nếu chờ đến khi mọi thứ hoàn hào, cháu có chắc là Uyển My nhà chú vẫn ở đó hay không?
Ba Uyển My cắt ngang lời tôi nói, và dù rằng ông đã cố gắng đưa lời nói của mình đi đường vòng rất xa, nhưng tôi vẫn thừa hiểu ý tứ trong từng câu chữ. Dĩ nhiên, tình hình hai đứa tôi ra sao, ba mẹ Uyển My ắt hẳn đã biết. Họ chắc chắn cũng rõ ràng một điều, rằng con gái họ là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang và chẳng thiếu người theo đuổi. Nói chẳng đâu xa, cách đây ít hôm, tôi còn như muốn phát điên sau khi chứng kiến cuộc trò chuyện thân mật giữa Uyển My và một gã lạ mặt trước nhà nàng. Sở dĩ hiện tại tôi chưa muốn lôi chuyện đó ra chất vấn là bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của ba mẹ Uyển My, đây chắc chắn là vấn đề to lớn hơn so với việc Uyển My có một mối quan tâm đặc biệt nào đó ở ngoài kia. Tôi khá tự tin về việc Uyển My và tên kia vẫn chưa có gì với nhau, bằng chứng là nàng vẫn sẵn sàng ngó lơ hắn mà quan tâm đến tôi hơn, thế nên, hiện thời, tôi nghĩ mình sẽ tạm gác lại cái thắc mắc đó, vấn đề to đùng đang chắn trước mắt tôi mới là thứ đáng bận tâm.
Tôi im lặng mất vài giây, chưa nghĩ được cách nào để trả lời với câu hỏi hóc búa từ nhạc phụ:
- Uyển My nhà chú vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp, tài giỏi, mạnh mẽ và độc lập. Về điều này có lẽ Phong cũng hiểu, và chú cũng không cần phải tự khen con gái mình làm gì, vốn dĩ mọi thứ là như vậy.
- Dạ… con biết điều đó…
- Con bé chẳng thiếu những vệ tinh xung quanh nó, đẹp trai, giàu có, giỏi giang, có lẽ Phong cũng đã thấy. Cháu có nghĩ rằng, nếu gặp một người nào đó quyết đoán và tự tin hơn, liệu nó có suy nghĩ lại hay không?
Tôi khá chắc chắn rằng câu hỏi này của ba nàng nhắm thẳng vào vấn đề hiện tại giữa chúng tôi, khi mà tôi tỏ ra quá sức… thụ động trong giai đoạn trước đó, và trong khi tôi còn mải mê đắn đo thì có thể Uyển My sẽ rời xa khỏi tầm với của tôi bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên, đây không đơn thuần chỉ là một lời đe dọa suông, mà nó hoàn toàn có thể trở thành sự thật một sớm một chiều:
- Thưa chú, con tin vào tình cảm của bọn con, và con cũng biết là có rất nhiều người để ý đến Uyển My, và đó chính là nguồn động lực rõ ràng nhất thôi thúc con phải cố gắng hơn từng ngày. Con không sợ sự cạnh tranh, chỉ sợ chưa đủ tốt để lo cho Uyển My.
Dù tôi đang ngồi ở phía sau, thế nhưng vẫn kịp quan sát được một nụ cười nhẹ đến từ nhạc phụ, có lẽ đó là một nụ cười mang theo âm hưởng của sự hài lòng. Và Uyển My lúc này, từ vị thế của một người không có chút niềm tin, nàng đã tròn mắt nhìn tôi và dường như cũng thật sự bất ngờ về câu trả lời vừa rồi:
- Niềm tin là tốt, nhưng đôi khi, niềm tin mà không đi kèm với hành động, sẽ chỉ là một lời an ủi.
- Con hiểu, và con vẫn đang hành động mỗi ngày. Con tin rằng mình hoàn toàn có đủ bản lĩnh để che chở cho Uyển My, con sẽ không bao giờ để Uyển My bước đi một mình nữa, dù có là bất cứ đâu.
Một bài khảo sát thực sự… đau tim đối với cá nhân tôi, và dù rằng tôi hiểu mình đã có màn thể hiện rất ấn tượng, thì thực tế là mọi thứ vẫn chưa hề êm xuôi, và tôi tin rằng mình sẽ nên làm được những gì mình nói:
- Chú không cần cháu trả lời ngay, nhưng hãy nhớ rằng, con gái chú không phải kiểu người sẽ đứng mãi một chỗ để chờ đợi ai đó đâu.
