Logo
Trang chủ

Chương 317

Đọc to

Lúc tôi gõ những chương này, trời đang mưa. Tôi đang ngồi thật ấm áp trong một quán cà phê ở Mỹ. Thực ra, nếu được chọn, tôi sẽ chọn ngồi ở một quán trà đá vỉa hè nào đó ở Hà Nội, mang laptop ra bắt wifi và ngồi gõ chương. Tất nhiên, không thể thiếu cốc nhân trần có đường bên cạnh.

Trời mưa khiến tôi bỗng nhiên nhớ em. Hai năm không phải là quá ngắn để đau xót, nhưng cũng chẳng quá dài để có thể quên đi mọi chuyện. Chương truyện gõ ra rồi lại xóa, xóa rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa. Cái cảm giác nhớ em lại ùa về, nhớ những ngày còn ở Hà Nội, làm cho mạch văn yếu ớt trong tôi lại rời rạc, ngắt quãng. Tôi lại nhớ tới chị tôi. Giờ này chị tôi cũng đã ngủ say trong phòng điều hòa. Nếu tôi gọi điện thoại về bắt chị tôi dậy chỉ để hỏi vài câu vỏn vẹn: "Em nhớ nó, bên này đang mưa, em không viết được chương" thì chắc chị tôi sẽ chửi um cả Hà Nội lên mất.

Đó là một trong rất nhiều lần tôi suy nghĩ lan man khi ngồi gõ chương. Tôi viết lên đây cho đỡ chán, cũng đỡ nhớ nhà. Bây giờ thì quay lại với câu chuyện nào.

Những ngày sau đó, nghe lời chị tôi, tôi và Trang cũng tốt đẹp hơn một chút. Chưa đến mức hàn gắn tình cảm sau rạn nứt, nhưng những lần đi chơi, những cuộc nói chuyện, những tin nhắn hay những nụ cười gượng gạo của tôi đã xuất hiện nhiều hơn, tỷ lệ thuận với ngày trên lịch tháng. Cái cảm giác ấm áp đã ngày càng nhiều hơn trong trái tim tôi. Thời gian biểu của tôi không chỉ có những công việc buồn tẻ như ăn, ngủ, đi làm, mà đã xuất hiện thêm những tối đi xem phim, đi ăn đêm, đi lượn phố đêm cùng Trang. Cuộc sống vô vị của tôi cũng vì thế mà đang dần biến mất vào một xó xỉnh không tên nào đó.

"Mày định quay lại với nó đấy à?" - Chị tôi hỏi tôi khi hai chị em đang ngồi ăn phở trong một buổi sáng hiếm hoi chị tôi dậy lúc 6 giờ sáng để đón tôi ăn phở sớm.

"Có lẽ thế. Em cũng đang cố gắng định hình lại tình cảm của mình xem ở mức độ nào đây."

 

Đề xuất Voz: Này bạn thân, tao yêu mày
Quay lại truyện Gái ở cạnh nhà
BÌNH LUẬN