Logo
Trang chủ
Chương 141
Chương 141

Chương 141

Đọc to

Chưa bao giờ mà tôi lại cảm thấy hồi hộp và đau tim như thế khi ngồi trước quá nhiều món ăn ngon do đích thân mẹ tôi làm ra. Tôi là đứa rất khoái ăn uống, đặc biệt là ăn chung với gia đình. Nói gì thì nói, nếu không tính đến những cuộc đấu đá nảy lửa nãy giờ, bữa ăn hôm nay quả thực khiến trong lòng tôi đã dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả. Chẳng biết nữa, chỉ là tôi cảm thấy rất vui mỗi khi gia đình mình được tụ tập đông đủ và cùng nhau trò chuyện ăn uống. Tuy vậy, niềm vui ban đầu của tôi nay đã nhanh chóng chuyển biến thành nỗi khiếp sợ kinh hoàng nhất trong cuộc đời vì những màn so găng không nhân nhượng giữa chủ công 2 bên và sự góp sức từ các tướng sĩ hạng nhất, tất cả đã tạo nên một trận chiến kinh thiên động địa, xứng đáng lưu danh thanh sử.

Sau khi tướng quân bên phía Quỳnh là… ba tôi đã tạm thời phải lui quân trước sức công phá khủng khiếp của chủ công Uyển My, hai bên bắt đầu tiến vào trạng thái rình rập chờ thời, ai ra đòn trước phần nhiều sẽ dễ bị bộ não có sạn của bên kia bắt bài và giành lấy lợi thế. Tuy vậy, khi mà tưởng rằng đây sẽ chỉ là cuộc thư hùng giữa hai phe, thì một trong hai đã bất ngờ gây chiến với phe thứ 3, một phe thậm chí còn chẳng phải là trung lập mà hướng hẳn về phe người gây chiến, đó là tôi. Dĩ nhiên, chủ công của phe này là Uyển My sẽ chẳng bao giờ khiến tôi khó xử, chỉ là 2 mãnh tướng dưới trướng nàng, đến giờ mới xuất đầu lộ diện, và khiến tôi một phen nao núng:

-          Dạo này kinh tế khó khăn, việc kinh doanh của tụi em bên kia cũng gặp đôi chút khó khăn, nên cũng đang suy tính hết nhiệm kỳ sẽ về nước xem thế nào.

Ba Uyển My bất ngờ tung chiêu thăm dò, nghe thì có vẻ chẳng có ý định đả kích ai nhưng lại là một đòn bẩy cực hiểm cho đòn mạnh tiếp sau đó:

-          Gia đình tôi bên này cũng vậy, ban đầu tính mở rộng ra thêm một chút nhưng tình hình không mấy khả quan, thôi thì cứ giữ hiện trạng để chờ đợi biến chuyển vậy – Ba tôi thành thật

-          Công việc của mấy đứa có ảnh hưởng gì không, con gái?

Ông xoay sang Uyển My, và dù rằng có thoáng chút ngạc nhiên, Uyển My vẫn tỏ ra bình thản:

-          Hì, nhờ thừa hưởng một phần nhỏ trí tuệ của ba mẹ, con may mắn là vẫn ổn.

Câu trả lời của nàng không chỉ khiến nhạc phụ hài lòng, mà còn khiến mẹ tôi không giấu nổi sự tự hào, vì bà luôn khen Uyển My là cô gái giỏi giang và rất khéo ăn khéo nói:

-          Thế thì ba mẹ cũng yên tâm, còn Phong thì sao nhỉ?

“Đệch, đến… đến rồi sao?”

Tôi thì thầm khẽ trong đầu, vì chỉ cần một chút suy đoán, tôi cũng đã lường trước được rằng ba nàng sắp xoay chuyển câu hỏi hóc búa đó sang phía tôi, vì tôi mới là người cần chứng minh nhất ở đây, chứ không phải là Uyển My:

-          Dạ, công việc của con cũng vẫn ổn, vì thị trường khá rộng ạ.

-          Vậy cũng tốt, chỉ sợ rằng sắp tới sẽ có nhiều vấn đề, cháu nghĩ mình có thể xử lý tốt nếu công việc gặp phải khủng hoảng bất ngờ không?

Thật tình mà nói thì tôi đang khá là run, nhưng với nhiều năm trui rèn qua các thể loại game kinh dị, tôi dù ở trong bụng đang đánh lô tô nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản như chưa từng có thứ gì khiến tôi kinh hãi. Hít một hơi thật dài, tôi khẽ mỉm cười đáp:

-          Con nghĩ mình sẽ cần phân tích tình hình một chút rồi mới quyết định.

Ba Uyển My thở hắt ra, cười nhẹ:

-          Phân tích dĩ nhiên cần thiết, nhưng quyết định thật nhanh chóng mới có thể nắm bắt được cơ hội. Một người tự tin về năng lực bản thân sẽ không để mình rơi vào thế bị động.

Câu trả lời của ông khiến tôi thực sự đã bắt đầu cảm thấy tim đập chân run, vì dường như là tôi đã quá ngây thơ khi rơi vào bẫy của người đàn ông đã dạn dày kinh nghiệm trận mạc này:

-          Chủ động nắm bắt cơ hội là tốt, nhưng cũng phải phân tích kỹ lưỡng xem đâu mới đúng là cơ hội của mình, chứ không phải nhanh nhanh chóng chóng rồi với nhầm lấy cơ hội của người khác, để rồi cả 2 cùng chìm, hì hì

Khi mà tôi vẫn còn đang bối rối, thì Uyển My đã rất nhanh chóng giang tay cứu giúp, đồng thời khiến thế cục lúc này xoay chuyển cực kỳ khó đoán định, khi mà Uyển My và tôi bỗng trở thành đối tác chiến lược toàn diện trong khoảnh khắc. Và không chỉ kịp thời giải nguy cho tôi, nàng tiếp tục hướng đòn tấn công về phía Quỳnh, dù rằng từ đầu đến giờ, Quỳnh chẳng thể hiện ra một chút xíu nào rằng em muốn đấu tay đôi với Uyển My của tôi cả. Dĩ nhiên, bên cạnh Quỳnh đang ngơ ngác ra mặt, thì ba của Uyển My rõ ràng là một người cực kỳ sắc sảo, nhưng tôi đến tận hôm nay vẫn nghĩ rằng, Uyển My chỉ thua kém chút xíu về kinh nghiệm, còn lại mọi thứ nàng đều vượt trội, kể cả với ba mẹ mình, và đó dĩ nhiên cũng là một trong những điều khiến tôi vô cùng tự hào về cô bạn gái giỏi giang của tôi. Và hẳn là sau câu nói vừa rồi của Uyển My, ba nàng dù hơi thoáng sửng sốt nhưng cũng kịp bình tâm lại khá nhanh để trấn an tình hình. Chắc chắn ông thừa hiểu, Uyển My ở đây để “hủy diệt” những hy vọng cuối cùng của Quỳnh, nhưng cũng không phải vì thế mà nàng sẽ để bất cứ ai “ăn hiếp” tôi, dù đó có là song thân phụ mẫu đi chăng nữa. Thế nên, với sự kinh nghiệm của mình, ông quyết định bỏ qua Uyển My và lại nhắm vào tôi một lần nữa:

