Thôi đm, xong rồi, còn EN, mải nói chuyện với thằng này cũng đã quá muộn.
"Đcm, xong anh rồi em ơi, lưu số anh vào, có gì gọi, anh có tí việc."
Đọc vội số cho nó rồi em chạy, chạy miết, tự dưng em thấy lo quá, sợ quá, cảm giác bất an quá.
"Ê, đm, anh lấy xe em này, có gì mai em qua lấy."
"Thôi, anh đi bus được rồi."
"Được cl, nhìn ông chắc có việc gấp, con Wave xanh ngọc kìa, mai tôi qua lấy."
Nó ném chìa khóa nhưng em cũng không lưỡng lự nữa, gật đầu cảm ơn nó rồi chạy biến đi như đang sợ hãi để trốn tránh hoặc tìm kiếm một điều gì đó.
Phóng vội lại quán bún chả lúc nãy, mong là EN vẫn đợi mình, mong là EN không giận mình, mong là EN vẫn còn cười với mình.
"Chị, chị, chị có thấy bạn gái em đâu không?"
"Cái cô tóc vàng xinh xinh đó hả?" – Bà bán hàng nhíu mày.
"Dạ, cô ấy đâu rồi chị?"
"Đi rồi, khổ thân con bé, một mình phận nữ vác bao nhiêu đồ, cậu đi đâu mà giờ mới quay lại tìm?"
"Em đi ra đằng kia gặp bạn mà quên mất, cô ấy đi lâu chưa chị?"
"Một lúc, cô ấy cũng sốt sắng chạy đi chạy lại khắp nơi, vứt đồ gửi rồi lại chạy về, không khóc, nhưng buồn lắm."
"Em cảm ơn…"
Nói xong em phi xe đi thẳng, dù sao đến lúc này không nghe được gì thêm, nghe thêm cũng chỉ đau đầu, tình hình em đã nghĩ đến. Tình huống xấu nhất chỉ là có thằng nào mon men đến gần xin EN cho xách giúp, EN đồng ý thì… Ôi, em đéo muốn nghĩ thêm nữa.
Có lẽ giờ EN đã bắt taxi về, có lẽ EN đã về tới nhà.
Em phóng như điên trên đường, em làm khổ cô ấy nhiều quá, trẻ con quá, nhiều lần thấy mình đáng trách mà vẫn chứng nào tật ấy không sửa được. Lần này chắc lại xin lỗi EN, nhiều, thật nhiều.
Phóng dọc con đường Trường Chinh vào cái thời điểm này đúng là ngu, em suýt xòe khi lé mấy cái xe khác, vừa đi vừa bíp còi liên hồi như thằng dại. Càng nghĩ đến EN em lại càng muốn đi cho nhanh hơn, dù sao cũng đã rồi, giờ phải nhanh chóng tìm thấy EN.
Không biết EN sẽ còn chịu nổi em bao lâu nữa, không biết EN sẽ chịu được tính trẻ con, bốc đồng của em bao nhiêu lâu nữa.
Tới con ngõ quen thuộc, đi vào mong được thấy ánh đèn sáng lên nơi khung cửa tầng quen thuộc. Nhưng vẫn là một màu tối đen. Hay EN đã tắt điện đi ngủ, hay thế đéo nào đây? Vừa đau đầu, vừa khó chịu thì điện thoại rung, ơ, quên mất điện thoại.
"Alo."
"Lô cái bô, sao tôi nhắn tin không rep?"
Đề xuất Voz: Khi Miền Ký Ức Giao Thoa