- Vâng, con hiểu, mọi thứ sẽ nhanh thôi – Tôi kiên định
Màn đối đáp không chút e sợ từ tôi đã khiến Uyển My ngạc nhiên tột độ, nàng chuyển từ lo âu sang mừng rỡ một cách chóng mặt. Uyển My nhìn tôi cười thật tươi trước khi đưa tay nắm lấy tay tôi. Nàng không nói gì, nhưng cái siết tay rất chặt này đủ để khiến tôi hiểu rằng, Uyển My chưa bao giờ mất niềm tin vào tôi, và có lẽ tôi đã đến lúc cần chấm dứt tất cả những rắc rối này rồi, một lần và mãi mãi.
Xe đã đến trước cửa, sau khi ba nàng đậu xe xong xuôi, cả gia đình Uyển My và tôi cùng dồn dập tiến về phía nhà tôi, nơi ba mẹ tôi cũng đang đợi sẵn:
- Em chào anh chị, thật là không phải, tụi em về mấy ngày rồi nhưng mãi hôm nay mới có dịp ghé thăm anh chị và các cháu, anh chị bỏ quá cho em nhé!
Ba của Uyển My quả thực là một bậc thầy về giao tiếp, hèn gì Uyển My được thừa hưởng sự khôn khéo đó không sót một chút nào. Tôi nghĩ dù trước mặt có là kẻ thù truyền kiếp thì cũng sẽ không thể nào mà không hài lòng khi nghe những lời chào hỏi đầy khách sáo của chú ấy, huống hồ là ba mẹ tôi, những người đang sẵn sàng trong tư thế trở thành… sui gia:
- Anh chị đừng thế, chúng tôi coi Uyển My như con trong nhà từ lâu rồi, đừng quá khách sáo!
- Haha, vâng, nhưng vợ chồng em thua tuổi anh chị nhiều, nên anh chị cứ xưng hô vậy tụi em thật ngại quá!
Trong khi mẹ tôi làm công tác đối ngoại, ba tôi cũng bắt tay và niềm nở cảm ơn sự xuất hiện của nhạc phụ và nhạc mẫu. Mẹ của Uyển My có lẽ cũng là một người khá sắc sảo, tuy vậy tôi ít thấy bà thể hiện cá tính của mình ra bên ngoài. Tôi không biết mọi người nghĩ sao, chứ với riêng cá nhân tôi, người nào càng ít nói thì càng có vẻ… nguy hiểm, dù rằng tôi không chắc mẹ nàng có ác cảm gì với tôi hay không nữa, hy vọng là không:
- Tụi em về nước cũng gấp gáp, có chai rượu ngoại xin biếu anh chị nhâm nhi!
Ba nàng đưa một cái túi xách màu xanh, bên trong đựng một chiếc hộp cũng màu xanh nốt với chi chít những chi tiết mạ vàng nhìn khá sang trọng với dòng chữ GLENFIDDICH, ngày ấy thì tôi cứ nghĩ rằng chỉ là chai rượu ngoại tầm vài ba triệu, nhưng mãi đến khi được ba tôi thông não cho thì mới hiểu được rằng, giá trị thật sự còn gấp mấy lần con số mà tôi đang tưởng tượng nữa kìa. Ba tôi đón lấy chai rượu từ tay ba của Uyển My, trầm trồ:
- Ồ! Cả nhà đến là quý lắm rồi, còn quà cáp làm gì…
- Em cũng chẳng biết phải biếu anh chị cái gì, thôi thì hai gia đình ta cứ nhấm chút rượu ngon rồi chuyện trò thân tình vậy, anh nhỉ?
- Haha, cảm ơn anh rất nhiều, tôi cũng mong như vậy.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, vì ngay khi Uyển My nhìn thấy mẹ tôi, tình cảm mẹ chồng nàng dâu lại bắt đầu thắm thiết hơn nhiều lần:
- Con chào cô, cả tuần không gặp, nhìn cô cân đối nhiều đó ạ, hì hì.
- Cái con bé này, cô gì mà cô, cứ gọi mẹ dần cho quen đi!
- Hì hì, con cũng mong lắm, mà ai kia chần chừ quá thôi!
Uyển My khẽ liếc khiến tôi đâm chột dạ mà tính lủi vào trong, nhưng màn dạo đầu vẫn chưa chấm dứt, vì ngay lúc ấy, dì Hạnh cũng đã đưa gia đình Quỳnh đến nơi an toàn:
- Bé Quỳnh sang kìa, ra đỡ con bé giúp nó đi Phong!