-          Chà, đó là một câu trả lời ấn tượng, nhưng chú lại muốn nghe câu đó từ Phong chứ không phải là Uyển My.

-          Một tướng quân giỏi không nhất thiết phải là người vẹn toàn cả võ công lẫn mưu lược, chính vì thế mới sinh ra những quân sư tài năng và lưu danh ngàn đời, và con nghĩ thì Phong đã có sẵn một người như thế bên cạnh rồi, chẳng cần phải lo đâu, Phong hen?

Nhạc phụ tránh né, nhưng nương tử tương lai của tôi thì không, nàng vẫn tiếp tục xen vào màn đối thoại giữa tôi và ba nàng. Cuộc đối đầu trực tiếp của Uyển My với ba ruột của mình đã khiến bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng tột độ, tưởng chừng như một tiếng muỗi bay vo ve qua cũng khiến tất cả phải giật mình. Sự đối đáp đó rõ ràng không phải là một cuộc đối đáp thông thường, và vẻ như giữa gia đình Uyển My cũng đang nảy sinh những vấn đề nào đó, hẳn là liên quan đến chính câu chuyện mà nãy giờ tất cả đang cùng quan tâm. Uyển My từ đầu đến giờ vẫn khẳng định rõ bản lĩnh của mình, tuyệt đối không thua kém bất cứ ai và luôn luôn khiến cuộc chơi xoay theo sự điều khiển của nàng. Tuy vậy, việc một mình Uyển My sẵn sàng tham chiến với bất cứ ai lại khiến thế cục có phần thay đổi theo hướng không có lợi, ít nhất là đối với tôi và nàng. Thứ nhất, vì ba tôi đã sẵn không có cảm tình với Uyển My, cộng thêm việc chính nàng cũng đang bênh vực tôi mà đẩy ba nàng ra xa cũng sẽ khiến cho hai người cha đột nhiên có chung một… “kẻ thù”. Dù có ngu ngốc đến đâu đi chăng nữa, tôi cũng hoàn toàn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, ba của Uyển My đang có định kiến không tốt về mình, và qua những lời ông vừa nói, hẳn là ông đang nghĩ tôi là một thằng thiếu quyết đoán. Tôi biết điều đó, và tôi chẳng phủ nhận được, chỉ là, tôi đang cố gắng thể hiện mình đã thay đổi, mà sao khó quá đi mất:

-          Nhưng một người phụ nữ bên cạnh quá giỏi, đôi khi sẽ khiến người đàn ông cảm thấy rất áp lực.

Một giọng nói trầm ngâm nhưng đầy ẩn ý vang lên, quả đúng như tôi dự đoán, ngay sau khi nhạc phụ đại nhân tạm rời sàn đấu sau màn thị uy của Uyển My “quân sư”, đến lượt ba tôi đã kịp nắm bắt thời cơ mà lao vào vòng chiến sự, vì dù sao đi chăng nữa, hiện thời, có cảm giác như cả hai người cha đều không muốn tác thành cho mối nhân duyên này thì phải:

-          Con nghĩ một người đàn ông bản lĩnh sẽ xem điều đó là động lực. Còn nếu việc đó khiến anh ta áp lực, thì có lẽ anh ta chưa sẵn sàng để bảo vệ người bên cạnh đâu ạ, hì.

Uyển My vẫn chẳng hề nao núng, lập tức đưa ra lời đáp trả hướng về phía ba tôi, người đã dường như cống hiến hết sức lực nhưng không thể nào khiến bức tường thành mang tên Uyển My bị lay chuyển:

-          Chú tin rằng một gia đình nếu muốn yên ấm thì người phụ nữ nên biết lùi lại, nhường chồng mình một bước.

Bầu không khí lúc này đã trở nên căng quá mức cần thiết, và trong khi hai ông bố vẫn không thôi dừng tung ra những đòn phản công thì Uyển My xem ra còn chẳng tốn chút sức lực nào với những lời phản biện đanh thép, vừa mềm mỏng nhưng cũng vừa sắt đá:

-          Hì, nếu một người muốn làm chồng của con, con sẽ hy vọng anh ấy đủ bản lĩnh để bước lên ngang hàng, thay vì chờ con lùi về phía sau.

Uyển My vừa trả lời, vừa khẽ liếc nhìn về phía tôi với một vẻ mặt bình thản đến đáng sợ. Có cảm giác, cứ mỗi ngày trôi qua, tôi lại càng cảm thấy nể phục cô người yêu của tôi thêm 1 chút. Dĩ nhiên sự giỏi giang của cô ấy đã là điều ai cũng biết, nhưng nếu để nói về điểm đặc biệt nhất làm tôi luôn luôn đặt Uyển My cao hơn tất cả, đó là sự nhanh nhạy tuyệt đối trong từng lời nói và ứng xử. Rõ ràng, với từng người đối thoại khác nhau, Uyển My sẽ đưa ra cách phản ứng khác nhau. Đối với Quỳnh, đó là sự… xem nhẹ và có phần coi thường, điều này thì chẳng thể phủ nhận. Còn đối với ba tôi, thì nàng bề ngoài rất lễ độ, nhưng từng lời đáp trả vẫn mang sự sòng phẳng và không nhún nhường. Tuy thế, Uyển My chưa bao giờ thể hiện thái độ tức giận hay thiếu tôn trọng với mọi người ra ngoài hay trong từng lời ăn tiếng nói, thành ra chẳng ai có thể bắt bẻ hay làm khó được nàng dù đó có thậm chí có là ba ruột của nàng đi chăng nữa. Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi nhớ đến buổi gặp mặt cách đây không lâu, nơi mà ba tôi đã nhắc nhở tôi về việc Uyển My tỏ ra không tôn trọng ông. Tôi không nghĩ một người như Uyển My lại có thể vô ý nói ra một câu sai lầm như thế, hay là vì ba tôi đã lộ rõ thái độ hướng về phía Quỳnh, thế nên Uyển My đã cố ý… dằn mặt?

