Logo
Trang chủ

Chương 8

Đọc to

Đến 9h, cả bọn dọn dẹp rồi chuẩn bị cho buổi thu âm. Khi cô ấy bước vào làm cả bọn nhìn chằm chằm, kể cả Linh. Trước mắt chúng tôi là một cô gái cao tầm 1m64 – 1m65, mình dây, khuôn mặt thon dài với chiếc mũi cao, đôi môi trái tim điểm tô thêm chút hồng nhạt của son càng làm tăng thêm sự quyến rũ cho nàng. Theo tôi, phụ nữ khi ra ngoài có thể không trang điểm, thế không sao, nhưng nhất thiết phải đánh son, nếu không nhìn họ sẽ rất nhợt nhạt và thiếu sức sống.

Nét đẹp nhất của cô ấy là đôi mắt, đôi mắt màu hổ phách mang vẻ đẹp thật khó diễn tả. Chút hoang dại của tuổi trẻ, chút mơ mộng của tình yêu, xen lẫn một nỗi buồn vơ cớ. “Hồn lỡ sa vào đôi mắt em….”, đấy là câu hát bật lên trong đầu tôi vào lúc nhìn thấy nàng. Chiếc váy trắng tạo. Tôi không giỏi văn vẻ cho lắm nên không biết tả thế nào, mượn tạm 4 câu thơ của thi sĩ Nguyên Sa vậy:

“Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
Vì anh gọi tên em là nhan sắc”

Đẹp như một nàng tiên trong mộng ảo:

“Lộng lẫy trong màu xiêm áo biếc
Như nàng tiên nữ động Quỳnh Diêu”

Có thể tôi hơi sến nhưng trong mắt tôi dường như không thể chứa ai khác ngoài cô ấy, tôi đã bị dính sét. Nhưng rồi…

Đề xuất Tiên Hiệp: Hệ Thống Rất Trừu Tượng, May Mà Ta Cũng Là
BÌNH LUẬN