- Ơ… dạ…
Tôi lúc này thoáng chút bối rối, vì chỗ tôi đứng đã là khá xa so với cổng vào, người gần nhất là… Uyển My. Và trong lúc tôi còn đang bận suy nghĩ xem có nên ra bế bé Min vào trước mặt nàng hay không, thì Uyển My đã chủ động làm chuyện đó, trên tay nàng là một túi kẹo chocolate nhỏ xinh khá sang trọng:
- Dạ, cô cứ để con. Hì hì, Min có nhớ cô là ai không nè?
- Cô… cô My…
- Ừa đúng rồi, Min giỏi quá, cô My tặng Min nè!
- Hihi, kẹo hả… cô My?
- Đúng rồi, sô cô la đó, nhưng Min ăn ít thôi, khi nào muốn ăn phải hỏi ý kiến mẹ, con có nhớ chưa?
- Dạ… Min nhớ ròi, Min không ăn nhiều đâu…
- Hì, giỏi quá, cô dẫn Min vào trong hen?
- Dạ…
Uyển My ôm chầm lấy bé Min khiến cô bé cười khúc khích. Dĩ nhiên người nhạc nhiên nhất lúc này không phải là tôi, mà Quỳnh, và phần nào đó, là cô Hằng, người có lần đầu tiên giáp mặt với Uyển My:
- Chào Quỳnh, con chào cô, con là Uyển My!
- Ừ, cô chào con, cô là mẹ của Quỳnh!
Nàng lễ phép cúi đầu trước khi dắt tay bé Min vào phía trong và trao trả cho mẹ Quỳnh của nó:
- Min sang với mẹ nhen!
- Dạ…
Bé Min lon ton chạy về phía mẹ Quỳnh trước khi vẫy tay nhìn về phía tôi:
- A, bác Phong, bác Phong ẵm Min đi!!!
Dĩ nhiên thì với tình huống đó, tôi dù rằng trong lòng đang thập phần lo lắng thì cũng không thể nào từ chối lời đề nghị dễ thương như vậy được:
- À… ừ… Min qua đây bác Phong lấy đồ ăn cho hen?
- Hihi, iu bác Phong nhất!
Cô bé tí tởn chạy về phía tôi trước khi thơm má tôi liên tục như lâu ngày không gặp, à mà cũng phải, quả là cũng đã lâu lắm rồi, tôi không ghé nhà Quỳnh thăm mẹ con em, không phải vì tôi không nhớ Quỳnh, không nhớ bé Min, chỉ là tôi không muốn khiến Quỳnh hiểu sai tình cảm của tôi với em cũng như hy vọng thêm gì nữa về tương lai của hai đứa tôi. Tôi và Quỳnh, vốn dĩ từ nhỏ đã là 2 đường thẳng chéo nhau, chỉ cắt nhau ở thời thơ ấu, và càng lớn lên sẽ càng xa nhau. Tôi lướt qua trước mặt Quỳnh, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt em, dù rằng tôi có thể mơ hồ thấy được, nét buồn sâu thẳm đang hiện diện trên gương mặt xinh xắn của em.
Trong lúc tôi cùng bé Min chơi đùa qua lại, ba tôi cùng ba mẹ Uyển My đang trò chuyện gì đó, cô Hằng thì cũng xuống bếp phụ giúp mẹ tôi và dì Hạnh một tay. Đúng lúc đó, Uyển My đon đả chạy lại phía mẹ tôi và ngồi xuống cùng sắp xếp món ăn, trông nàng hôm nay xinh đẹp hệt như một cô công chúa. Bất giác, tôi nhìn nàng và mỉm cười:
- Được rồi, váy áo đang đẹp, lên kia ngồi đi, để cô xử lý cho!
- Hì hì, đáng lẽ đây là việc của con, mà con không sang sớm phụ cô được, con áy náy ghê – Uyển My nhỏ nhẹ đáp
- Cái con này, cứ khách sáo nữa là không cho qua đây nữa đâu nhé!
- Dạ, hì, lâu lắm không được ăn cơm cô nấu, con đói bụng lắm rồi!
- Vậy ráng ăn nhiều vào nhé, dạo này mày gầy quá đó con…
- Dạ, hihi.