Cuộc tranh luận diễn ra theo chiều hướng khá bí bách, vì dù gì mà nói thì ai cũng có ý đúng trong lập luận của mình, cơ mà riêng cái việc tất cả mọi người đều thận trọng chuẩn bị cho lời nói kế tiếp còn Uyển My thì cứ như cái máy được lập trình sẵn, đến là đón, ai thích chiến thì nàng chiều hết, thành ra xem chừng các mũi nhọn từ các phe đang tạm thời… run tay, chưa ai dám ra ứng chiến. Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn cho lắm, tôi quyết định xen ngang chấm dứt tạm thời cuộc tranh luận tại đây, tránh để bầu không khí trở nên trầm trọng hơn mức cần thiết:

-          Cô chú về bao giờ sang lại bên kia vậy ạ?

Tôi thoát khỏi vòng lặp đối đáp mà đi thẳng vào vấn đề, và tôi thực sự muốn biết, ba mẹ Uyển My lần này có mặt ở đây là vì mục đích gì, chắc không chỉ đơn giản là về thăm con gái, vì rõ ràng là Uyển My cũng chỉ mới từ bên đó trở về:

-          À… chắc cô chú chỉ ở tầm 1 tuần rồi phải tiếp tục sang bên đó, việc quốc gia mà, đâu thể lơ là.

Dù biết câu trả lời vừa rồi của ông có ít nhiều… đá xoáy đến tôi, cơ mà tôi cũng nhanh trí chuyển hướng câu chuyện sang hướng khác, vừa để né tránh câu trả lời trực tiếp đến ba Uyển My, vừa để… dập tắt cái tư tưởng nóng nảy đang cháy trong đầu nàng nãy giờ:

-          Dạ, con hiểu, con cũng nghĩ vậy. Còn Uyển My thì sao ạ?

Tôi dù câu hỏi hướng đến ba mẹ nàng, nhưng mắt lại nhìn về phía cô bạn gái xinh đẹp của tôi đang khoan thai gắp thức ăn:

-          Mình có đi hay không thì cũng chẳng phụ thuộc vào bản thân mình – Nàng đáp lấp lửng, vẫn không buồn nhìn tôi

-          Là… sao? – Tôi ngơ ngác

-          Thì tùy Phong quyết định thôi, hì.

Câu này của Uyển My chắc hẳn lại có ý nhắc khéo tôi, rõ ràng là nàng thừa biết, mưu đồ của tôi trong việc hỏi thăm loạn xạ nãy giờ là gì. Tính tôi nó vậy, không thích cãi vã, căng thẳng, nhất là trong một bữa cơm đầy đủ họp mặt gia đình như thế này. Hơn thế nữa, tôi biết Uyển My dù chẳng ngán ai, nhưng tôi thì lại không muốn mọi người, đặc biệt là ba tôi lại thêm ấn tượng xấu về nàng, dù rằng từ nãy đến giờ chắc ba tôi cũng đã củng cố thêm niềm tin về việc đó rồi:

-          Anh chị đợt này dành thời gian ghé thăm gia đình thật là quý hóa, cũng chẳng biết phải cảm ơn thế nào cho phải, hy vọng anh chị không chê mâm cơm nhà đạm bạc

Đến lượt mẹ tôi ra tay cứu rỗi tình thế. Tuy không phải người thường xuyên giao thiệp bên ngoài, cũng như không thuộc kiểu người xuất chúng như Uyển My, thế nhưng mẹ tôi vẫn là một cây ngoại giao thượng hạng trong nhà, với cách hành xử tinh tế và lời ăn tiếng nói khéo léo. Khả năng ăn nói của tôi cũng nhờ mẹ mà được mài dũa rất nhiều, mãi đến sau này tôi mới nhận ra và thầm cảm ơn mẹ vì điều đó. Tôi thiên về cách nói chuyện hòa nhã và điềm tĩnh của mẹ hơn là bày tỏ phong thái tự tin và có phần kiêu ngạo kiểu như Uyển My, vì dù sao tôi cũng không giỏi và bản lĩnh được như nàng, hic hic:

-          Dạ, chị quá lời rồi, vợ chồng em cũng cốt là về thăm cháu My, nhân tiện bàn bạc thêm với anh chị về chuyện của cháu My và cháu Phong

Mẹ Uyển My lúc này mới lên tiếng, bà nở một nụ cười đầy vẻ hiền lương, ánh mắt không giấu nổi vẻ ấm áp, dù rằng tôi không chắc đó có phải là trạng thái thật của bà hay không, vì gia đình Uyển My, quả thực… không tầm thường chút nào:

-          Gia đình tôi cũng chỉ mong có thể. Hai đứa nó đã trưởng thành cả rồi, và cũng có quãng thời gian tìm hiểu kha khá. Tôi cũng xem cháu My như con cái trong nhà từ lâu. Chắc cháu được anh chị bảo ban kỹ lưỡng lắm nên thật sự tôi chẳng có chỗ nào để chê cả. Cháu My nó giỏi giang, tháo vát, chuyện gì cũng biết làm, lại rất tôn trọng và yêu thương mọi người, thằng Phong nhà tôi tốt số lắm mới quen được cháu My nhà anh chị.

Mẹ tôi bắt đầu thể hiện tài ứng biến của mình, dù rằng có hơi hoa mỹ và văn thơ, nhưng phần nhiều trong số đó đều là sự thật 100% chẳng ai có thể chối cãi. Uyển My xinh đẹp, giỏi giang, cái gì cũng biết, có lẽ tôi tu mấy kiếp mới được gặp nàng:

-          Được anh chị yêu quý cháu nhà em vậy thì em cũng mừng, chỉ sợ là nó lại khiến anh chị phật ý, cái con bé này, đôi lúc cũng khó bảo lắm!

