Tay Bình và thằng bạn em thì giả như đây không phải việc của mình nên chăm chú nhìn vào mâm thức ăn ê hề. Trong bữa ăn, bố EN có hỏi tay Bình mấy việc loằng ngoằng, thằng bạn em thì cứ ăn liên mồm rồi khen thức ăn ngon làm mẹ EN cười tít mắt. Rồi mẹ EN quay sang hỏi chuyện em, học trường gì, thế nào, học có vất vả không, có định hướng công việc ra sao chưa, nhảm hết cả lên. Em đáp lại xã giao rồi nhìn EN vẫn cắm cúi ăn, có vẻ như EN đang loạn giữa dòng suy nghĩ hỗn độn của mọi chuyện, như em bây giờ.
Bữa ăn diễn ra trong sự ấm cúng, phải nói là tràn ngập không khí gia đình và thức ăn ngon, nhưng tâm trạng em thì cũng chả ăn được nhiều, đúng là thái độ, tâm lý quyết định rất nhiều tới cái dạ dày, chả thế mà bao nhiêu đứa thất tình, buồn chả ăn nổi nên sụt cân, hoặc khóc nhiều quá nên tổn hao năng lượng.
Ăn xong, em định dọn dẹp chén bát vào chậu giúp EN nhưng mẹ EN xua đi bảo vào uống nước. Tính đến này với em thì mẹ EN là người khá dễ gần và cởi mở, nhưng còn gì ẩn sau sự cởi mở đó em cũng không biết, là chân thành, hay giả tạo? Sau khi quen biết về EN thì em mới nhận ra cái câu nói mà em tâm đắc lâu nay vẫn đúng "Cười, chưa chắc đã là bạn."
Vào bàn đã thấy tay Bình pha trà, thằng bạn em thì ngồi ăn hoa quả cứ như nhà của mình, chắc sau này bố mẹ EN có hỏi thì em bảo em không quen thằng này.
Bố EN vẫn ngồi đọc báo, thấy em, ông hạ tờ báo xuống rồi quay sang bên em.
"Về Hà Nội luôn chứ?"
"Dạ, nó về nhà cháu, mai cháu đưa nó ra bến xe rồi nó về ạ." - Thằng bạn em nhanh nhảu trả lời.
Em gật đầu theo lời của nó và nhìn bố EN.
"Bây giờ tao có xe hàng lên HN, có đi thì theo xe đi luôn."
Chợt nhớ lại cuộc trò chuyện chớp nhoáng lúc nãy, sao ông ấy lại định đẩy em đi sớm như vậy?
"Dạ thôi, cháu qua nhà bạn cháu, dù sao cháu cũng báo với bố mẹ nó là cháu xuống chơi, ít nhất cháu phải hai bác ấy nữa ạ."
Bố EN không định nói thêm gì, "Ừ" một tiếng rồi ông lại chúi mũi vào tờ báo.
Tay già này ham đọc vãi ra (chết, lại quen miệng). Tay Bình đứng dậy vỗ vai em rồi xin phép bố EN ra về và hẹn lần sau đến chơi.
"Dạ thôi, cháu cũng xin phép đi luôn." - Thằng bạn em vội vàng đứng dậy, chắc cũng sợ cái khuôn mặt đáng để sợ của bố EN.
Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, bố EN cầm bộ điều khiển, ra là cổng nhà EN còn có cả camera và điều khiển từ xa, nhưng bố EN sai tay Bình ra mở cửa rồi phẩy tay bảo em đi trước. Em quay qua bếp chào mẹ EN một tiếng, mẹ EN cười rồi bảo em khi nào lại qua chơi. EN khẽ nháy mắt một cái rồi vẫy tay với em, trông đáng yêu đáo để, hehe.
Bước ra cửa, đang đợi thằng bạn em lấy xe, nhìn ra cổng xem vị khách của bố EN là ai. Vẫn là con Vios bạc đó, vẫn là tay lái xe đó, cửa kính xe được hạ xuống tới mức thấp nhất để người ngồi bên trong hút thuốc, mùi Marlboro nhẹ nhàng thoảng trong không khí, liếc qua cái cửa kính bên trong, cái khuôn mặt đó em không thể quên được, nghiêm nghị, đỏ gắt của sự tức giận, cái nhìn đáng sợ ngay từ lần đầu em gặp, là bố thằng H…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)