Mẹ tôi nắn bóp cánh tay của Uyển My, thở dài ngao ngán, sau đó thì liếc nhìn về phía tôi:
- Thằng kia lên gọi anh rể mày xuống dọn bàn ra đi, còn đứng đó cười à?
- Ơ… dạ, mẹ để con.
Trong lúc tôi đang lò dò cõng bé Min trên lưng và tiến lên từng bậc cầu thang, thì Quỳnh mang từ ngoài xe vào một giỏ trái cây đầy ắp, đủ các thể loại, trái nào nhìn cũng căng tròn mọng nước, hẳn là ngon không chỗ chê:
- Mẹ con con không có gì nhiều, chỉ có ít trái cây dưới quê mẹ con gửi lên, hy vọng cả nhà không chê ạ, hì!
Mẹ tôi hào hứng nhìn về phía Quỳnh và cười thật tươi, tay vẫn đang bận bịu sắp xếp mâm đũa:
- Lần sau đến không quà cáp gì nữa nhé, người trong nhà cả mà! Hằng nữa nhé, quà cáp là chị không lấy đâu!
Quỳnh cười thật tươi, nụ cười hiền lành phát ra từ trong con người của em, và cô Hằng cũng vậy. Bao nhiêu năm rồi, tình cảm láng giềng nay đã phát triển sang một giai đoạn mới, ấm áp và khăng khít hơn. Quỳnh chẳng khác nào một thành viên trong gia đình tôi, một cô con gái nhỏ đáng yêu mà mẹ tôi luôn luôn muốn có, trái hẳn với bà chị hai có phần đanh đá của tôi:
- Trái cây ngon quá, cảm ơn Quỳnh hen!
Một câu nói khá bất ngờ bỗng phát lên, và dĩ nhiên đó không phải là câu nói của mẹ tôi, mà nó đến từ nàng dâu tương lai Uyển My. Nàng từ tốn tiến gần đến gần và đón lấy giỏ trái cây từ tay Quỳnh. Tôi khá chắc đây không phải là một động thái vô thưởng vô phạt đến từ Uyển My, mà là một cách để nàng thầm khẳng định cũng như tuyên bố dõng dạc rằng, đối với gia đình này, nàng mới là con dâu chính thức, và việc nàng nhận quà từ khách cũng chỉ là một trong những việc làm nhỏ nhặt mà một cô con dâu có thể giúp đỡ mẹ chồng của mình:
- Ừ… ừm… cảm ơn Uyển My!
- Cô với Quỳnh lên trên ngồi đi ạ, ở đây để mẹ con con lo được rồi, hì!
Dĩ nhiên là cái cụm từ “mẹ con con” là thứ khiến tôi phát hoảng nhất ngay lúc này. Bản thân tôi dù đã đứng cách xa chiến sự vài mét cũng cảm nhận được nội lực từ cái vẻ ngoài kiều diễm kia phát ra. Uyển My chưa bao giờ là một người nói năng mà không suy nghĩ, thậm chí bất cứ điều gì nàng nói cũng đều có thâm ý trong đó cả. Nếu tôi không phải là một người đã quá quen với việc đó, có khi tôi cũng nghĩ nàng chẳng có ý gì đâu. Về phần cô Hằng thì tôi không dám chắc, chứ có vẻ là Quỳnh thừa hiểu điều gì đang diễn ra, và cách Uyển My “nhắc khéo” vừa rồi cũng chẳng phải là một thứ đi ngoài tầm kiểm soát.
Sau khoảng 15 phút để ổn định chỗ ngồi và sắp xếp bàn ghế, buổi tiệc đã chuẩn bị đi vào giai đoạn quan trọng nhất, giai đoạn nhập tiệc.