-          Mẹ này, hì hì – Uyển My cười tươi

Màn tung hứng qua lại giữa hai bà mẹ những tưởng đã thay thế và xua tan đi hình bóng căng thẳng ban nãy từ hai ông bố, thế nhưng dường như việc này đã khiến một vài người trong bàn ăn cảm thấy không vui, đầu tiên là mẹ con Quỳnh, thứ 2 nữa là… ba tôi, và trận chiến chỉ vừa được tạm ngưng đã có dấu hiệu nhen nhóm trở lại:

-          Còn Quỳnh dạo này sao rồi con? Công việc thế nào? Về Việt Nam đã quen với nhịp sống lại chưa?

Ba tôi sau một hồi quan chiến chờ thời đã quyết định phát tín hiệu gửi đến Quỳnh, người mà từ đầu đến giờ dường như vẫn chỉ im lặng chịu trận. Dù chẳng muốn em như vậy, nhưng tôi không còn cách nào khác, vì thà đau một lần rồi thôi, chứ cứ kéo dài mãi cũng chẳng phải cách:

-          Dạ, công việc của con vẫn ổn, con về cũng quen lại nhịp sống rồi, cũng may là có hai bác với anh Phong giúp con.

Mẹ tôi dường như cũng nhận ra được nét buồn trong ánh mắt của Quỳnh, thế nên thay vì tiếp tục tâng bốc Uyển My, bà đã chủ động đẩy tâm điểm dần về phía Quỳnh như một động thái hỗ trợ hết mức:

-          Quỳnh nó cũng giỏi lắm, một mình gồng gánh chăm mẹ, nuôi dạy con, thật là cô rất ngưỡng mộ Quỳnh, càng lớn nó càng giỏi giang, xinh xắn!

-          Dạ, hì, con cảm ơn cô quá khen, con cũng không dám nhận đâu.

Và tôi đã nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, Uyển My ở đâu, thì tâm điểm phải ở đấy, và nàng chưa bao giờ muốn nhường điều đó cho ai, nhất là một “tình địch” khó ưa như Quỳnh:

-          Cô khen đúng rồi đó, Quỳnh cứ nhận đi, chỉ là một lời khen thôi mà, hì.

-          Hì, My quá lời rồi, mình đâu phải thứ gì cũng tự tin về bản thân như thế chứ, núi cao còn núi khác cao hơn mà.

-          Mình cũng nghĩ vậy đó, núi đã không cao rồi thì dù có cố nữa cũng đâu có cao thêm được, Quỳnh hen?

-          Nhưng lên cao quá coi chừng trúng gió, cảm lạnh thì khổ.

-          Mình mà cảm lạnh thì chắc cũng có người lo rồi, Quỳnh đừng bận tâm, hì hì – Uyển My liếc tôi

Cuối cùng thì sau khi tọa sơn quan hổ đấu hồi lâu, hai nữ chủ công đã quyết định sáp là cà chiến đấu như những tướng quân thực thụ. Thật bất ngờ khi tưởng chừng Quỳnh đã chấp nhận lùi bước thì những lời châm chích từ Uyển My đã khiến em quay ngoắt thái độ, trở nên kiên cường và bản lĩnh chẳng kém:

-          Thôi thôi, hai cái đứa này, bữa ăn mà cứ nói chuyện không đâu, tập trung ăn uống đi. Thằng Phong, gắp đồ ăn cho Quỳnh với Uyển My đi con!

-          Dạ, mẹ để con!

Tôi cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, không lộ ra vẻ hồi hộp vì hẳn rằng nhạc phụ vẫn đang theo sát từng thái độ và cử chỉ của tôi lúc này. Nếu như ngày trước tôi còn ngần ngại cả nể mà gắp cho 2 người 2 miếng bằng nhau, thì giờ tôi đã quyết định gắp trước cho Uyển My một miếng và sau đó mới là Quỳnh. Khi hướng về phía bên phải, tôi bắt gặp ánh mắt hài lòng và nụ cười quen thuộc của Uyển My, còn ở hướng ngược lại, thì là vẻ mặt buồn thăm thẳm từ Quỳnh, cô bạn nhỏ của tôi suốt gần 20 năm qua. Tôi biết em không thể vui, nhưng tôi nghĩ đây là cách tốt nhất để em có thể hiểu được tâm ý của tôi. Và với những gì đã diễn ra suốt từ đầu đến giờ, hẳn Quỳnh đã âm thầm thừa nhận, kết quả của cuộc chiến chẳng lấy gì làm cân sức này. Dù cho Uyển My có không ngừng tấn công, còn Quỳnh thì kiên cường chống trả, tất thảy đều chẳng còn quan trọng nữa, vì quyết định, tôi đã có sẵn rồi.

Sau quãng thời gian va chạm kịch liệt, tất cả các cánh quân đều có dấu hiệu tiêu hao sinh lực và tiến vào trạng thái nghỉ dưỡng, bảo trì. Sau một hồi liên tục đưa ra những lời phản biện sâu sắc, Uyển My quyết định hóa thân thành ca sĩ chính của buổi tiệc khi anh rể tôi ngẫu hứng mở dàn karaoke lên góp vui, cơ mà vì nhóc Blue quấy phá quá nên ông ấy đành nhường mic lại cho người ngồi gần nhất, và đó vô tình lại là Uyển My, người mà theo đánh giá của tôi là sở hữu giọng hát nội lực nhất trong căn phòng ngày hôm nay:

-          Hy vọng mọi người không chê, con sẽ hát một bài bằng tiếng Trung, đây là thứ ngôn ngữ mà con đã học rất lâu và rất thích, và con cũng luôn muốn thể hiện tình yêu với nó cho mọi người, hì hì.

Ngoài tôi và ba mẹ nàng là không có vẻ gì bất ngờ, tất cả mọi người đều đồng loạt vỗ tay hưởng ứng, ngay cả Quỳnh, người chỉ cách đây ít phút còn bị Uyển My “tấn công” không thương tiếc:

-          Bài hát được mang tên “Little Happiness”, có thể hiểu là “Hạnh phúc nhỏ bé”, con nghĩ mọi người sẽ thích bài hát này, đặc biệt là Quỳnh, hì.

Tôi không biết mọi người cảm thấy thế nào, chứ riêng với cá nhân tôi, việc ở trước mặt hai phụ huynh và hát những bài hát tiếng Việt yêu đương nhăng nhít là một điều mà tôi thật sự không thể làm nổi, vì lúc nào cũng có một cảm giác gì đó ngại ngùng, xấu hổ mà chẳng thể giải thích được. Rất may là kiểu hát nhạc ngoại quốc của Uyển My lại phù hợp hoàn toàn với tôi, mỗi tội là ngoài nàng ra, chẳng ai hiểu gì, và cũng chẳng ai có thể hát theo được. Cơ mà, đó lại không phải là hôm nay, vì dường như nàng có dụng ý khác:

-          Thật ra con có thể hát mà không cần lời, nhưng vì muốn mọi người có thể hiểu và cảm nhận được bài hát rất hay này, con sẽ mở bản karaoke có phụ đề hen?

