Logo
Trang chủ

Chương 75

Đọc to

Thì ra là con bé Linh, nó luôn xuất hiện vào cái lúc mà em không ngờ tới, mà em không nghĩ đến là nó, và vào lúc mà em đang trong cơn điên loạn và tức giận nhất.

"Biến mẹ đi, đang cáu, khó chịu vl." – Rồi em cúp máy, trong lòng không một chút thương xót.

Em bấm số EN rồi đợi từng hồi chuông rep.

"Thuê bao quý khách vừa gọi…"

Em mất phương hướng, bất lực trước mọi chuyện đang diễn ra nơi em. Không có lối đi, không nghĩ ra điều gì, trống rỗng.

Điện thoại lại rung lần nữa, một tin nhắn, của bà chị.

"Điện thoại em sập nguồn, mau về nhà đi."

Như được mở đường máu, như được thông não, như mọi thớ thịt đều đang căng lên và muốn làm mau cái việc mà bộ não ép làm.

Em phi về nhà, phi nhanh, đầu không gợn, không nghĩ, không băn khoăn, chỉ có hình ảnh EN.

Về tới con ngõ quen thuộc, con ngõ này đã quá quen với em rồi, đèn tầng 2 đang bật, chắc EN đang ngồi với bà chị trong đó. Vứt vội xe mà quên cả khóa cổng, em chạy lên.

EN ngồi đó, đầu gục xuống vai, như không còn sức sống, như mọi thứ sụp đổ xung quanh.

"X.." – Em gọi khẽ.

EN ngẩng đầu lên, đứng dậy và đi gần tới chỗ em.

"Anh đi đâu thế?" – EN nhìn em, giọng nói đanh, rõ ràng, không chút gằn giọng.

"Anh…"

Một cái tát như trời giáng vào bên má em, đau, như nỗi đau mà người con gái ấy phải chịu. Đau, như những giọt nước mắt của cô ấy chảy thấm vào tim em, xót xa.

Một cái ôm chầm như giúp xoa đi mọi nỗi đau nơi thể xác phải gánh chịu. Một cái ôm nhẹ nhàng và ấm áp như xua đi những muộn phiền, để thấy cơ thể nhẹ nhàng, nhẹ nhàng…

Một lời thì thầm vào tai như khiến bản thân dần kéo lại về thực tế nhưng vẫn trôi xa trong ma mị của giọng nói đó "Anh là đồ điên"…

Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Đạo Chi Thượng (Dịch)
Quay lại truyện Gặp gái trên xe khách..
BÌNH LUẬN