Nhà tôi thì có sẵn bàn tiệc, do ngày xưa gia đình đông người, họ hàng cô chú cũng không phải là ít, đã thế còn thường xuyên tập trung ở nhà tôi nhân các dịp giỗ chạp, thành ra ba tôi quyết định xuống tiền đầu tư hẳn một bộ bàn tiệc chỉ để phục vụ các dịp quan trọng. Đầu tiên, ba tôi còn định mua hẳn một chiếc bàn tiệc hình oval dài để tiện việc sắp xếp cho nhiều người, cơ mà vì ít khi nào đạt được số lượng nhân lực để phủ kín chiếc bàn đó, ông quyết định mua 2 cái bàn chữ nhật bằng gỗ riêng biệt, ngắn hơn một chút nhưng khi ráp lại với nhau thì vẫn hoàn toàn đủ chỗ ngồi cho tầm 15 – 20 người. Hôm nay, quân số tham dự cũng có thể xem là khá đông đủ, gia đình tôi 3 người, gia đình chị 2 tôi 3 người, gia đình Uyển My 3 người và gia đình Quỳnh cũng 3 người, à quên mất, dì Hạnh và… anh đẹp trai nữa là thêm 2 người. Tổng cộng 14 người bao quanh bàn ăn dưới ánh đèn vàng lung linh mà tôi đã cố ý bật lên từ ban nãy, vô tình tạo nên một bầu không khí khá đầm ấm và hạnh phúc, ít nhất là tôi cảm thấy vậy. Dù mang tiếng là sinh nhật con nhóc Blue, thế nhưng mẹ tôi cũng không giấu giếm ý định đây cũng đồng thời là buổi tiệc chào đón con dâu tương lai của bà về nước:
- Thưa anh chị, các em, các con và các cháu, hôm nay sẵn dịp sinh nhật cháu ngoại tôi, vợ chồng tôi cũng muốn tổ chức một bữa tiệc thân mật nho nhỏ, đủ để gọi là họp mặt gia đình. Dĩ nhiên ngoài những món ăn do đích thân vợ tôi chuẩn bị, cũng có thêm vài món ăn do hai cháu Quỳnh và Uyển My phụ trách. Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên mà mọi người đông đủ như vậy, nếu có gì sai xót xin mọi người bỏ qua nhé? Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng!
Bài diễn thuyết của ba tôi tuy không quá dài dòng văn tự, cơ mà cũng hoàn toàn đầy đủ ý chính, giúp cho các khách mời thêm phần thoải mái trong không khí đầm ấm của bữa tiệc, nhưng đồng thời cũng chính là hồi chuông báo hiệu, một trận chiến không khoan nhượng chuẩn bị diễn ra, mà trong đó, tôi dù mang tiếng là nhân vật chính cũng phải kinh hồn bạt vía, thất điên bát đảo trước những màn đối đáp không ngừng nghỉ từ cả hai chiến tuyến.
Đầu tiên là phần trao quà, không phải là quay số trúng thưởng, mà là quà sinh nhật cho bé Blue. Về phía gia đình, ba mẹ tôi cũng cẩn thận trao tay cho ba mẹ Blue một bộ trang sức bằng vàng mà cả hai người đã dày công chuẩn bị:
- Ông bà ngoại tặng quà sinh nhật Blue nhé, chúc con hay ăn chóng lớn, nghe lời ba mẹ! – Mẹ tôi tươi tắn
- Dạ, con cảm ơn ông bà ngoại ạ!
Chị hai tôi mớm lời cho Blue, cảnh tượng xem chừng xúc động làm sao, chỉ cho đến khi, màn trao quà của hai ứng cử viên cho vị trí “con dâu” diễn ra. Trước tiên là Quỳnh, em chu đáo tặng cho Blue một bộ quần áo tự may cực kỳ dễ thương và xinh xẻo, chắc hẳn đã phải tốn rất nhiều công sức:
- Cô Quỳnh tặng sinh nhật Blue nha, tuổi mới ngoan ngoãn và nghe lời ba mẹ!
Blue cười tươi nhìn Quỳnh, dù rằng vẫn có đôi chút hơi ngại ngùng, con bé vẫn bập bẹ được những tiếng cảm ơn do mẹ nó chỉ đạo:
- Con… cảm ơn cô!
- Ngoan quá! – Quỳnh nhéo má Blue, nụ cười của em khiến tôi cũng cảm thấy vui lây
Nếu để ý kỹ, ai cũng sẽ chúc cho mấy đứa nhóc hay ăn chóng lớn và nghe lời cha mẹ, chỉ có mỗi cô… tiểu thư của tôi là chúc chẳng giống ai, đã thế lại còn khiến tất cả mọi người đều phải ngước mắt nhìn, quả thực Uyển My đúng là vì tinh tú giữa trời đêm, một người luôn luôn là tâm điểm mà chẳng cần phải cố gắng. Nàng lấy ra một chiếc hộp, bên trong đựng một chiếc lắc tay được đính đá sapphire cực kỳ bắt mắt, cười tươi và đưa cho bé Blue. Dưới ánh đèn vàng, phần đá quý trở nên lấp lánh và thu hút lạ thường, khiến ai nấy cũng đều phải trầm trồ. Dĩ nhiên phần tặng quà của Uyển My nếu chỉ có thể thì chẳng có gì bất ngờ, thứ bất ngờ là lời chúc của nàng sau đây kìa:
- Chúc Blue 3 tuổi thì sẽ luôn luôn cười thật tươi như thế này, 13 tuổi sẽ biết phân biệt được đúng sai, 23 tuổi thì lựa chọn được con đường đúng đắn cho cuộc đời mình và đến năm 33 tuổi thì con sẽ vẫn hạnh phúc với lựa chọn đó mà chẳng cần phải chọn lại nữa.