Và sau một hồi mày mò lựa chọn, tôi đã tìm được đúng bản karaoke kèm phụ đề dành cho yêu cầu của Uyển My. Dĩ nhiên là với một sự kiện đặc biệt như vậy, cả nhà đều hồi hộp hướng mắt về phía màn hình để lắng nghe và thấu hiểu những gì cô người yêu xinh đẹp của tôi đang chuẩn bị mang đến. Bài hát này thực sự tôi chưa bao giờ nghe qua, nhưng chỉ vài nốt nhạc đầu tiên cất lên, tôi đã có cảm giác rằng đây sẽ là một bài hát rất hay. Và quả đúng là như vậy, cho đến tận bây giờ, rất lâu sau kể từ buổi tối hôm ấy, tôi vẫn còn cảm thấy xúc động mỗi lần giai điệu này được phát lên, dẫu cho vợ tôi có cằn nhằn mãi về việc “suốt ngày chỉ nghe đúng 1 bài”, tôi cũng chẳng thể dứt nó ra khỏi đầu cho được:

Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=7s8O5L0XGes

“Em nghe thấy tiếng mưa rơi trên thảm cỏ xanh xanh… Em nghe thấy tiếng chuông tan trường vang lên phía xa xa… Thế nhưng em lại chẳng thể nghe được tiếng của anh, người đang gọi tên em thật lớn…

Khi yêu anh em đâu hiểu tình yêu là gì… Lúc xa rồi em mới khắc cốt ghi tâm… rằng vì sao chẳng nhận ra được rằng, gặp được anh chính là điều tốt đẹp nhất trong đời em…

Có lẽ lúc đó em vẫn còn mải mê khóc cười, mải mê theo đuổi những ngôi sao băng trên bầu trời… Như một lẽ hiển nhiên em đã quên đi một điều… rằng là ai đã vượt qua gió mưa âm thầm bảo vệ em ngày đó…

Thì ra anh là điều may mắn mà em muốn níu giữ nhất… Thì ra tình yêu đã từng gần chúng ta đến vậy… Quyết định vì em mà quay lưng với cả thế giới, chỉ vì cùng em mà ướt mưa… Tất cả đều là anh với trái tim chân thành….

Gặp được anh thật may mắn biết bao, vậy mà em lại tự đánh mất quyền được vì anh mà mắt ướt lệ nhòa, nhưng em hy vọng rằng ở nơi chân trời xa xôi, anh có thể dang rộng đôi cánh. Định mệnh gặp gỡ được anh, cô ấy thật sự đã quá may mắn rồi…”

Nếu để nói bằng cảm xúc cá nhân, thì “Little Happiness” qua giọng hát ngọt ngào của Uyển My thật sự là một bài hát khiến trái tim tôi chùng lại mỗi lần nghe. Ngay từ những nốt nhạc đầu tiên, giai điệu nhẹ nhàng như một làn gió mang theo hương vị tuổi trẻ – vừa trong sáng, vừa mong manh, lại có chút gì đó xót xa. Giọng hát của Uyển My tuy không phô trương, không cầu kỳ, nhưng ẩn chứa một nỗi dịu dàng sâu thẳm, như thể đang kể lại chính câu chuyện của một mối tình đã qua của một cô gái trẻ.

Mỗi lần được nghe giai điệu này, tôi luôn có cảm giác như được quay trở về quãng thời gian còn vụng về trong tình cảm, những rung động đầu đời ngây ngô nhưng chân thành. Có thể tình yêu ấy không trọn vẹn, có thể đã chỉ còn lại trong ký ức, nhưng sự xuất hiện của nó cũng đủ để trở thành một “hạnh phúc nhỏ bé” trong đời. Và đó chính là điều khiến bài hát này trở nên đặc biệt – nó không chỉ là một bài nhạc đơn thuần, mà đã là một phần ký ức, một mảnh ghép dịu dàng ai cũng từng giữ cho riêng mình.

Tôi không biết Uyển My có đang chủ đích nói về Quỳnh hay không, hay mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, thế nhưng, những lời ca này, đã thực sự khiến trái tim tôi rung động kể từ lúc đó. Tôi như chìm đắm vào từng nốt nhạc, từng giai điệu ngọt ngào, từng cơn mưa mùa hạ nơi sân trường năm ấy, những cái nắm tay rất vội, những nụ hôn khẽ trao, tất cả như một bức tranh vẽ ra về những kỷ niệm của tôi với nàng, và thậm chí là cả những kỷ niệm với Quỳnh cũng xuất hiện cùng lúc nữa, nhưng nó lại chẳng khiến tôi có cảm nhận sâu sắc rằng đó là tình yêu hay chỉ là… một kỷ niệm đẹp.

Khi Uyển My kết thúc bài hát, một tràng pháo tay dữ dội được nổ ra, và ngay cả hai nhóc tì là Min và Blue cũng có vẻ như không kìm được xúc cảm mà cười khúc khích khi ca sĩ Uyển My cúi chào khán giả:

-          Ôi, Uyển My hát hay quá, chị ngưỡng mộ em thật đấy! Đây là nhạc phim “Our Times” đúng không?

-          Dạ, hì hì, chị Hạnh cũng xem phim rồi ạ?

-          Chị mê phim này lắm, em hát có khi hay hơn cả Hebe đó!

-          Hì, chị quá lời rồi.

Dì Hạnh long lanh đôi mắt, nhìn Uyển My tràn đầy sự ấn tượng, và dĩ nhiên là mọi người khác cũng thế, bao gồm cả mẹ tôi, và cả… Quỳnh:

-          Uyển My hát… hay lắm, mình cũng rất cảm phục bạn! – Quỳnh nhìn Uyển My, nói bằng giọng xúc động, còn đôi mắt em thì chẳng biết từ lúc nào đã ngấn lệ

-          Hì, lời khen của Quỳnh, mình sẽ nhận nhé! Còn Phong thì sao?

