Lóng ngóng chạy vào vệ sinh rửa mặt đánh răng, thay vội bộ đồ rồi dắt con Wave đi vội. Trời ghét hồng nhan, không hiểu sao đụng ba nháy đèn tới tháng liên tiếp. Chật vật hồi lâu, tôi cũng đến được phòng thu. Anh Khoa vừa đội mũ bảo hiểm vào vừa ra nói với tôi:
- Duy, chú vào làm hai kèo, 9h sáng và 3h chiều giúp anh, vợ anh nó giận mẹ rồi, mẹ bọn phụ nữ rách việc.
- Dạ vâng ạ, cứ để em.
Lão nói thế thôi chứ ai cũng hiểu, lão cưng vợ hết mực, tuần nào lão cũng trốn một ngày để làm tiệc kỷ niệm với vợ khiến chúng tôi cũng khó hiểu. Kỷ niệm gì nhiều thế, hay là kỷ niệm tròn một tuần bên nhau, tròn hai tuần yêu nhau…..Có khi là thế thật. Vẫn trò cũ để giết thời gian, Linh Giang Khánh gày sóng, còn tôi ngồi nghịch máy tính, như mọi khi.
- Xuống làm ván đi Duy, ngồi thế mãi không chán à?
- Em không biết chơi.
- Thì xuống đây bọn tao giúp.
- Thôi, em ứ. – Tôi nhái lại giọng nhõng nhẽo của Linh làm cả bọn cười sặc sụa.
Giữa nơi đất chật người đông này, tôi may mắn có được những người bạn thân để chia sẻ mọi thứ, để giải toả sự cô độc của bản thân. Đó là một sự may mắn với riêng tôi, một thằng vốn dĩ sống khép kín và tách biệt với xã hội.
Đề xuất Tiên Hiệp: Nô Lệ Bóng Tối