Nụ cười tươi tắn cùng với bộ giao diện tiểu thư đài các của Uyển My có lẽ là thứ khiến câu chúc vừa rồi càng trở nên… đáng sợ. Tôi nghĩ rằng dù có vô tâm đến đâu thì tất cả mọi người cũng có thể hiểu được nôm na ý định đá xéo của Uyển My trong câu nói vừa rồi. Tưởng chừng như chỉ là một lời chúc dành tặng cho cô cháu gái của tôi, thế nhưng ẩn sâu trong đó là màn nhắc khéo rất tinh tế gửi đến Quỳnh, người mà giờ đây, à không, có lẽ từ đầu đến cuối, vẫn chưa bao giờ là đối thủ xứng tầm với Uyển My:
- Cảm ơn mợ đi con gái!
Bà chị tôi nhắc nhở nhóc Blue, nhưng vô tình thì bỗng chốc khiến nàng không chiến tự nhiên thành, vì nhóc Blue gọi Uyển My là mợ thì có khác gì một điều thừa nhận rằng, nàng chính là vợ tôi hay không, vì tôi là cậu của nó mà. Khỏi cần nói, tôi thì có đôi chút chột dạ nhìn về phía Quỳnh, nhưng tâm thế tôi lúc này đã vững hơn rất nhiều, tôi biết Quỳnh sẽ dao động, bằng chứng là nụ cười của em đã có phần gượng gạo, không chỉ bởi câu nói vô tình của bà chị tôi, mà còn là vì lời chúc “khéo” của Uyển My ban nãy. Dù cảm thấy có lỗi với Quỳnh nhưng tôi hiểu điều này sớm muộn cũng xảy ra, thà đau một lần rồi thôi. Còn Uyển My, nàng vẫn thường trực nụ cười tươi tắn trên môi, đủ để biết nàng tự tin cho chiến thắng của mình đến như thế nào:
- Thôi nào! Mọi người dùng bữa đi! Nâng ly chúc sức khỏe ba mẹ Uyển My, em Hằng, và các con, các cháu nữa, tôi hy vọng mọi người sẽ luôn luôn gặp nhiều may mắn trong cuộc sống!
Ba tôi hào hứng tuyên bố khai tiệc, kèm theo đó là những tiếng cụng ly không ngớt từ các bậc phu huynh, riêng đám nhỏ tụi tôi thì chọn nước suối đóng chai hoặc nước ngọt, chỉ riêng có tôi, Uyển My và cặp đôi của dì Hạnh thì vẫn là rượu vang:
- Ổn không đó? – Tôi thì thầm
- Hì, nhiêu đây ăn nhằm gì – Nàng mỉm cười
- Sao tự dưng lại uống rượu?
- Mình muốn ăn mừng một chút, vì chắc là mình đã thắng rồi, hì hì.
- Thắng?