Uyển My lém lỉnh ném ánh mắt  tròn xoe về phía tôi, người đến tận lúc này vẫn chưa thể dứt ra được khỏi giai điệu da diết của bài hát này:

-          Bài này… hay quá, em hát chẳng có chỗ nào để chê… bữa nào, lại hát cho anh nghe với nhen?

-          Ừm, hì, sau này nghe nhiều quá lại chán cho xem.

-          Đâu… đâu có, không chán, bài này hay thật đấy!

-          Giỏi cái miệng.

Nàng nhéo khẽ lên mũi tôi rồi trao trả micro cho người tiếp theo, nhưng có vẻ là chẳng ai muốn thể hiện trình độ nữa khi người vừa bước xuống thực sự đã tạo nên một siêu phẩm trong lòng công chúng. Và nhìn ánh mắt đượm buồn của Quỳnh lúc này vẫn chưa rời khỏi Uyển My, tôi thầm hiểu rằng, có vẻ như em đã chấp nhận được kết cục của cuộc tranh đấu dài hơi này, rằng em cũng sẽ như cô gái đáng thương trong bài hát kia, sẽ phải ngậm ngùi chấp nhận nhìn người mình thương sánh bước bên cạnh cô gái khác mà chẳng thể làm gì hơn ngoài lời chúc phúc. Kết hợp với giai điệu văng vẳng vẫn lưu trong đầu, tâm trạng của tôi thực sự đã rất tệ, chẳng thể nói ra lời an ủi cho Quỳnh, nhưng cũng chẳng thể chạy đến thủ thỉ với Uyển My, chì biết lặng im nhìn thế cục đã an bài:

-          Mẹ… mẹ ơi! Sao mẹ lại khóc?

Câu hỏi ngây ngô của bé Min khiến mọi người thoáng im bặt. Không phải vì không ai hiểu chuyện gì, chỉ là mọi người chắc hẳn đều cảm nhận được kết cục có phần bi thương dành cho Quỳnh, khi đối thủ của em tỏ ra quá mạnh và chẳng có chút khoan nhượng nào. Quỳnh chẳng thể làm gì ngoài việc chịu trận và cố gắng tung ra vài đòn phản công yếu ớt, trong khi Uyển My làm đủ mọi cách, trên mọi phương diện để khiến cô bạn nhỏ của tôi đành bất lực mà gặm nhấm nỗi đau. Bé Min với tay vuốt ve đôi gò má đã ửng hồng cho Quỳnh, một cảnh tượng khiến ai nấy cũng đều cảm thấy có chút gì đó xót xa:

-          Hì, đâu có, mẹ… không sao, bụi bay vào mắt thôi…

Quỳnh khẽ lấy tay dụi mắt, không quên xoa đầu an ủi cô con gái nhỏ của mình. Nhìn em như vậy, tôi thực sự cảm thấy rất rất đau lòng, nhưng tay chân vẫn cứ cứng đờ ra, chẳng làm được gì để giúp đỡ em. Trước đó, Uyển My nói tôi thiếu quyết đoán, còn bây giờ, tôi đã quyết đoán hơn, đã chấp nhận lựa chọn của mình và đành nhắm mắt bỏ qua sự buồn khổ của Quỳnh, nhưng tôi vẫn chẳng thấy khá khẩm hơn tẹo nào, và liệu đó có phải là điều đúng đắn với lương tâm của tôi hay không?

Chứng kiến màn “bắt nạt” công khai của Uyển My với Quỳnh, tôi thực sự nghĩ rằng mình nên làm điều gì đó để chấm dứt sự một chiều này, dù rằng tôi không có ý định bênh vực Quỳnh quá lộ liễu, chỉ là với một người đã thua kém mình về mọi mặt, tôi nghĩ Uyển My chẳng cần thiết phải làm quá lên như vậy, vì cuộc chơi này, đã an bài rồi:

-          Uyển My à, anh nghĩ thôi đi, đủ rồi!

-          Mình đã cảnh báo trước rồi đấy nhé!– Uyển My nhún vai đáp đầy ngạo nghễ

-          Anh biết rồi… nhưng mà, có hơi… tàn nhẫn không?

-          Ồ, vậy chắc là chưa tàn nhẫn bằng việc chen vào chuyện của người khác nhỉ?

-          Chuyện này, Quỳnh không đúng, nhưng…

-          Làm sai thì phải bị phạt, chẳng có gì để nói!

-          Ừm, anh hiểu, nhưng nể mặt anh, bỏ qua nhé? – Tôi nói bằng giọng nghiêm chỉnh

-          Nếu Quỳnh của Phong biết điều thì mình cũng chẳng tuyệt tình.

Uyển My thoáng chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng lạnh lùng quay ngoắt đi, bỏ lại tôi đang ngơ ra vì không biết phải trả lời nàng thế nào, mà có lẽ thì với phản ứng đó, nàng cũng chẳng còn bận tâm muốn tiếp chuyện thêm với tôi nữa.

Dù rằng vừa trải qua một bài hát đầy tình cảm và nhẹ nhàng, thế nhưng thế cục giờ đây có vẻ như không có dấu hiệu bớt chăng thẳng mà trái lại đã càng trở nên nóng bỏng và gấp gáp hơn khi các bậc phụ huynh bắt đầu trở lại vòng chiến với một sức mạnh và nguồn năng lượng dồi dào hơn trước gấp bội phần:

-          Cháu My hát hay, nhưng không khí hôm nay đang vui, có vẻ bài hát không hợp lắm nhỉ? – Ba tôi khai mào bằng nụ cười xã giao

-          Dạ, hì, là lỗi của con, con xin lỗi mọi người, nhưng mà chắc con cũng không cần hát lại bài này lần nào nữa đâu…

Nàng liếc mắt về hướng tôi và nói bằng giọng đầy ẩn ý:

-          Chú không có ý đó, chỉ là… bài hát đó có hơi khiến không khí trầm xuống thì phải? – Ba tôi vừa đấm vừa xoa

Uyển My lặng im mỉm cười, không nói gì, hoặc cũng chẳng cần thiết phải nói gì. Với nụ cười tự tin đó, nàng đã chứng minh rõ ràng và rành mạch rằng “Chẳng cần ai bênh vực, tôi có thể xử lý tất cả các người, lên hết một lượt đi”, tôi nghĩ là vậy. Thế nhưng, khi chứng kiến con gái bị “dồn ép”, ba mẹ Uyển My bỗng bất ngờ lần lượt lên tiếng cảnh cáo nhân sinh, và hướng thẳng đến ba tôi:

-          Anh chị thông cảm, cháu nhà em từ nhỏ giờ nó đã quen việc được nuông chiều rồi. Với cả nó cũng là kiểu tự lập, quen gánh vác và làm chủ cuộc sống, thành ra có những chuyện đôi khi cháu nó cũng cư xử hơi ngang bướng và không vừa lòng mọi người cho lắm.

