Những đám mây xám xịt nhàn nhã thả mình trôi tự do giữa vòm trời, giữa cơn mưa lâm thâm, lặng lẽ mỉm cười với thế nhân.
Tôi khá thong dong trong việc tìm nhà, nhờ kinh nghiệm đi ship kiếm tiền từ thời sinh viên nên cũng không mất quá nhiều thời gian tôi đã đứng trước nhà Di, có lẽ thế.
Ngôi nhà nhỏ hơn nhà thằng Khánh đôi chút nhưng vẫn không kém phần sang trọng, bề thế, đủ để biết chủ nó có cuộc sống thế nào.
Tôi ngập ngừng nhấn chuông, đi nhầm vào nhà người khác thì ngại, chứ đi đúng nhà của Di cũng chả vui vẻ gì đâu.
“Dịu dàng áo trắng trong như suối
Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay.”
Nhỏ mở cửa trong bộ dạng không thể yêu hơn được, chiếc áo thun trắng đơn giản, quần short jean để lộ cặp chân dài trắng bóc của Di.
Mái tóc dài được nhỏ búi gọn lên, để lộ vầng trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, ông bà xưa có nói, trán này bướng thôi rồi.