Uyển My không nói gì, nàng mỉm cười đánh mắt về phía Quỳnh đang ngồi cạnh tôi, nơi em đang giữ một vẻ mặt khá buồn bã và thiếu sức sống:
- Hay là… em đừng vậy nữa, Quỳnh… đâu có… so được với em…
- Mình không quan tâm, đã bước chân vào chiến trường thì chỉ có một kẻ đứng dậy sau cuối mà thôi – Nàng cười lạnh, tôi nghe sao mà rùng hết cả mình
Bữa ăn diễn ra trong không khí đầm ấm và thân tình, đấy là trong mắt những người không hiểu hết vấn đề của sự việc, tiêu biểu như gia đình chị hai tôi, anh đẹp trai của dì Hạnh và phần nào đó là mẹ tôi, người sẽ chẳng bao giờ có ấn tượng xấu về ai, nhất là những người thân thích như thế này. Mọi người thay nhau trò chuyện rôm ra, ba tôi và ba Uyển My chén chú chén anh như đã quen từ lâu, mẹ tôi, mẹ Quỳnh và mẹ Uyển My thì cũng tỏ ra hợp cạ không kém, dù phong thái của nhạc mẫu xem chừng vẫn hơi vượt hơn một tẹo. Uyển My thì vẫn vui vẻ trả lời những câu hỏi của mọi người xung quanh, duy chỉ có Quỳnh là trầm nhất, em chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ăn và chăm nhóc Min, thi thoảng khẽ liếc nhìn tôi rồi lại quay đi. Nhìn Quỳnh như vậy, quả thực tôi vô cùng đau lòng, nhưng biết làm thế nào bây giờ, vì nếu tôi không dừng lại ngay lúc này, Quỳnh sẽ còn phải nhận lấy nhiều điều đau khổ hơn nữa, vì tôi không chắc, Uyển My có rủ chút lòng thương nào cho cô bạn thanh mai trúc mã của tôi hay không, có lẽ… là không:
- Món gà hầm này ngon quá cô ơi, chắc con phải dọn sang đây ở luôn để được ăn hằng ngày, hì hì
Uyển My nhìn mẹ tôi cười tít mắt, một câu khen, nhưng nửa câu sau đó lại vô cùng dụng ý. Dĩ nhiên, trong giờ khắc này, khi mà Quỳnh đã gần như… rớt đài, Uyển My vẫn không tỏ ra chút thương hại nào mà vẫn liên tục ra đòn kết liễu tới tấp:
- Món này ngày xưa Phong nó thích ăn lắm, cả bé Quỳnh cũng thế, hồi nhỏ 2 đứa cứ đòi cô nấu cho mãi, Quỳnh nhỉ?
Mẹ tôi bỗng chốc nói ra một câu vô tình, nhưng vừa hay nó lại cứu Quỳnh một bàn thua trông thấy, hơn thế nữa, điều đó còn trực tiếp giúp Quỳnh có được lợi thế cực kỳ lớn:
- Dạ, vâng, con nhớ có lần, anh Phong tập tành nấu cho con ăn, nhưng mà kết cục lại…. dở ẹc, hihi
Quỳnh cười tươi nhìn tôi, nhắc lại kỷ niệm ngày xưa khiến tôi thoáng chút… đỏ mặt, nhưng rồi rất nhanh, tôi kịp nhận ra nụ cười nửa miệng đầy… đe dọa từ Uyển My ở cạnh bên:
- Hì, vậy do Quỳnh xui xẻo thôi, vì Phong nấu món này cho mình ăn rất ngon, chỉ là kém cô nấu một tẹo!
Uyển My bất thình lình tung đòn hiểm, khiến ngay cả tôi cũng ngã ngửa, vì tôi làm quái gì có nấu cho nàng bao giờ:
- Ơ… làm gì…
Trong khi tôi chưa kịp mở miệng phân trần, Uyển My đã tiếp tục lấn lướt, nàng khẽ đạp chân lên chân tôi đau điếng:
- Với cả mình cũng muốn tự tay nấu cho Phong hơn là để Phong làm, đàn ông con trai mà, chắc sẽ chẳng thích việc bếp núc đâu, Phong nhỉ?
Uyển My nhìn tôi cười tít mắt, nhưng tim tôi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực vì cái nhìn này chẳng bình thường chút nào, nghe như kiểu nếu tôi mà trả lời “không” thì tôi sẽ được đích thân nàng xẻ thịt nấu cơm ngay tức khắc:
- À… ừ…
Quỳnh không kịp định thần trước những pha tấn công dồn dập từ phía Uyển My, em chỉ thoáng sửng sốt rồi im lặng hồi lâu. Nhưng thật may mắn lần nữa, ít nhất là đối với Quỳnh, vì trong nhà này, vẫn có một người ủng hộ em đến với tôi:
- Không hẳn đâu, chú cũng là đàn ông, nhưng vẫn thích vào bếp nấu cơm cho cô ăn mà, vì cảm giác được phụ giúp người phụ nữ của mình sẽ khiến tình cảm ngày càng khăng khít.
Ba tôi bất ngờ tham chiến, không kèn trống, không báo hiệu, chỉ là siêu anh hùng hộ giá, bảo vệ an nguy cho chủ công là Quỳnh. Dĩ nhiên Quỳnh biết điều đó, em mỉm cười e thẹn và nhìn ba tôi với một ánh mắt đầy biết ơn. Tuy vậy, đòn phản công của ba tôi xem chừng vẫn quá nhẹ nhàng và chẳng có chút áp lực nào đối với Uyển My, vì nàng gần như ngay lập tức đã lấy lại được vị thế vốn có bằng những lập luận vô cùng sắc sảo và thập phần hợp lý:
- Dạ, con cũng nghĩ vậy, chỉ là nếu là con, con sẽ muốn cùng chồng nấu ăn hơn là một người nấu và một người không làm gì, hẳn là sẽ có sự gắn bó hơn nhiều đó ạ.
