Ôm EN vào lòng mà tôi nghẹn lại. Bác nào có gấu chắc hiểu cảm giác người yêu hy sinh cho mình mà mình lại phụ lòng, thấy tình yêu em ấy dành cho mình thật không xứng đáng. Bác nào chưa có gấu thì cứ thử nghĩ đến người thân hy sinh, chăm lo cho bác mà bác làm họ thất vọng, đấy, cảm giác đấy khó chịu lắm, cứ thấy mình bất tài, vô dụng, ngu ngốc.
EN lại khóc, nhưng nước mắt chảy nhẹ, không nấc, không ra tiếng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nước mắt chảy qua vai mình, thấm qua cái sơ mi, hình như chảy xuống cả nách, thấy nhột nhột, chả lẽ đẩy ra, thôi đùa. Tôi ôm tay qua eo EN, vuốt nhẹ vào lưng, cái trò bẩn bựa lại nảy ra trong đầu, giờ mà kéo dây áσ ɭóŧ EN bắn "phựt" một cái thì thôi rồi, nhưng nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ vì vốn dĩ tôi đéo dám làm những trò xàm xí với EN.
Khẽ túm lấy hai vai EN kéo nhẹ ra để nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy. EN cúi mặt, tay lau nhẹ nước mắt, rồi bắt đầu nấc, rung rức thành tiếng. Đưa tay lên sờ má EN, má EN ấm thật, khẽ kéo đầu EN ngẩng lên. EN vẫn cố ghìm xuống, chắc không muốn tôi thấy đôi mắt đang đỏ lên của em.
"Anh xin lỗi, anh vô ý quá."
"..."
Tự dưng EN đẩy tôi ra, cú đẩy không mạnh nhưng cũng làm tôi hụt đà, tí thì chổng vó. Tôi lại nghĩ đến mấy cảnh trong phim, nữ chính xô ngã nam chính rồi chạy xuống WC nôn vì đang nghén, nhưng phim cũng chỉ là phim thôi, vì làm gì có chuyện đó, mà biết đâu EN...
Tôi phi với tốc độ như đi bộ xuống thì thấy EN đang đứng trong bồn rửa mặt. Lấy nước vỗ lên mặt để xóa đi dấu hiệu vừa khóc, EN không muốn tôi nhìn thấy.
"Nhìn gì mà nhìn?" - EN nhìn tôi.
"Anh cũng đang định hỏi em câu đấy." - Tôi cười.
"Cấm nhăn nhở." - EN chỉ tay, đáng yêu vchg.
"Nhăn nhở cho mọi thứ dễ thở em ơi."
"Em chưa thở được với anh đây." - EN thở dài.
EN đi ra khỏi phòng tắm rồi đi lên gác, để mình tôi đứng lại đằng sau, mắt không thèm nhìn nhau như vẫn còn đọng lại nỗi đau ở phía sau.
Tôi thẫn thờ bước lên cầu thang, tự dưng chân chùn lại, sợ lên nhìn thấy EN, sợ nhìn ánh mắt EN đỏ hoe vì mình, sợ sẽ không được xập xình, đùa thôi, sợ EN vô tình sau nhiều lần hy sinh vì mình mà phải nhận những nỗi đau không thấy hình.
"Sao lại đứng đấy làm gì?" - EN đứng ở lan can nói vọng xuống.
"À ừ..."
Lững thững bước lên trên, dù sao cũng phải nhận lỗi với EN, dù sao thì EN cũng đã bước xuống trước mặt tôi.
"Sao nhìn mặt anh thảm thế?"
"Thảm vì không có gì đảm bảo rằng anh sẽ toàn mạng với em."
EN véo má tôi rồi cười.
"Ông như hấp ý, đi lên đây tôi nói chuyện."
"Không, nói luôn đi, không anh ra đường ngủ."
"Dám?"
"..."
"Em đang cầm ví anh đấy D."
Đề xuất Voz: Tô Lịch: Sự Thật và Lịch Sử