-          Dạ, riêng chuyện này thì em tin chồng em nói không sai, ai chứ con bé My nhà em thì nó bướng bỉnh lắm, cũng may là vợ chồng em thuộc kiểu người cũng khá quyết đoán nên mới bảo ban được cháu. Chứ không thì với tính cách của Uyển My, chắc hẳn là con bé sẽ suốt ngày làm phật ý người khác mất.

Cả hai người đều nói với một nụ cười đính kèm trên môi, nhưng chắc chắn những dụng ý mà họ đưa ra thì quả thực là không… buồn cười chút nào. Tôi đặc biệt hiểu, những gì mà ba mẹ Uyển My nói đều nhắm thẳng vào tôi, bằng chứng là những từ khóa đã hiển lộ rõ ràng, như việc nhạc phụ tuyên bố Uyển My đã “quen gánh vác”, “làm chủ cuộc sống”, rồi thì nhạc mẫu phụ họa thêm bằng việc nhắc tôi “thiếu quyết đoán”. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, đôi bàn tay tôi chỉ còn biết bấu chặt vào nhau và cố gắng gượng cười hết mức có thể. Có cảm giác khi đến đây, hai người họ đều đã thống nhất với nhau về việc sẽ không nhượng bộ cho tôi trong câu chuyện này nữa. Tôi dù ngu ngốc đến mấy thì cũng thừa hiểu về quyết định này của cả 2 người. Nếu tôi làm cha mẹ, và con gái tôi cũng đang trong mối quan hệ với một tên bạn trai thiếu quyết đoán như thế, chắc chắn tôi cũng không bao giờ đồng tình, chỉ là, thật may, Uyển My, vẫn luôn luôn đứng về phía tôi, bất chấp bên kia chiến tuyến là ai:

-          Hì hì, con biết ba mẹ lo cho con, nhưng mà con tin là mình đã đủ trưởng thành và cân nhắc được những việc con nên và không nên làm. Có thể con là mẫu người tự tin, quyết đoán, nhưng đâu phải vì vậy mà những người bên cạnh con với cá tính bền bỉ, lặng lẽ lại không thể làm được việc lớn. Con nghĩ, chính những người bền bỉ đó, khi cần, họ lại không bao giờ bỏ cuộc, Phong hen?

Uyển My nháy mắt nhìn tôi, nàng nhoẻn miệng cười thật xinh đẹp. Và trong chính khoảnh khắc ấy, tôi thực sự nhận ra rằng, nếu bỏ lỡ đi người con gái này, tôi sẽ không bao giờ tìm lại được một người khác giống như thế, một người yêu thương tôi và sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ tôi, dẫu cả thế giới có đang quay lưng lại, thì nàng vẫn luôn ở đó, và che chở cho tôi.

Sau câu nói của Uyển My, ba nàng đã có chút cau mày, còn mẹ nàng dù vẫn cố gắng mỉm cười nhưng ánh mắt bà chứa đầy ẩn ý đang nhìn thẳng về phía tôi. Tôi biết đã đến lúc, mình thực sự phải chứng minh với tất mọi người, với ba mẹ tôi, và cả với ba mẹ nàng, rằng tôi là người hoàn toàn xứng đáng để Uyển My đặt trọn niềm tin vào tương lai, là tôi chứ không thể là ai khác. Hít một hơi thật sâu, tôi lấy hết can đảm và quyết định sẽ chơi bài ngửa đồng thời nói hết tâm trạng của mình trước mặt tất cả mọi người. Không chắc có phải là lần cuối tôi nói hay không nhưng hẳn sẽ là lần đáng nhớ nhất trong đời, chắc chắn là như vậy:

-          Con xin phép được nói. Con biết cô chú lo lắng cho Uyển My, chính bản thân con cũng vậy. Và con cũng hiểu tại sao cô chú nghĩ rằng con đang thiếu quyết đoán. Đúng là trước đây, con đã có sự do dự, có sự chậm trễ, nhưng không phải vì con đứng núi này trông núi nọ, mà bởi vì con sợ làm những người mình thương yêu cảm thấy tổn thương, và con không muốn điều đó xảy ra. Con bước chậm lại, để chắc chắn rằng, mình đã bước đi không hề sai…

Nói đến đây, tôi bất giác hướng mắt lên nhìn Uyển My, nơi nàng lúc này đã nở một nụ cười tươi tắn, điều đó càng tiếp thêm động lực mạnh mẽ cho tôi. Và tôi đến lúc này cũng chẳng cần phải nể nang hay ẩn ý gì nữa, vì tôi hiểu mọi người đều đã biết, chuyện quái gì đang diễn ra rồi mà:

-          Con không hứa mình sẽ có thể trở thành một người quyết đoán hơn hay không, nhưng con có thể hứa một điều rằng, con đã lựa chọn Uyển My, thì con sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Với bản thân con, quyết đoán không chỉ là việc đưa ra sự lựa chọn nhanh chóng, mà còn là giữ được lựa chọn đó cho đến cùng, bất kể khó khăn như thế nào, vì ngay từ đầu, sự lựa chọn của con vẫn chỉ có 1, đó là Uyển My.

Khi tôi kết thúc bài “diễn văn” của mình, cả bàn ăn bỗng trở nên im phăng phắc. Uyển My khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt nàng ánh lên sự tự hào. Ba mẹ tôi nhìn về phía con trai của họ, có chút bất ngờ xen lẫn hài lòng, có lẽ chưa bao giờ họ nghĩ tôi đã trưởng thành được đến mức này. Ba Uyển My nhướng mày, chưa gật đầu nhưng trong ánh mắt đã không còn sự sắc lạnh như ban đầu. Mẹ Uyển My mím môi, khẽ gật rất nhẹ như thừa nhận điểm cộng nho nhỏ dành cho tôi sau một màn đấu trí đầy căng thẳng. Chỉ riêng Quỳnh, là đôi mắt đã đỏ hoe, dù rằng em vẫn cố gắng mỉm cười trấn an tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi cũng chỉ biết khẽ gật đầu cảm ơn Quỳnh rồi quay mặt đi, cố gắng không để dòng cảm xúc đó lấn át thêm tâm trạng vốn đã quá tồi tệ của mình lúc này:

-          Khoảng cách giữa lời hứa và sự thật vẫn còn khá dài đấy, Phong nhỉ?