Lập luận của Uyển My sắc bén và chuẩn chỉ đến mức, ba tôi chẳng nói được lời nào, chỉ lặng im nâng ly rượu lên mà nhấp môi thêm một ngụm nữa. Nàng mỉm cười thân thiện, con ba mẹ nàng thì xem chừng tự hào dữ lắm, vì cô con gái giỏi giang của họ đang thực sự làm chủ bữa tiệc hôm nay. Tôi ngồi giữa Quỳnh và Uyển My, đối diện ba tôi, và bên cạnh ba tôi là ba mẹ Uyển My, những người vẫn còn đang quan chiến, chưa đích thân ra tay, và bỗng thấy ngực mình nặng trĩu. Tôi có cảm giác bàn ăn nhà tôi bữa nay sao mà chật chội quá xa, giá như nó rộng rãi ra thêm tầm… chục mét nữa thì có phải dễ thở biết bao. Đằng này, áp lực đến từ quá nhiều phía và quá nhiều người, tôi phần nhiều muốn đứng về phía Uyển My, nhưng nàng quá giỏi đến mức chẳng cần ai đứng bên cạnh cả. Trớ trêu thay, người tôi đã quyết tâm… dứt lòng là Quỳnh mới chính là người cần được giúp đỡ, nhưng tôi thì lại chẳng thể nào lên tiếng, nhất là trước mặt ba mẹ Uyển My, những người dường như lúc này đã có cái nhìn không mấy thiện cảm dành cho tôi nữa.
Trong giờ phút ngặt nghèo này, rất may mắn là khoảng lặng bất chợt sau màn đáp trả đanh thép của Uyển My đã khiến bầu không khí trở nên bớt căng thẳng hơn phần nào. Tuy vậy, hãy đừng vội mừng, vì khi hiệp 1 kết thúc, đó chỉ là lúc người ta chuẩn bị để bắt đầu hiệp 2, sôi động và máu lửa hơn, chứ không phải là một kết thúc hoàn toàn, nhẹ nhàng mà êm ái. Như Uyển My đã nói, bước vào chiến trường rồi, thì chỉ có kẻ chiến thắng mới có thể đứng dậy bước ra.
Và trận đại chiến có thể xem là cuối cùng, hiệp 2, đã bắt đầu rồi!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tử Xuyên
quang linh
Trả lời2 tuần trước
hóng quá
Đ H
Trả lời2 tuần trước
Lại off nữa
Năng Trần
Trả lời1 tháng trước
:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay
Năng Trần
Trả lời1 tháng trước
:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay
An quên mật khẩu
Trả lời1 tháng trước
Ntr rồi
Đ H
Trả lời1 tháng trước
Bù 4 chương 1 tuần cho tôi🙂
tieuphong94 [Chủ nhà]
1 tháng trước
kk súc miệng tạm 2 chương vậy
Tùng Dương
Trả lời1 tháng trước
mé ae cmt bên kia xôm mà mình kh cmt đc cayy theee
tieuphong94 [Chủ nhà]
1 tháng trước
xác minh cccd đi kkk
Kiethanquoc2005
1 tháng trước
Trang nào vậy bác
tieuphong94 [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Mình trở lại rồi đây, hy vọng mọi người vẫn còn ở đây, hehe, thành thật xin lỗi vì mình có việc riêng cần giải quyết nên không thể tiếp tục gõ, nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn, mình lại tái xuất thôi, chắc chiều này sẽ có 2c mới, hehe
An quên mật khẩu
1 tháng trước
Oh
Phivupc83
3 tuần trước
Rồi ông hứa tuần trước 2 chap. Mà giờ thêm tuần nữa rồi chưa thấy đâu. Drop luôn rồi hả TG? Huhu tôi đọc lại truyện lần thứ 5 rồi đó.
Tony Tèo
Trả lời2 tháng trước
2 tháng rồi các con chữ vẫn chưa về với buôn làng à ông phong 😥
Đ H
Trả lời2 tháng trước
Truyện drop rồi à