Bữa ăn “thân mật” đã dần đi đến hồi kết thúc. Trên bàn, những món ăn xem chừng đã bắt đầu nguội lạnh, nhưng trong lòng mỗi người thì vẫn còn âm ỉ đâu đó những ngọn lửa suy tư riêng. Tôi nắm nhẹ bàn tay Uyển My ở dưới gầm bàn, không cần nói thêm bất kỳ lời nào, chỉ một cái siết chặt – như một lời thề thầm lặng và vĩnh cửu. Uyển My không quay sang, nhưng khoé môi nàng khẽ mỉm cười, đôi mắt long lanh chứa đựng niềm tin về một tương lai tươi sáng của hai đứa.

Quỳnh cúi đầu dọn chén bát giúp mẹ tôi, nụ cười của em vẫn dịu dàng như thế nhưng khóe mắt hoe đỏ vẫn chất chứa nhiều muộn phiền. Bóng dáng nhỏ bé của em dưới ánh đèn như càng trở nên bé nhỏ hơn bao giờ hết. Ba tôi thì chỉ còn biết ngồi trầm ngâm, khói thuốc lẩn quẩn quanh mái đầu đã điểm muối tiêu của ông, ánh mắt vừa lo lắng, vừa bất lực nhưng cũng có phần cương nghị. Mẹ tôi đã thôi niềm nở, chỉ gượng cười khi mặt đối mặt với cô Hằng, nơi người phụ nữ đáng thương ấy chỉ khẽ thở dài, đôi mắt nhìn con gái và cháu ngoại một cách đau đáu, ẩn chứa đầy thương yêu xen lẫn mong mỏi.

Ba Uyển My đứng dậy, chỉnh lại áo vest, giọng ông chậm rãi nhưng vẫn không lộ vẻ bối rối nào:

-          Giờ cũng đã trễ, gia đình em xin phép anh chị và các cháu.

Ba tôi lúc này mới lấy lại tâm thế, ông tiến tới bắt tay ba mẹ Uyển My một cách lịch sự và phải phép, dẫu rằng cả hai gia đình vừa có một màn “khẩu chiến” không khoan nhượng:

-          Cảm ơn anh chị đã ghé thăm, chúc anh chị mạnh khỏe, lên đường bình an nhé!

-          Vâng, cảm ơn anh, em xin phép!

Trong khi nhạc phụ của tôi tỏ ra bình thản và tự tin như thường lệ, thì mẹ nàng không biểu lộ tư tưởng rõ rệt nào, bà chỉ khẽ cười, nụ cười đẹp nhưng sâu thẳm khó đoán. Tôi không chắc người đang đứng cạnh nhạc phụ có phải là nhạc mẫu ngày xưa mà tôi gặp hay không nữa, thật là khác một trời một vực.

Khi cánh cửa nhà tôi mở ra, những cơn gió đêm se lạnh cũng len theo đó mà tràn vào ngập khắp phòng, mang theo những nỗi niềm không gọi thành tên và cả những xúc cảm thả trôi theo từng cơn gió nghịch ngợm. Bữa ăn kết thúc, nhưng trận chiến trong lòng mỗi người mới chỉ vừa bắt đầu.

Chuyến xe từ nhà tôi về lại nhà Uyển My diễn một cách lặng im và dường như chẳng ai muốn nói với nhau điều gì, ngoại trừ việc Uyển My đã nhìn tôi bằng con mắt khác, tự hào và tràn ngập niềm tin.

Nhưng đúng như những gì nhạc phụ đã nói, khoảng cách giữa lời hứa của tôi và sự thật về một ngày trọn vẹn của tôi và Uyển My vẫn còn quá xa, và xem chừng đấng sinh thành của nàng cũng không muốn điều đó xảy ra một chút nào hết.

Và chỉ ít phút sau, tôi đã thực sự hiểu ra rằng, bữa ăn vừa rồi không phải là những thứ tồi tệ nhất mà tôi sẽ được trải qua trong buổi tối… kinh khủng ngày hôm nay…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tọa Khán Tiên Khuynh
Quay lại truyện Em, nước mắt và mưa
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

quang linh

Trả lời

2 tuần trước

hóng quá

Ẩn danh

Đ H

Trả lời

2 tuần trước

Lại off nữa

Ẩn danh

Năng Trần

Trả lời

1 tháng trước

:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay

Ẩn danh

Năng Trần

Trả lời

1 tháng trước

:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay

Ẩn danh

An quên mật khẩu

Trả lời

1 tháng trước

Ntr rồi

Ẩn danh

Đ H

Trả lời

1 tháng trước

Bù 4 chương 1 tuần cho tôi🙂

Ẩn danh

tieuphong94 [Chủ nhà]

1 tháng trước

kk súc miệng tạm 2 chương vậy

Ẩn danh

Tùng Dương

Trả lời

1 tháng trước

mé ae cmt bên kia xôm mà mình kh cmt đc cayy theee

Ẩn danh

tieuphong94 [Chủ nhà]

1 tháng trước

xác minh cccd đi kkk

Ẩn danh

Kiethanquoc2005

1 tháng trước

Trang nào vậy bác

Ẩn danh

tieuphong94 [Chủ nhà]

Trả lời

1 tháng trước

Mình trở lại rồi đây, hy vọng mọi người vẫn còn ở đây, hehe, thành thật xin lỗi vì mình có việc riêng cần giải quyết nên không thể tiếp tục gõ, nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn, mình lại tái xuất thôi, chắc chiều này sẽ có 2c mới, hehe

Ẩn danh

An quên mật khẩu

1 tháng trước

Oh

Ẩn danh

Phivupc83

3 tuần trước

Rồi ông hứa tuần trước 2 chap. Mà giờ thêm tuần nữa rồi chưa thấy đâu. Drop luôn rồi hả TG? Huhu tôi đọc lại truyện lần thứ 5 rồi đó.

Ẩn danh

Tony Tèo

Trả lời

2 tháng trước

2 tháng rồi các con chữ vẫn chưa về với buôn làng à ông phong 😥

Ẩn danh

Đ H

Trả lời

2 tháng trước

Truyện drop rồi à